Chương 19: Tiếp thu
Chương 19: Tiếp thu
Đến gần cổng làng An Lạc cũng thở nhẹ một hơi, chỉ là hắn không biết hắn bị để mắt đến.
An Lạc vừa xuất hiện ở cổng làng thời khắc đó cũng là lúc hắn bị để mắt đến, hai đạo ánh mắt sắc bén như dao nhìn hắn chằm chằm.
Chỉ thấy hai người đứng canh ở cổng làng nhìn hắn từng bước một đi đến, càng ngày càng gần.
Vừa đi qua "kiểm quỷ thạch" lúc, cả tảng đá run run rẩy rẩy phát ra cảnh báo.
Tình huống của hắn hai người sớm đã được thông báo cho vì vậy hai người cũng không cảm thấy có gì không đúng.
An Lạc đối với hai người gật đầu tỏ ý chào hỏi sau đó thả xuống trên vai con hươu.
Trước đó mỗi lần ra ngoài sau đó trở lại hắn đều bị kiểm tra một lần đề phòng có gì đó bám thân.
Cũng không lại nói nhiều cái gì hắn đi đến bên cạnh "kiểm quỷ thạch" sau đó dùng tay chạm vào.
Một lúc sau không có gì khác phát sinh.
Quay đầu nhìn hai người nói "như vậy được rồi a"?
Cả hai đồng thời gật đầu cũng tỏ rõ hắn có thể đi qua.
An Lạc lần nữa vác con hươu lên vai tiến vào cổng làng.
Đi qua hai người lúc, một người trong đó đưa tay ngăn lại An Lạc.
An Lạc không hiểu nhìn sang.
Người kia nhỏ giọng hỏi:
"Thịt hươu ngươi có bán không "?
An Lạc sững sờ một vài giây sau mới trả lời
"Lần này không bán" nói xong bổ sung thêm một câu "lần sau có người còn cần không "?
Người kia gật đầu sau đó ra hiệu hắn đi nhanh lên.
Bởi vì là trong lúc canh gác lên cả hai không được phép cùng người nói chuyện hoặc trao đổi, bằng không cả ngày làm việc đều không tính.
An Lạc cũng biết việc này, hắn cũng không nghĩ đến sớm như vậy đã có người hỏi mua.
Ở thế giới này cũng không thiếu thốn thực phẩm.
Lúa ở đây trồng đều là lúa nước, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, mỗi năm đều có thể thu hoạch được sáu mùa vụ, hơn nữa sản lượng cũng rất khả quan, so với hiện đại kiếp trước chỉ có nhiều hơn chứ không kém.
Thu hoạch tuy nhiều nhưng mỗi năm đều sẽ phải nộp lên bên trên bốn phần sản lượng.
Sáu phần còn lại thì làng sẽ thu đi ba phần dùng cho dự trữ hoặc trả công cho những người làm việc cho làng.
Còn lại mỗi nhà chỉ có thể nhận được ba phần.
Tuy nhận được rất ít, chỉ có ba phần nhưng do sản lượng nhiều lên cũng không có tình trạng thiếu lương thực dẫn đến có người bị đói phát sinh
Dù cho có thực sự không có lương thực vẫn còn thể đi làm việc cho làng kiếm cơm.
Lương thực là không thiếu nhưng lại thiếu thốn thịt làm thực phẩm.
Không phải sao, ở thời đại này có thóc có gạo, tuy không nhiều nhưng dùng để nuôi một con lợn hoặc mấy con gà là không thành vấn đề.
Vấn đề ở chỗ, thiếu thốn con giống a.
Thời đại này vẫn còn trong giai đoạn săn bắn làm chủ, nhưng ở dã ngoại bên ngoài ăn toàn không được bảo hộ vì vậy có rất ít người nguyện ý đi săn.
Nếu có cũng sẽ chỉ đi ở phạm vi gần mà sẽ không đi quá xa.
Ở trong làng làm việc cũng có thể có đủ đồ ăn chỉ là thiếu đi vị thịt, so với dùng mạng ra ngoài mạo hiểm lại không biết có thu hoạch được gì thì lựa chọn không phải quá khó để làm ra rồi.
Đương nhiên trong làng cũng có thịt tươi cung cấp, giống như trâu hay bò cũng không hiếm có.
Nhưng sản lượng là có hạn chế đấy, mà lại không phải lúc nào cũng có thể mua được.
Chính vì thế, thịt thú rừng của đám thợ săn là rất được mọi người hoan nghênh.
An Lạc cũng không nghĩ nhiều cái gì, nếu như hắn đi săn có thừa sẽ không ngại bán ra nhưng nếu hắn còn không đủ ăn vậy chỉ có thể lưu lại mình dùng.
Theo đường mòn quen thuộc hắn từng bước trở về nhà .. Ân nhà của chị gái bên cạnh.
