Chương 1: Trùng sinh, người quen
Kính Châu, Việt Quốc, Thiên Nam.
Trên đường mòn nào đó, đang có mấy chục chiếc xe ngựa đi trên đường, chỉ thấy trên những xe ngựa này toàn thân đen tuyền, loại xe như thế này không phải là thường thấy, đặc biệt, gây chú ý nhất chính là trước xe có gắn một lá cờ nhỏ màu đen.
Trên lá cờ có thêu chữ "Huyền" màu trắng, viền hồng.
Nó mang lại cho người ta một cảm giác thần bí khó nói.
Nhìn thấy lá cờ nhỏ này, phàm là các tay giang hồ trong phương viên trăm dặm thì đều biết, tại địa phương này có nhân vật trọng yếu của môn phái đứng nhất nhì trong vùng "Thất huyền môn" giá lâm.
Lại nói về môn phái “Thất huyền môn" này trước đây còn được gọi là "Thất tuyệt môn" môn phái này được "thất tuyệt thượng nhân" danh tiếng lẫy lừng sáng lập ra cách đây hơn hai trăm năm.
Môn phái này hầu như đã chiếm trọn Kính Châu này gần mấy chục năm, nhưng thời gian là thứ bào mòn đi tất cả.
Sau sự ra đi của “Thất tuyệt thượng nhân” bệnh c·hết, thế lực "thất huyền môn" tựa như rớt xuống ngàn trượng, bị mấy môn phái khác liên thủ đẩy ra khỏi thủ phủ Kính Châu thành.
Hơn trăm năm trước, tông môn đã bị bức bách di chuyển đến địa điểm vắng vẻ tiêu điều nhất của Kính Châu – Thái Hà sơn, từ đó về sau "thất huyền môn" đã bám rễ tại chỗ này, rớt xuống tam lưu tiểu thế lực ở địa phương.
Đó là những sơ lược về cái “tiểu thế lực” Thất Huyền Môn.
…
Lúc này, trong một chiếc xe ngựa đang ngồi đầy người trong đó, toàn bộ là những thiếu niên tầm 10 - 11 tuổi.
Những trong đám tiểu hài tử này bỗng nhô ra một tiểu hài lớn tuổi hơn tầm 13 tuổi.
Nhìn cách ăn mặc của tên tiểu hài này khác xa với đám người còn lại, đã nói lên thân phận của hắn này.
Tuy nhiên, bầu không khí trong xe không được trong lành cho lắm dù sao bên trong có tận gần chục đám người mà.
Trừ bỏ những thứ này, ngay bây giờ đang có một tiểu hài với vẻ mặt hết sức là kinh ngạc nhìn xung quanh.
Hắn lẩm bẩm trong miệng: “ Đây là đâu… chả lẽ mình vẫn còn sống sao?”
Tiểu hài này, tên là Lạc Vũ một người cách vài tiếng trước chỉ vừa mới trải qua c·ái c·hết.
Mà hiện tại hắn lại đang trong một chiếc xe ngựa, bên trong là một đám tiểu hài tầm 10 - 11 tuổi.
Chỉ có một tên tiểu hài có phần lớn hơn đám người còn lại, Lạc Vũ đoán tên này cũng đã tầm 13 tuổi gì đó.
Vài phút trước hắn còn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau một hồi bình tĩnh trở lại.
Thì bỗng chốc đại lượng kí ức của nguyên chủ xuất hiện, làm hắn hiểu ra tình hình bây giờ.
Nguyên chủ là một cô nhi, trong một lần may mắn được trưởng lão của “Thất Huyền Môn” đi ngang tiện tay cho hắn lên chiếc xe ngựa này chỉ để cho đủ số lượng.
Không chỉ vậy, nhìn cách ăn mặc của đám tiểu hài này, và cả ký ức của nguyên chủ Lạc Vũ biết mình đã trọng sinh tới thế giới cổ đại phong kiến.
Hơn nữa một sự thật là có dù ở kiếp nào, thì hắn vẫn là một con đỗ nghèo khỉ.
