Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 2: Thí luyện, làm sao để thông quan???




Chương 2: Thí luyện, làm sao để thông quan???

Cả đám đợi Vương hộ pháp dẫn tới một đỉnh núi thấp nhỏ, trên đỉnh núi có sẵn một căn thổ phòng. Lạc Vũ, nhìn căn thổ phòng này tấm tắc không thôi quả đúng như tên gọi thổ phòng toàn là đất và đất.

Dù sao, Lạc Vũ cũng là một tên đỗ nghèo khỉ như hắn thì ở đâu mà chả được chứ.

Bước vào trong đó, Lạc Vũ liền nhìn thấy tên tiểu tử mặt đen đã gọi hắn lúc nãy.

Thấy hắn cũng ở cùng phòng với Lạc Vũ liền tiến tới bắt chuyện làm quen.

“Ban nãy cảm ơn ngươi nha!”

“Không có gì!”

Tên tiểu tử mặt đen này, liền ngây ngô đáp lại.

Lạc Vũ thấy tên này có chút ngây thơ, liền tính bắt chuyện làm quen thì bị một tên đệ tử Thất Huyền Môn.

Bước vào thúc dục đám người đi ngủ để mai lấy sức thí luyện.

Lạc Vũ cũng chỉ đành nghe theo tên đệ tử này, thành thật tới chỗ ngủ của mình, tên tiểu tử kia cũng trở về chỗ của hắn.

Ban đêm không có chuyện gì xảy ra.

Khi trời vừa sáng, Vương hộ pháp cũng không để mọi người được ăn bữa sáng, trực tiếp đem chúng nhân dẫn xuống núi, tới trước một khu rừng trúc rậm rạp.

Tại đây, ngoài vị đường chủ họ Nhạc đã gặp ngày hôm qua còn có mấy người thanh niên lạ khác đã đứng chờ sẵn.

Tên Nhạc đường chủ đứng trước mọi người lớn tiếng nói:

"Mọi người nghe cho kỹ, đi theo con đường nhỏ trong rừng trúc phía trước là có thể đi tới luyện cốt nhai của Thất huyền môn. Đoạn đường đầu tiên là trúc lâm đoạn lộ, đi qua đó sẽ là giải đất bích nhai, và cuối cùng sẽ đến một cái sơn nhai. Ai có thể lên được đến đỉnh sơn nhai thì có thể tiến vào được Thất huyền môn. Trước chính ngọ không thể tới đích, tuy không thể chính thức trở thành đệ tử nhưng nếu biểu hiện khá thì cũng có thể trở thành ký danh đệ tử.”

Lạc Vũ cùng đám người tụ tập ở dưới nghe Nhạc đường chủ nói về trận thí luyện lần này.

Hắn biết cái gọi là đệ tử chẳng qua là chỉ nói cho sang, thực chất là con tốt thí để chống lại đám người Dã Lang Bang kia mà thôi.

Mà nhắc tới Dã Lang Bang, cái bang phái này là đối thủ một mất một còn của Thất Huyền Môn.

Khác với Thất Huyền Môn là một môn phái trong giang hồ, còn Dã Lang Bang là một lũ tặc khấu chính hiệu không việc ác gì không làm.

Làm cho người hận thấu xương, vì thế mà ở Kính Châu này người ta tôn sùng Thất Huyền Môn và thù hằn với Dã Lang Bang.

Lạc Vũ nhớ, bang phái này bị Hàn Lập dùng hỏa cầu thuật thiêu c·hết cả đám.



Cũng từ đây mà Hàn Lập bước lên con đường tu tiên của bản thân.

Dứt bỏ những thứ này, nó vẫn còn xa vời với hắn, thì hiện tại đang có một mối lo đang tới với Lạc Vũ đó chính.

Là buổi thí luyện này, Lạc Vũ nhìn về phía trước nhìn thoáng qua, đó là một sườn núi không tính nổi độ dốc, khá nhiều thân trúc thô to bất đồng mọc trên đó,

Sau đó, lại nhìn vào cánh tay nhỏ bé suy dinh dưỡng này, hắn liền đắng chát không thôi.

“Con mẹ nó, thế này thì sao qua nổi!”

Lạc Vũ trong lòng gào thét.

