Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 13: Quan chiến, tu tiên tam đại thiết tắc (2)




Chương 13: Quan chiến, tu tiên tam đại thiết tắc (2)

Trời bắt đầu tối đi, thân ảnh của Lạc Vũ cấp tốc lướt nhanh, chỉ để lại sáu tàn ảnh mà thôi.

Đây chính là “La Yên Bộ” kết hợp với “Ảo Ảnh Kiếm” tạo thành, làm cho tốc độ của Lạc Vũ nhanh chóng lướt qua các thân cây lớn.

Rất nhanh, Lạc Vũ đã đi tới trên một tán cây to mọc trên vách đá hắn đang đứng nhìn quan sát xuống căn phòng của Mặc Lão.

Thì thấy cửa đã mở, Hàn Lập từ từ lui ra trên tay hắn cầm một thanh kiếm ngắn chỉ vào bên trong.

“Thiết Nô, bắt nó lại cho ta."

Bỗng từ trong căn phòng tiếng của Mặc lão phát ra, hạ lệnh tên hắc nhân đang đứng ở ngoài cửa.

"Ta đến vừa lúc a!" Lạc Vũ thầm hô, không ngờ hắn lại đến đúng lúc hai người Mặc lão và Hàn Lập giao chiến tới thời khắc quyết định.



Hàn Lập liền giật mình nhớ ra còn người khác ở đây, vậy mà hắn lại quên mất một nhân vật trọng yếu.

không kịp nghĩ, dùng mũi chân câu binh khí bên cạnh, thanh thiết chùy dễ dàng nhảy vào trong tay hắn.

Chỉ trong một sát na, một hắc ảnh to lớn kèm theo một cỗ liệt phong từ trong góc phòng chạy ra, chỉ một chút đã đến trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh, làm cho Hàn Lập căn bản không có cách nào trốn thoát.

Liền bị tên cự nhân đó đánh không kịp chở tay, được hai ba hiệp thì Hàn Lập bị tên cự nhân đó đánh ngã.

“Nhanh mang hắn theo ta!”

Mặc lão ra lệnh cho Thiết nô, lão đi phía trước còn Thiết nô gánh Hàn Lập trên vai theo sau.

Lạc Vũ đã nhìn thấy hết mọi chuyện, nhưng giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, vì thế mà hắn cách xa hai người Mặc lão đi ở phía sau.

Đi được một đoạn, Mặc lão và Thiết nô tiến vào một thạch bích đã chuẩn bị từ lâu.

Tiến vào trong Thiết nô đặt Hàn Lập xuống đất, sau đó lại ôm Hàn Lập muốn giữ hắn ở tư thế thẳng đứng.

Còn Mặc lão, đi tới một cái bàn nhỏ rồi lấy ra một chiếc hộp mở nó ra lấy một thanh ngân nhận, nhìn sơ qua thì thanh ngân nhận này mỏng vô cùng, giống như một miếng giấy bạc, trên lưỡi nhận hàn quang lóe ra.

Làm người ta cảm nhận được sự sắc bén vô cùng, vật này mà dùng để cắt lên thân thể người, nhất định giống như người ta cắt quần áo dễ dàng.

Càng quỷ dị hơn, chính là tại đoạn chuôi của ngân nhận, còn có khảm một quỷ đầu nhắm chặt cả hai mắt, quỷ đầu này mặt xanh nanh dài, trên đầu có hai sừng, cực kỳ dữ tợn.

Hàn Lập cũng đã tỉnh lại, khi nhìn thấy Mặc lão cầm trong tay một thanh ngân nhận liền kinh hãi không thôi.

Cố vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị cự nhân kia dùng sức khóa chặt lại, khiến cho hắn không thể vùng vẫy được nữa.

“Rốt cục lão muốn làm gì, ta có thể giúp lão!”



Hàn Lập sợ hãi nói.

Mặc lão tiến tới Hàn Lập, đặt hai thanh ngân nhận song song ngang mặt của Hàn Lập, rồi nở nụ cười quỷ dị nói.