Nhìn vào bộ quần áo, nhăn nhúm đầy lỗ vá và cả một mùi vị chua khó ngửi bốc lên. Thì Lạc Vũ biết, đời này hắn lại vất vả rồi.
“Mà khoan đã, Thất Huyền Môn??? Kính Châu??? Má ơi, đây không phải là Phàm nhân tu tiên sao?”
Lạc Vũ chợt nhận ra, rồi trong lòng hắn gào to lên trong lòng thì sóng biển ngập trời còn ngoài mặt thì bình tĩnh như nước.
Bộ Phàm nhân tu tiên này, hắn mới chỉ xem anime phần một, và cả đọc được vài thông tin nhỏ lẻ nói về bộ này.
Nói rằng nhân vật chính là một cái, lão ma chuyên cắn thuốc để tăng tu vi, hơn hết tên nhân vật này dùng cả đời để chạy trốn.
Đấy là những gì hắn biết về bộ tiểu thuyết này.
“Trời ơi, sao lại để con tới cái thế giới tu tiên ăn xương không nhả thịt này chứ!”
Hắn trong lòng đắng chát không thôi, tưởng chỉ là con đỗ nghèo khỉ thôi, nhưng bây giờ lại phải cõng trên lưng cái gọi là Tu Tiên giả.
Nhưng dù sao, lại được sống thêm một lần nữa thì cũng đáng, cái cảm giác c·hết đó.
Lạc Vũ biểu thị không muốn bị một lần nào nữa.
Hơn hết, hắn còn được trọng sinh vào một cái thế giới có thể tu tiên, có thể trường sinh bất tử a.
Đây không phải là món quà là trời tặng hắn ư, nhưng nếu thêm ngón tay vàng nữa thì càng ngon.
Liếc nhìn xung quanh, xem có nhận ra nhân vật chính trong này không.
Nhưng sự thực, thì toàn bộ đề là đỗ nghèo khỉ như hắn, làm sao mà biết ai là nhân vật chính chứ.
“Khoan đã, chả lẽ tên kia là Vũ Nham!”
Chợt hắn nhìn thấy, một đám tiểu hài tử đang tập trung lại một người.
Theo như Lạc Vũ biết thì, tên đang được đám tiểu hài gọi là đại ca.
Tên này là Vũ Nham, thoạt nhìn tên này đã 13 tuổi, cũng là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở trong xe lúc này.
Vốn tuổi của hắn đã vượt quá qui định, nhưng ai bảo hắn có một vị biểu tỷ đâu.
Gả cho một nhân vật có đại quyền trong Thất Huyền Môn, nên cho dù vượt quá tuổi qui định thì cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Nghĩ tới, đây Lạc Vũ chỉ biết lắc đầu ai bảo đầu thai tốt a, không như hắn dù đời nào cũng chỉ là con đỗ nghèo khỉ.
Không để ý tới tên Vũ Nham đó nữa, Lạc Vũ lại nhìn xung quanh tìm nhân vật chính tên là Hàn Lập.
Hay còn được gọi là Hàn Lão Ma.
Liếc nhìn xung quanh cũng không nhận ra thêm một tên nào nữa, Lạc Vũ cũng từ bỏ.
Hắn nhắm mắt lại, để trong lòng hắn bình tĩnh trở lại.
Quả thực, đã có nhiều tin tức đến với hắn chỉ trong thời gian ngắn, lắm Lạc Vũ có chút quá tải.
Thế nên hắn phải ngủ một chút.
Lạc Vũ không biết là, hắn tự cho rằng vẻ mặt của mình không có biến hóa, nhưng thực chất thì đã bị mọi người xung quanh thấy hết.
Nhưng mọi người đều không thèm để ý, ai lại để ý một tên bị tâm thần đâu chứ.
Lúc này, đoàn xe ngựa cũng đã đi tới được Thái Hà sơn – tổng môn của Thất Huyền Môn.
“Dậy đi, tới nơi rồi!”
Đang lúc cả đám đi xuống thì, may mắn có một tên hài tử đã gọi Lạc Vũ dậy.
