Chương 20: Nghề nghiệp kinh khủng nhất
Chương 20:Nghề nghiệp kinh khủng nhất
An Lạc ôm đầu đứng dậy, hắn chỉ cảm thấy đầu mình giống như vừa bị xe ô tô tải đụng vào, đau không thể tả.
Dùng tay xoa xoa đầu, hắn nhìn về phía giếng nước thấy chị gái đang do do dự dự đang không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn cũng không có ý định đi ra giúp đỡ một tay.
Quay về phía mẹ chị gái căn dặn vài câu, đại khái là khi nào có thể ăn thì gọi hắn về sau hắn cũng chào rồi quay về nhà.
Cả đêm không ngủ, lại thêm thời gian dài vác nặng khiến hắn vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ.
Bây giờ hắn chỉ muốn nằm xuống yên ổn ngủ một giấc.
Nhanh chân đi về đến nhà, hắn vội vàng tắm qua một lần sau đó lên giường đi ngủ.
Vừa đặt lưng xuống không bao lâu, bởi vì quá mệt thế là hắn ngủ lúc nào không hay.
Lúc ngủ thời gian luôn là đi qua rất nhanh, lúc hắn tỉnh dậy đã là gần tối rồi.
Là chị gái nhà bên đánh thức hắn, bằng không hắn còn không biết sẽ ngủ đến khi nào.
Vừa tỉnh dậy lúc, trên người hắn rất nhiều điều là vết muỗi đốt.
Không có cách nào rồi, ở cổ đại lấy đâu ra màn với chiếu cho hắn dùng.
Mà lại hắn cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, có lẽ thân thể này đã quá quen thuộc rồi.
Lại nói, hắn cả ngày trong rừng chui rúc, động vật nhỏ hút máu so với đây khủng bố hơn nhiều, tỉ mỉ nghĩ thật có chút ít không đáng kể.
Gãi gãi vết muỗi đốt mấy cái sau hắn đứng dậy cùng với chị gái qua bên nhà nàng ăn cơm.
Cơm hôm nay có thịt hươu thành ra khẩu vị của mấy người đều rất lớn.
Hắn ăn một hơi đến no căng bụng mới thôi.
Hắn cũng không ngại ngùng cái gì, đây mới là chuyện bình thường.
Mà lại, hắn ăn tuy nhiều nhưng để so với ba vị "luyện nhục" cấp trước mắt chỉ có thể coi là ruồi muỗi thôi.
Người đạt đến "luyện nhục" về sau, cơ thể cần năng lượng rất lớn, vì vậy mức ăn cũng tương ứng tăng cao.
Nhìn một cái là biết, nguyên một cái nồi 50 cơm trong nháy mắt đã thấy đáy cũng đủ để chứng minh phần nào.
....
Sau bữa cơm An Lạc cùng chị gái cùng nhau ngồi ngắm trời sao, lại cùng nhau nói chuyện phiếm.
Nàng kể ra những chuyện bát quái mà mình nghe được trong làng, cùng với những chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt, kể một hồi lại chuyển đề tài lên thân những người khác, có người hắn biết cũng có những người hoàn toàn xa lạ.
Hắn ngồi một bên yên tĩnh nghe lấy, thi thoảng cũng sẽ nói vài câu, đợi nàng nói chán hắn mới kể về mình.
Hắn nói, nàng cũng yên tĩnh nghe.
Nghe hắn kể những chuyện lý thú, những thứ hắn gặp phải trên đường đi, đặc biệt lúc hắn kể về những người anh em da đen tối hôm đó nàng sợ hãi không thôi, nàng lo cho hắn.
Nhưng đợi đến khi hắn nói ra tâm lý trong lòng lúc ấy nàng lại ôm bụng cười không ngớt, hắn cũng vui vẻ cười theo.
Ở trong nhà, hai vợ chồng nào đó đang nghe lén cũng cười theo.
Quanh quẩn ngôi nhà tràn đầy không khí vui vẻ.
Đêm đậm hơn một chút, hắn mới đứng dậy đi về.
Trước khi đi cha chị gái còn dặn hắn không lên quên ngày mai đi đến Làng Chạ, hắn cũng gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
Đi ra cổng lúc, chị gái từ trong bếp đi ra, trên tay còn mang theo một ống nứa đang b·ốc c·háy.
"Cầm lấy, đi đường cho dễ nhìn". Nàng hất cằm nói với hắn.
Hắn cũng không từ chối, mặc dù hai nhà chỉ cách nhau có mấy chục met nhưng hắn cũng không quên mất, thế giới này là tồn tại ma quỷ đấy.
Nghĩ đến đây hắn rùng mình một cái, thế là hắn vội vàng đi về.
Cũng may, về đến nhà hắn cũng không bắt gặp cái gì ngoài ý muốn.
Lên giường, nhắm mắt, một lúc sau hắn từ từ tiến vào giấc ngủ.
Cả ngôi nhà lặng ngắt như tờ.
.....