Thì giọng nói uy nghiêm của Nhạc đường chủ vang lên, sau đấy ông ta nhìn về phía mặt trời nói:

"Thời gian cũng đến rồi, chuẩn bị xuất phát a! Không phải sợ hãi, các sư huynh sẽ ở phía sau bảo trụ mọi người, sẽ không để các ngươi phải gặp nguy hiểm."

Nhạc đường chủ nói xong, cả đám liền quay đầu lại nhìn những người thanh niên đứng gần cả bọn, nguyên lai những người này được gọi là sư huynh.

Nhìn thấy vậy, Lạc Vũ liền kinh ngạc trong anime làm gì có cảnh này.

Phải biết trong anime đám người Hàn Lập thí luyện lúc không có xuất hiện đám đệ tử này bảo đảm an toàn a.

Chỉ thấy mấy tên xui xẻo rơi xuống mà không ai đỡ hay bảo đảm an toàn cả, cộng thêm việc mấy tên ngã do Vũ Nham chơi xấu.

Tuy không c·hết người nhưng, gãy chân gãy tay là điều không tránh khỏi.

“Chắc đây là thế giới thật, không phải là anime hay tiểu thuyết nên có điều khác là không thể tránh khỏi!”

Lạc Vũ cũng bừng tỉnh ra, âm thầm suy nghĩ.

Không để hắn suy nghĩ nhiều, khi Nhạc đường chủ dứt lời thì đám tiểu hài tử đều đã chạy ào về phía rừng trúc.

Cả đám chạy như ma đuổi, chỉ để lại Lạc Vũ và “anh ngố” mà hắn quen biết ở lại chỗ này.

Nhưng khi, thấy đám người chạy đi thì “anh ngố” kia cũng đã bắt đầu đuổi theo.

Vẻ mặt của “anh ngố” này tràn đầy vẻ quyết tâm.

Lạc Vũ, cũng hồi thần lại sau đấy bắt đầu chạy theo phía sau đoàn người.

Trúc lâm hiển nhiên vô cùng to lớn, hơn ba mươi hài đồng, ngay vừa khi tiến vào trúc lâm tứ tản ra.

Đi sát sau là các vị đệ tử trong môn phái, kẻ nào kẻ ấy cũng là gương mặt lạnh lùng, nhất ngôn bất phát.



Lạc Vũ còn cảm nhận được, mấy kẻ này chả phải là người thiện lành gì. Vì thế, hắn cũng chỉ biết cắm đầu mà chạy.

Còn có vào nổi “Thất Huyền Môn” hay không thì phải xem ý trời.

Và cả sự biểu hiện của hắn nữa, Lạc Vũ biết ở nơi nào đó trên đỉnh núi đang có người đưa công pháp, hay còn gọi là “Mặc đại phu” đang dõi theo bọn hắn.

Chỉ chờ người tỏ ra ưu việt, là liền bắt lấy đưa cho công pháp.

“Chạy nhanh lên!”

Lạc Vũ còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, thúc giục hắn bắt kịp đoàn người

Nghe thấy vậy, Lạc Vũ biết kẻ đi đằng sau đang có chút bất mãn về tốc độ của hắn.

Vì vậy, hắn đành bỏ qua suy nghĩ về “Mặc tiểu boss” mà đâm đầu chạy thục mạng.

Phiến trúc lâm này nhìn thì không có gì, nhưng đến khi đi một thời gian dài mới cảm thấy khó khăn, bước chân càng lúc càng nặng.

Cứ mỗi một chặng nhỏ, Lạc Vũ phải với tay vào thân trúc phía trước để tranh thủ tiến lên, cũng đã giúp hắn bớt được ít nhiều sức lực.

Cuối cùng, trải qua gần 1-2 giờ đồng hồ chạy bộ cũng ra khỏi được phiến trúc lâm, Lạc Vũ giờ này chỉ cảm thấy càng đi càng khó khăn.

Nhưng hắn phát hiện một điều, tuy là trên hai chân đau nhức không thôi, những có thứ gì đó cũng đang khôi phục lại thân thể của Lạc Vũ.

Giúp Lạc Vũ chống tới bây giờ, nếu không chỉ đi nửa đường cũng đã lấy đi nửa cái mạng của hắn rồi.

Thế thì còn thí với cả luyện mẹ gì nữa.

