Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Thí Thần

Chương 1: Thợ săn




Chương 1: Thợ săn

Chương 1: Thợ săn



Hoang vu sơn mạch

Liên miên đồi núi không theo quy luật nào xếp thành hàng, từng cây đại thụ to lớn cũng tranh nhau vươn lên giành lấy từng tia ánh sánh của mặt trời.

Ở nơi nào đó phía dưới có một hang động.

Trong hang động tối đen như mực, một nam thiếu niên tuổi độ 14 đang thoi thóp nằm đó.

....

Hắn vốn dĩ là một thợ săn, mấy ngày trước trong khi đi săn hắn bị một đầu lão hổ để mắt đến.

Vốn cho rằng sẽ có thu hoạch lớn nhưng không nghĩ đến đầu này lão hổ lại là một đầu hổ thành tinh.

...

Hổ thành tinh cùng hổ bình thường có khác biệt rất lớn.

Hổ thành tinh vốn cũng là hổ nhưng sống qua thời gian dài linh tính đã sinh ra, sống càng lâu linh tính càng cao đến mức trí tuệ cùng nhân loại cũng chẳng thua kém.



Nếu như hổ tinh ăn qua người thì càng đáng sợ, khi ấy nó sẽ bắt lấy linh hồn của người bị ăn luyện thành hồn nô.

Hồn nô có thể giúp nó đi dẫn dụ người đến, sau đó làm khẩu phần lương thực cho nó, linh hồn con mồi cũng sẽ bị luyện thành hồn nô, cứ như vậy tạo thành vòng lặp.

Ngoài ra hồn nô còn có thể giúp nó chiến đấu hoặc thám thính...

.....

Lão hổ theo dõi thợ săn cũng chưa từng ăn qua người nhưng cũng là hàng thật giá thật hổ tinh.



Đối mặt hổ tinh, ban đầu thợ săn cũng rất tỉnh táo.

Nhiều lần đấu trí đấu dũng với lão hổ sau đó dùng kinh nhiệm rần rần đưa hổ tinh vào chỗ c·hết.

Chỉ là trận chiến cuối cùng nhất thợ săn lại bị hổ tinh trước khi c·hết làm b·ị t·hương.

Mang theo thân thể b·ị t·hương thợ săn tìm được một hang động sau đó dưỡng thương trong đó, nhưng v·ết t·hương sinh ra mủ cũng theo đó chuyển biến xấu.

Thân thể thợ săn càng ngày càng kém cùng lúc đó hắn lại phát hiện bên trong hang động hình như có thứ gì.

Ban ngày khi hắn vào trong hang động còn thấy hang động trống rỗng.

Bởi vì trong hang cũng không lớn chỉ tầm khoảng 10 mét vuông, hắn có thể rõ ràng quan sát được trong hang sạch sẽ không có thứ gì nhưng vào lúc trời tối hắn lại luôn cảm giác có gì đó đang theo dõi hắn.

Đây cũng không phải là hắn sợ bóng sợ gió.

Từ nhỏ hắn đã vào rừng đi săn, giác quan của thợ săn hắn cũng sớm đã luyện đi ra nếu không hắn cũng đã sớm c·hết mất.

Thế là hắn quyết định rời khỏi nơi này, đi được càng sớm càng tốt.

Nhưng thứ cản hắn lại là thân thể của hắn.

Vết thương nhiễm trùng khiến hắn lâm vào sốt cao, cơ năng cũng theo đó bị suy yếu.

Hắn đứng người dậy nhưng chân tay hắn giống như nhũn ra, đi được vài bước hắn cũng không còn sức mà ngã xuống.

Giờ phút này hắn suy yếu đến cực hạn, không còn sức đứng dậy hắn chỉ có thể nằm dưới đất.

Rất nhanh mỏi mệt đánh tới, mí mắt hắn nặng nề đóng lại, hắn cũng hôn mê đi.

Đống lửa bên cạnh thi thoảng phát ra từng tiếng lạch tạch cũng cung cấp cho hắn một chút nhiệt độ.

....

Đúng như hắn nghĩ bên trong hang động cũng không bình thường.



Tồn tại duy nhất cũng không phải chỉ có hắn.

Cách hắn không xa là một vũng nước, vũng nước vô cùng quỷ dị.

Nó đen đặc giống như đêm tối lại giống như hố đen, thi thoảng sẽ còn dài ra vài sợi tơ nhúc nhích một chút.

Nó ở đây từ trước khi thợ săn xuất hiện nhưng khi thợ săn đến lại không hề phát hiện nó, giống như cố ý lại hoặc là vốn dĩ như vậy.

...

Đống lửa vì không có người thêm củi dần dần tàn đi, nhiệt độ trong hang vì vậy mà nhanh chóng hạ xuống.

Mặt đất ẩm ướt truyền đến từng tia ý lạnh, trong cơn mê thợ săn vô ý thức co lại thân thể.