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy từ những hộ gia đình xung quanh đem hắn từ trong ngủ mơ kéo dậy.
Hắn ngồi trên giường ngơ ngác một hồi lâu sau mới xuống giường.
Theo thói quen hắn bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Ở thế giới này cái gì cũng thiếu, đánh răng hay rửa mặt bằng khăn đối với hắn bây giờ là cực kỳ xa xỉ.
Vì vậy hắn chì có thể đơn giản súc miệng rồi dùng nước tạt tạt vào mặt mà thôi.
Loay hoay một hồi sau trời đã sáng, chỉ là mặt trời còn cố chấp chưa chịu ngó đầu lên.
Sáng nay hắn cần đi đến làng chạ theo lời của đội trưởng, cũng không biết có chuyện gì.
Hắn cũng không đợi mặt trời lên cao rồi mới đi mà là đi luôn lúc này.
Làng cũng rất rộng đấy, nếu như hắn đợi mặt trời lên cao mới khởi hành thì rất có thể hắn sẽ bị muộn mất.
Thế là hắn đóng cửa nhà sau đó một mình đi về phía trung tâm nhất của làng.
Trên đường đi hắn cũng gặp phải những người khác giống như hắn đi trên đường.
Nhìn một cái, tất cả đều là thiếu niên 13 đến 14 tuổi.
An Lạc đến gần một người trong đó, cũng lên tiếng chào hỏi.
"Hú, ê ê.... Người anh em cũng là đến làng chạ à"?
Người này có dáng người hơi mập mạp, đang vừa đi vừa ngáp giống như chưa tình ngủ, nghe thấy An Lạc nói chuyện mới bình tĩnh quay đầu nhìn về phía hắn.
"Đúng a" nói xong lại tiếp tục ngáp một cái.
"Ngươi biết gọi chúng ta đến làm gì không "? An Lạc lên tiếng hỏi.
"Dậy chúng ta tu luyện chứ gì nữa". Nói xong người này tùy tiện hỏi lại một câu "ngươi còn không biết sao"?
An Lạc ngơ ngác một chút sau đó lắc đầu nói.
"Không biết a".
Người này lần nữa nhìn An Lạc một chút sau đó giải thích.
"Phương pháp tu luyện là chúng ta được phía trên truyền dạy đấy, mỗi năm vào thời điểm này làng sẽ mở lớp dạy những người tầm tuổi như chúng ta tu luyện ".
Người này vừa nói vừa ngáp, thái độ cũng không cao hứng làm cho An Lạc có chút ít ngại ngùng, chỉ là hắn vẫn mặt dày hỏi tiếp.
"Phương pháp tu luyện không phải ai đều có thể truyền sao? Để cho người trong nhà dạy không được sao, tại sao lại phải mở lớp dạy"?
Lần này người này dừng bước, cũng cùng khoảng cách An Lạc kéo ra một chút.
Hơi híp híp mắt lại, bở vì khuôn mặt có chút béo thành ra hai mắt hắn gần như nhắm lại.
"Ngươi là ai? Tại sao chút kiến thức cơ bản ấy đều không biết "?
Người này tỏ ra rất cảnh giác, An Lạc có cảm giác nếu như hắn không đưa ra đáp án hợp lý thì rất có thể người này sẽ kêu lên hoặc làm ra việc gì đó mà hắn không tưởng tượng ra được.
An Lạc hơi chần chờ một vài giây mới nói ra.
"10 năm trước người thân của ta c·hết sạch, sau khi lớn một chút ta đều đang học để chở thành thợ săn cũng không quan tâm những chuyện khác". Hắn chỉ nói như vậy, tiếp về sau lại không nói thêm.
Người kia nghe xong gật gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Đợi một lúc người này mới trả lời câu hỏi của An Lạc lúc trước.
"Phương pháp tu luyện không phải ai đều có thể dạy đấy, bình thường đều là do thầy đồ tiến hành truyền thụ, bởi vì trong các dạng nghề nghiệp thì Thầy Đồ là nghề nghiệp duy nhất có thể làm được việc này".
"Tại sao à"? An Lạc không hiểu mà lên tiếng hỏi.
"Nếu như để người khác lại hoặc do nghề nghiệp khác dạy ngươi thì ngươi rất có thể sẽ luyện sai sau đó c·hết rồi ". Người này lần nữa không nhanh không chậm trả lời.
"Vậy tại sao nghề nghiệp Thầy Đồ lại có thể làm được? Là do năng lực đặc thù sao?". An Lạc nghĩ nghĩ tiếp tục truy vấn.
Thiếu niên béo lần nữa gật đầu, sau đó miệng nhếc nhếc lên, người này quay về phía An Lạc không nhanh không chậm hỏi một câu.
"Ta nghe người khác nói, trong các dạng nghề nghiệp thì kinh khủng nhất chính là nghề Thầy đồ, ngươi có biết vì sao không "?
An Lạc vô ý thức thốt lên.
"Nghề nghiệp kinh khủng nhất".