Chương 24: tuổi thọ tiêu hao
Chương 24: tuổi thọ tiêu hao
"Được rồi, phương pháp tu luyện chỉ có vậy, tất cả giải tán đi".
Nói xong thầy đồ đứng dậy bước đi đi, không hề dây dưa dài dòng.
An Lạc cùng đám người ngơ ngác một chút, sau đó từng người một đứng dậy ra về, An Lạc cũng không ngoại lệ.
Vừa mới đứng dậy An Lạc liền nhìn về phía thiếu niên béo.
"Đã lúc đi cùng đường vậy bây giờ về hẳn cũng cùng đường a". Nghĩ đến đây An Lạc đảo mắt tìm kiếm thiếu niên béo.
Chỉ là lúc này thiếu niên béo đã đi một đoạn thật xa, mà lại dáng đi có chút vội vàng.
"Có lẽ là bận bịu gì đó ". An Lạc nghĩ như vậy, hắn cũng không có đuổi theo.
Bây giờ đã là tiếp cận buổi trưa, nhiệt độ thật sự nóng lắm, hắn cũng không muốn phí sức vào việc này.
"Làng cũng thật là keo kiệt, đã trưa muộn như vậy rồi mà không lưu chúng ta lại ăn bữa cơm ".
"Đúng a, ta đói lắm rồi, bây giờ lại còn phải đi thật xa mới về tới nhà".
Hai người thiếu niên vừa đi vừa nói chuyện, tiếng hai người cũng lọt vào tai An Lạc.
An Lạc đưa tay lên bụng xoa xoa một cái.
Sáng nay thức dậy hắn chưa ăn gì, bây giờ bụng cũng có chút đói.
Đúng lúc này một cánh tay cầm theo một củ khoai lang đưa tới.
Chủ nhân của nó là một người đàn ông tầm độ hơn 30 tuổi.
Người này đeo sau lưng một cây cung,người này có dáng người cao lớn, cơ ngực cùng hai cánh tay để lộ ra bên ngoài.
Nhìn một chút đều cho người ta cảm giác ẩn chứa bên trong đó tràn đầy lực lượng.
An Lạc đứng bên cạnh đó cũng cảm nhận được một loại áp lực vô hình đập vào mặt.
..
Người này nhìn An Lạc không có phản ứng, thế là đem củ khoai nhét vào trong tay An Lạc sau đó cũng không nói gì thêm, trực tiếp quay người rời đi.
An Lạc không tự chủ được nhìn theo bóng lưng người này.
Chỉ thấy người này đi về phía cổng trước của làng chạ.
Đang lúc An Lạc cho rằng người này sẽ đi vào trong thì chợt thấy người này dừng lại bước chân.
An Lạc đang định quay người đi thì người này làm ra động tác khiến cho hắn không thể không dừng lại nhìn xem.
Chỉ thấy người đàn ông này cúi thấp người xuống sau đó làm động tác bật lên.
Phốc
Một tiếng vang lên.
Người này bật mạnh một cái sau đó nhảy lên cao 20m có thừa.
Không chỉ như vậy, lúc ở trên không, tại thời điểm lực nhảy chưa hết, người này lần nữa co một chân lại, người ngả về sau khiến cho cùng mặt đất song song, sau đó.
Phốc phốc phốc phốc
Người này giống như đi trên đất bằng, cứ như vậy mà chạy lên tháp canh phía trên, một lúc sau không còn bóng dáng.
An Lạc nhìn thấy trợn mắt hốc mồm, trong đầu hắn bây giờ hiện lên một cái suy nghĩ.
"Khinh công".
Chỉ là hắn rất nhanh liền phủ định cái suy nghĩ này, kiếp trước lúc hắn xem phim, thấy diễn viên thi triển ra khinh công cũng chỉ có thể bay theo chiều ngang mà không phải giống như vị này, vị này là bay theo chiều thẳng đứng a.
An Lạc quay người đi, vừa đi vừa trong lòng đậu đen rau muống.
"Điện ảnh đều là gạt người ".
Ngày hè Giữa trưa, mặt trời bừng bừng phấn khởi đem nhiệt độ một mực xào lên.
An Lạc một mình đi dưới ánh nắng, nhiệt độ cao khiến cho cả người hắn đầy đều là mồ hôi.
Đi một đoạn An Lạc đứng dưới một gốc cây nghỉ ngơi một chút.
Ở trong làng cây cối thưa thớt, nhiệt độ so với bên ngoài lại cao hơn không ít.
Thường ngày hắn đi săn cũng không có nắng như vậy.
Nghỉ một lúc sau hắn tiếp tục lên đường.
Rốt cuộc, đến đầu giờ chiều hắn cũng đã về đến nhà.
Vừa về đến nhà hắn liền tắm một trận cũng đem người tẩy sạch.