Đúng lúc này đống mực nước bắt đầu di chuyển về phía hắn, từng sợi xúc tu từ trong vũng nước thò ra sau đó tiếp xúc cơ thể hắn.

Càng ngày càng nhiều sợi xúc tu bám vào sau đó đoàn mực nước cũng không kiêng nể gì cả, toàn bộ bắt đầu bám vào cơ thể hắn.

Thông qua lỗ chân lông đám chất lỏng bắt đầu chui vào cơ thể thợ săn.

Vốn còn đang mê man thợ săn bỗng nhiên mở to hai mắt, hắn cảm thấy cơ thể đau đớn giống như bị thứ gì xuyên qua cùng với giác quan liên tục phát ra cảnh báo.

Hắn cảm thấy t·ử v·ong giống như lưỡi dao đang treo trên đỉnh đầu bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống sau đó đem đi tính mạng của hắn.

Hắn thử dùng sức đem thứ chất nhầy trên người kéo ra, nhưng khi hắn đem chất nhầy kéo ra thì đám chất nhầy này lại giống như nước bắt đầu chảy xuống.

Hắn bắt đầu vùng vẫy lăn qua lăn lại ý đồ để chất nhầy tróc ra nhưng lại không đem đến bất kỳ tác dụng nào.

Trong lúc nguy cấp hắn nhớ đến đã từng nghe được một câu chuyện.

''Trong rừng tồn tại một loại quỷ vật được gọi Hắc Thủy Phệ Tâm"

"Nó giống như nước rất khó bị phát hiện, và hay ăn nội tạng của động vật. Đương nhiên nó càng thích ăn hay là nội tạng người''

"Đặc điểm của nó là giống như một đoàn mực nước, khi săn mồi nó sẽ quấn lấy con mồi sau đó chui vào trong cơ thể sau đó ăn hết nội tạng cũng có khi ký sinh trong đó''



"Là ăn hay ký sinh tùy vào nó có đói hay không nhưng thường thì vật chủ sẽ c·hết"

''Nhược điểm duy nhất của nó là sợ lửa".

......

Những suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, chính hắn cũng không nghĩ đến nhiều nghe các bô não kể chuyện lại có ngày giúp được hắn.

Nếu như mạng hắn lần này giữ được hắn thề sẽ dâng đại lễ cho vị bô lão kia.

Không còn nghĩ nhiều hắn nhanh chóng bò đến đống lửa trước đó, mặc dù lửa đã tàn nhưng than vẫn ở đó.

Bò đến nơi hắn lập tức dùng tay bắt lấy mấy cục than còn đang cháy đỏ, cũng mặc kệ nóng hay không hắn đem than ấn vào đoàn mực nước.

Da thịt bị đốt cháy phát ra từng tiếng xì xì... Mùi thịt cháy cũng theo đó bốc lên nhưng rất nhanh hắn dừng lại.

Hai tay cứng đờ, mặt cũn không còn chút huyết sắc nào.

Nhìn cả người đều là máu nhưng đám mực nước biến mất hắn biết bản thân không cứu được rồi.

Đúng như hắn nghĩ, giờ này hắn thật không cứu được.

Đám mực nước sau khi xâm nhập cơ thể thợ săn sau bắt đầu gặm nhấm nội tạng hắn, bắt đầu từ gan sau đó đến phổi rồi đến những khí quan khác.

Mỗi khi ăn xong một loại khí quan sau nó sẽ dùng cơ thể thay thế khí quan đó khiến cho vật chủ không ngay lập tức c·hết đi, nó muốn đồ ăn tươi mới.

ĐIều này giúp hắn sống lâu hơn một chút nhưng so với sống lâu hơn một đoạn thời gian thì hắn càng muốn ngay lập tức c·hết đi chỉ vì quá đau so với cực hình còn đau.

Hắn có thể cảm giác được cái cuối cùng nội tạng đang biến mất, có lẽ nội tạng hắn đã bị ăn hết.

"Ăn hết nội tạng nó sẽ ăn đến cái gì?"

" Não sao?"

Hắn tự hỏi tự trả lời, hai mắt hắn nhăm lại yên lặng chờ đợi c·ái c·hết, hắn cũng không phải không muốn c·hết sớm một chút dù sao c·hết sớm đỡ chịu khổ nhưng bị ký sinh hắn giống như bất tử vậy, dùng dao liên tục cắt cổ lại hoặc tự đâm vào người thì những v·ết t·hương đều nhanh chóng khép lại.

Không thể c·hết hắn còn có thể làm gì? Hắn cũng rất tuyệt vọng a.

Thời gian dần dần trôi đi ý thức hắn cũng từng chút tiêu tán mãi đến triệt để biến mất.

Sau khi ăn xong con mồi hắc thủy phệ tâm cũng không có ý định đi ra ngoài, nó cần một chút thời gian tiêu hóa thế là nó yên yên lặng lặng đợi trong cơ thể thợ săn.