Rời khỏi rừng trúc kia, trước mắt là một khoảng không rộng lớn, ngay trước mặt là một dãy núi dốc đứng rộng lớn, phía trên đã có mấy bóng gầy nhỏ chính tại đang bám vào dây thừng trèo lên.

Ngay phía sau bọn họ là các sư huynh với trang phục giống nhau.

Mắt thấy, phải trèo lên vách núi dựng đứng này bằng tay không, Lạc Vũ không chần chờ mà túng lấy sợi dây thừng đang thả xuống.

Rồi dùng sức để leo lên, nhưng nếu dễ dàng như vậy thì còn thí luyện gì nữa.

Vì thế mà, mặt của vách núi này là một phiến đá rộng, trên bề mặt bao phủ tầng tầng điệp tích nham, bị gió gọt rũa biến thành vô cùng sắc bén.

Có chỗ thì ngay khi đụng vào liền vỡ vụn, nhưng có những chỗ thì khá chắc chắn, thập phần lợi hại.





Chỉ trong vòng thời gian ngắn, hai tay Lạc Vũ đã nham nhở v·ết t·hương, quần áo cũng rách ra nhiều chỗ, da thịt bên trong cũng lộ ra không ít v·ết t·hương.

Làm cho Lạc Vũ đau nhăn mặt lại, nhưng làm hắn nhìn sang bên cạnh liền thấy “anh ngố” cũng đang leo lên.

“Anh ngố” này cũng đầy là v·ết t·hương như Lạc Vũ vậy, nhưng vẻ mặt của “anh ngố” rất là kiên định.

Dồn hết sức lực để leo lên, thấy vậy lòng háo thắng của Lạc Vũ nổi lên hắn không thể thua một tiểu hài được.

Vì thế Lạc Vũ, cắn răng chịu đựng mà leo lên.

Càng lên cao, thì lại càng nhiều tiểu hài lỡ lỏng tay mà rơi xuống.

Nhưng may mắn là có đám đệ tử của “Thất Huyền Môn” tiện tay bắt lại nếu không đám tiểu hài đã rơi xuống.

Gãy tay gãy chân rồi.

Nếu nhìn từ xa, ta có thể thấy trên vách núi có gần 10 tới 20 tiểu hài đang ra sức leo lên vách núi.

Trong đó cũng có vài kẻ xui xẻo mà trượt tay, ngã xuống.

Chỉ thấy, tên đang ghét Vũ Nham kia đã trèo lên tới đỉnh cự thạch.

Ở nơi đó có một vách đá thẳng đứng, cao hơn ba mươi trượng dư, từ đỉnh nhai xuống tới đỉnh cự thạch có hơn mười cái dây thừng được thả xuống, trên dây thừng còn được kết nút.

Vũ Nham hiện tại chính đang đu trên một dây, từ từ hướng tới đỉnh nhai trèo lên.

Ở phía sau là, đám tiểu hài ra sức leo lên, trong đó có Lạc Vũ.

Hiện giờ trên người hắn tràn đầy là v·ết t·hương, chiếc áo cũ nát cũng đã không chịu nổi mà thủng vài lỗ to nhỏ.

Nhưng không vì vậy mà hắn bỏ cuộc, đang lúc gắng sức leo lên thì Lạc Vũ thấy “anh ngố” bên cạnh hắn.

"Anh ngố" nhìn lên Vũ Nham sau đó thì chút nữa bị ngã xuống nhưng rất nhanh bám lại vào dây thừng mà leo lên.

Lúc đấy, Lạc Vũ có liếc qua ánh mắt của “ anh ngố” thì hắn thấy, ban đầu đã có chút thất vọng muốn bỏ cuộc nhưng đã có thứ gì đó khiến cho “anh ngố” lấy lại được ý chí mà ra sức leo lên.

Lạc Vũ, chỉ cảm thấy hết sức vi diệu dù sao thì ở kiếp trước tuổi này hài tử chỉ biết chơi với ăn và ngủ.

Còn ở thế giới này, Lạc Vũ thấy hài tử ở đây đều trưởng thành sớm.

Trong ánh mắt, tràn đầy khát vọng về cuộc sống tốt đẹp.

Nói đâu xa, “anh ngố” chính là ví dụ điển hình.

Nhưng mà Lạc Vũ không biết là, “anh ngố” này chính là Hàn Lập.

Hàn Lão Ma.