Về sau hắn mới vào nhà cũng đem khoai ra ăn, khoai này lúc trước hắn còn không ăn, bây giờ là có thể ăn đỡ đói.
Trong quá trình ăn hắn cũng không nhàn rỗi, đem ký ức về quá trình tu luyện, đặc biệt là giai đoạn cảm khí, xem đi xem lại.
Hắn cần xác định mình trước đó có nhầm lẫn hoặc bỏ sót gì không, dù sao lúc đó học được cũng chỉ là thông qua lời kể của chị gái nhà bên.
Xem đi xem lại mấy lần, thấy không có vấn đề gì An Lạc mới yên tâm lại.
Hắn đã có thể cảm khí vậy giai đoạn tiếp theo chính là tẩy mạch.
Nghe thầy đồ nói, tẩy mạch sau có thể gia tăng tuổi thọ.
An Lạc cũng không quá để ý, dù sao hắn còn trẻ, tuổi đời còn một đoạn đường rất dài.
Nghĩ là như vậy nhưng hắn vẫn là tò mò mình còn sống được bao lâu?
Lúc trước thầy đồ có nói qua, ngoại trừ phương pháp cảm khí còn có một phương pháp dùng để kiểm tra tuổi thọ của mình.
Thế là ý thức hắn bắt đầu chìm xuồng tìm kiếm tại những ký ức hôm nay vừa nhận được.
Một lúc sau hắn liền tìm được.
Dựa theo phương pháp chỉ dẫn hắn bắt đầu kiểm tra tuổi thọ của mình.
Mỗi một người số tuổi thọ sẽ là cố định, tuổi thọ được đại biểu bằng một loại "sinh khí".
Loại khí này giống như dầu bên trong đèn, không thời khắc nào là không thiêu đốt.
Thời điểm nào dầu cháy hết cũng chính là lúc người đó đi đến cuối đời.
Dầu còn nhiều ít cũng đại biểu cho người đó còn sống được nhiều ít.
Giống như An Lạc bây giờ, dựa theo phương pháp hắn tìm được sinh khí.
Chỉ là cảm xúc của hắn bây giờ không được quá tốt.
Nhìn sinh khí trong người chỉ còn lại một chút ít, có lẽ cháy không được lâu, giống như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.
Giờ này khắc này, An Lạc cảm thấy thế giới này đối với hắn tràn ngập ác ý.
Vừa trùng sinh lại bị hổ cắn lại bị nguyền rủa, nguy hiểm thời khắc nào cũng có thể để hắn hài cốt không còn.
Hắn chỉ muốn bình yên sống qua ngày.
An Lạc yên lặng hồi lâu, mãi tới khi cảm xúc hòa hoãn lại.
Hắn không phải là người hay nổi giận, ngược lại hắn là người hiền lành thiện lương, nếu không thì kiếp trước sau khi rời cô nhi viện hắn đã không dùng gần như toàn bộ tiền lương gửi về cho cô nhi viện.
An Lạc bắt đầu suy nghĩ lý do vì sao tuổi thọ của mình chỉ còn lại một chút như vậy.
Một lúc sau hắn ẩn ẩn đoán được.
Trước khi hắn xuyên qua tới, nguyên bản chủ nhân thân thể này b·ị t·hương sau đó bị hắc thủy phệ tâm quỷ ăn hết nội tạng.
Cũng chính là ở thời điểm đó tuổi thọ của hắn bị hao mòn.
Mặc dù sau đó hắc thủy phệ tâm quỷ thay thế cơ quan nội tạng của hắn, nhưng sinh khí thâm hụt lại không thể bổ sung trở lại.
An Lạc gật đầu cũng sinh ra cảm giác may mắn đến.
Nếu như hắn hôm nay không phát hiện ra, vậy một ngày nào đó rất có thể hắn sẽ c·hết đi mà không hiểu gì.
Còn tốt, nếu đã biết vậy chỉ cần cố gắng tăng lên cấp độ là được.
Hắn đã cảm khí, chỉ cần tăng lên tẩy mạch liền gia tăng 10 năm tuổi thọ.
Nghĩ đến đây An Lạc nhắm mắt cũng dựa theo phương pháp tu luyện bắt đầu tẩy mạch.
Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi qua.
7 ngày sau, đang ngồi trên giường An Lạc từ từ mở mắt.
Lắc lắc đầu, hắn cảm thấy cứ như này thì quá lâu, không biết ngày tháng năm nào mới tẩy mạch xong.
Hắn nhớ được thầy đồ có nói đến, có thể mua thuốc ở chỗ thầy lang, chỉ cần 30 ngày là có thể tẩy mạch thành công.
An Lạc vuốt cằm suy nghĩ.
"Có lẽ cần kiếm tiền ".
Hắn không am hiểu những nghề nghiệp khác, vậy lên cũng chỉ có thể đi săn.
Ánh mắt An Lạc đặt vào cây nỏ treo trên tường.
...