Nghĩ đến chị gái nhà bên lúc không hiểu sao khóe miệng An Lạc cong cong lên, bước đi cũng nhanh thêm mấy phần.
Cũng không lâu lắm hắn về đến nơi.
Lúc này mẹ của chị gái đang cho tằm ăn giống như mọi khi, chỉ là nàng cùng ba nàng không thấy.
An Lạc lên tiếng chào hỏi.
Mẹ của chị gái nhìn thấy An Lạc vác một con hươu giật mình kêu lên, cũng giống như máy hát bắt đầu líu lo không ngừng.
An Lạc nghe được đầu ông ông, phải mất vài phút hắn mới từ trong một đống lời nói không có tý tẹo dinh dưỡng nào chọn lựa ra mấy lời hữu ích.
Đại khái là, ba ba nàng đi ra đồng.
Còn nàng thì qua bên nhà hắn đợn hắn trở lại.
Nghe đến đây An Lạc cảm giác mũi mỏi nhừ.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác như vậy, kiếp trước hắn cô độc một người.
Chuyển sinh đến thế giới này, đến thân thể cố chủ lúc hắn cũng chỉ chọn lựa lưu lại kiến thức hữu dụng, còn lại hắn tận lực không đụng đến.
Quả thực, một người như hắn rất dễ dàng bị những chuyện như vậy làm cảm động đến, hắn cũng không bài xích, đã lựa chọn ở lại đây sinh hoạt thì cũng lên có mục tiêu, cũng lên vì sinh hoạt mà cố gắng.
Hắn biết, chiếm lấy thân thể cố chủ cũng lừa dối nàng, như vậy đối với nàng thật không công bằng.
Nhưng hắn có thể làm gì đâu? Nói với nàng hắn đ·ã c·hết, đứng trước mặt chỉ là một người xa lạ từ thế giới khác đến sao?
Quả thực có thể như vậy, nhưng chắc chắn hắn sẽ bị dân làng cho đăng xuất khỏi thế giới này.
Bởi vì an toàn của hắn chỉ có thể để nàng chịu thiệt một chút, có thể hắn sẽ dùng cả đời này đi bù đắp cho nàng, chăm sóc nàng, không để nàng chịu thiệt, làm như vậy hẳn là không có vấn đề gì a.
Dù sao, hắn cũng không muốn xuyên đến đây, càng không muốn chiếm hữu thân thể người khác, lại càng không muốn lừa dối ai.
Tất cả chỉ là ngoài ý muốn, hắn cũng rất tuyệt vọng a.
Suy nghĩ thoáng qua, An Lạc lắc đầu lại không tiếp tục nghĩ tiếp, "đến đâu hay đến đó đi".
"Cùng với mẹ nàng nói chuyện nãy giờ hẳn là nàng cũng nghe thấy a" An Lạc chuyển đề tài suy nghĩ.
"có lẽ nghe thấy tiếng nói của ta thì rất nhanh nàng sẽ trở về, hai nhà cũng cách nhau không xa, mà chưa kể mẹ nàng nói thì rất xa đều nghe thấy". An Lạc lần nữa suy nghĩ.
An Lạc liếc liếc mắt nhìn qua mẹ chị gái.
Mẹ chị gái không phát giác An Lạc nhìn lén mình, bà vẫn cứ thao thao bất tuyệt nói lấy mặc kệ An Lạc có nghe hay không.
Một lúc sau, không ngoài dự đoán của An Lạc, chị gái nhà bên từ bên ngoài chạy chậm về, trên mặt hớn hở.
Nhìn thấy An Lạc nàng mở miệng chào.
"Ngươi về rồi "? Nhìn thấy con hươu gần đó nàng lập tức kêu lên "A.. Hươu, hươu ngươi g·iết a?"
An Lạc nhe răng cười gật đầu, cũng nói với nàng.
"Gọi cha ngươi về giúp ta làm thịt con hươu này ".
Chị gái nghe xong gật gật đầu sau đó quay người bước đi, chỉ là đi được mấy bước thì dừng lại cũng quay đầu nhìn về phía An Lạc.
An Lạc????
"Có việc gì sao"? Hắn nghi ngờ hỏi một câu.
Chị gái do dự một chút trả lời.
"Giết thịt nó ta cũng có thể làm được a" vừa nói nàng vừa dùng tay chỉ về phía con hươu.
An Lạc nhìn nàng vẻ mặt viết đầy hoài nghi, hắn còn chưa kịp mở miệng nói cái gì lập tức bị nàng đi qua cũng dùng nắm tay đấm một đấm vào đầu.
An Lạc ngã sấp xuống, trong đầu bay đầy chim.
Không để ý đến hắn, nàng một tay nhấc theo con hươu đi về phía giếng nước.
Mẹ chị gái không biết từ khi nào đã không còn nói nữa mà đưa mắt nhìn về phía chị gái, khóe mắt còn không tự chủ được giật giật mấy lần.