Đang trong cơn mơ màng Lạc Vũ, mở mắt ra thì thấy một tên tiểu hài vẻ mặt đen thui như củ tam thất, đang gọi hắn dậy.
Tên tiểu hài này thấy, Lạc Vũ cũng đã dậy hắn liền chỉ tay rồi bước xuống xe ngựa.
Lạc Vũ cũng đi theo sau, hắn không ngờ nhanh như vậy đã tới Thất Huyền Môn.
Vừa bước xuống cảnh tượng hùng vĩ liền đập vào mắt hắn.
Không chỉ hắn bị hút hồn, mà hầu hết đám tiểu hài tử khi xuống xe đều bị cảnh quan tươi đẹp của Thái Hà sơn làm cho mê mẩn.
Chỉ đến khi Vương hộ pháp lên tiếng thúc giục, mọi người mới thanh tỉnh trở lại rồi tiếp tục đi tới.
Nơi đây chính là Thái Hà Sơn, nguyên dành gọi là gọi là Lạc Phượng sơn, tương truyền rằng nơi đây từng có một con phượng hoàng ngũ sắc rớt xuống đây rồi hóa thành ngọn núi này.
Cả đám đi tới một con đường, nhưng rất là hiểm trở, không những thế dọc theo con đường Thất huyền môn còn thiết lập mười ba trạm gác cả minh cả ám.
Có thể nói là vạn vô nhất thất, không có gì để phải lo lắng.
Lạc Vũ thì không ngừng chớp chớp mắt nhìn về phía trước không ngờ nơi này lại đẹp thế còn đẹp hơn trong anime nữa.
Thì bỗng nhiên thấy phía trước mọi người đều dừng lại, tiếp đó một âm thanh hào sảng truyền đến.
"Vương lão đệ, có chuyện gì mà đến bây giờ mới đến nơi? So với dự định thì trễ mất hai ngày thời gian rồi."
“Nhạc đường chủ, trên đường đi có chút chậm trễ, phiền ngài để tâm rồi."
Vương hộ pháp đứng đầu đám người, cung kính hướng tới một vị lão giả mặt mũi hồng hào thi lễ.
Hơn nữa, vẻ mặt ngang tàng của Vương hộ pháp cũng biến mất mà thay vào là một bộ vẻ siểm nịnh.
Thấy vậy, Lạc Vũ liền âm thầm dơ ngón tay cái cho hắn không ngờ tên Vương hộ pháp này cũng là người kinh nghiệm đầy mình.
"Đây là nhóm đệ tử thứ mấy được đưa đến vậy?"
"Là nhóm thứ mười bảy."
"Ân!" vị Nhạc đường chủ này khinh khỉnh nhìn xuống đám tiểu hài tử cả đám.
"Đưa đến Thanh khách viện, để bọn chúng nghỉ ngơi một đêm cho tốt, sáng mai bắt đầu chọn lựa đệ tử rồi. Một khi bị loại, phải sớm đưa bọn chúng xuống núi, đừng để phạm vào qui định của bản môn."
“Tuân mệnh, Nhạc đường chủ!"
Sau một màn chào hỏi, Vương hộ pháp liền đưa đám người đi tới Thanh khách viện.
Trên đường đi cũng đã đổi mới, không còn là đường đất nữa mà thay vào là đường đá.
Dọc đường còn thấy đám người ở đây đều mặc áo bó ngắn màu xanh, trên thân hoặc đeo đao, hoặc dắt kiếm, cũng thỉnh thoảng có người đi tay không nhưng ở thắt lưng phồng phồng lên, khó mà đoán biết được ở đó là cái gì.
Từ cử chỉ hành vi, có thể nhìn ra người đó thân thủ mạnh mẽ, chắc hẳn phải mang trong mình một thân công phu không sai.
Lạc Vũ liền khinh thường, cho dù các ngươi luyện thành cao thủ thì cũng không thể bằng tu tiên giả.
Chỉ cần một hỏa cầu thuật cũng liền thành than cốc bụi về với bụi.
Vì vậy, chỉ có tu tiên mới là chân ái luyện võ chỉ kẻ ngu mới chọn luyện.