“Ngươi đã giúp ta rồi đó! Ha ha”

“Ha ha”

Trong lúc Hàn Lập hoảng sợ, nghĩ về gia đình của mình, thì tiếng “Phác xích" phát ra do lưỡi dao nhọn chọc vào người truyền tới.

Thân thể Hàn Lập khẽ run lên, nhưng lập tức kinh ngạc, hắn vẫn chưa cảm thấy có gì đau đớn cả.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hắn ngạc nhiên giương đôi mắt ra nhìn.

Vừa mở mắt, Hàn Lập liền sợ ngây người.

Mặc lão đang tự cắm những thanh ngân nhận vào cơ thể mình, trước ngực hai thanh, ở hai bắp chân hai thanh, sau lưng hai thanh, còn một thanh cuối cùng lão cắm vào đan điền.

Làm xong những chuyện này, lão ta cười rộ lên cảm giác đau đớn trên người lão đã biết mất.

Rồi lão từ từ, ngồi xuống xếp bằng lại hai tay lão đặt lên đầu gối miệng lão la lớn.

“Thất quỷ phệ hồn đại pháp "

Dường như đây là, một bí thuật nào đó được Mặc lão kêu ra tên của bí thuật mà hắn sử dụng.

“Ong ong”

Chợt trên từ bên trong hình đầu quỷ ở cán dao phát ra âm thanh như tiếng chim kêu, hơn nữa âm thanh ngày càng vang, ngày càng thêm bén nhọn, tựa hồ như muốn sống dậy, muốn thoát ra khỏi người hắn.

Rồi trên cán dao những luồng khí màu đen đỏ bay ra, khiến cho Hàn Lập kinh hãi không thôi.

Từ từ bảy làn khói màu đen xâm nhập vào người của Hàn Lập, từng làn khói một giống như quỷ ảnh điên cuồng tranh nhau nhập vào người Hàn Lập.

Khi cả bảy làn khói màu đen đỏ nhập vào người Hàn Lập, thì hắn cũng ngất đi sau đó Thiết nô liền buông ra hắn.

Lui về sau, Mặc lão liền ra lệnh:

“Không cho bất cứ ai vào đây, nếu có kẻ lại gần g·iết không tha!”

Cứ thế Thiết nô đi tới cửa đá dễ dàng đẩy ra, sau đấy đi ra phía ngoài canh gác cũng thuận tay đóng cửa lại.



Nhưng khi cửa đá đang từ từ khép lại, thì một thứ gì lướt qua, làm vặt áo của Thiết nô bay lên, do hắn là thi nô vì thế mà không có suy nghĩ gì mà đóng chặt cửa lại.

Lạc Vũ dùng tốc độ siêu nhanh của mình lẻn vào bên trong, lúc này hắn đã ẩn mình trong bóng tối, khí tức cũng được thu liễm lại.

Chỉ có cặp mắt hắn đang phát sáng, nhìn lấy cảnh tượng Hàn Lập bị Mặc lão đoạt xá bắt đầu.

Lạc Vũ cảm thấy, nếu như mà bây giờ có bỏng ngô và co ca co la thì còn gì tuyệt vời hơn chứ.

Thấy Mặc lão gục xuống, sinh cơ bắt đầu biến mất Lạc Vũ biết Mặc lão đã thất bại.

Vì thế mà hắn bình tĩnh bước ra, đi tới chỗ Hàn Lập đang nằm rồi lay người hắn gọi dậy.

“Hàn sư đệ!”

“Hàn sư đệ!”

Cảm giác của Hàn Lập lúc này rất chi là lạnh lẽo, lạnh lẽo tới mức khiến hắn bừng tỉnh.

Thì chợt tai hắn nghe được giọng nói quen thuộc gọi hắn.

Hàn Lập vừa tỉnh lại, đã cảm thấy đầu nặng vô cùng, mơ hồ rất đau, toàn thân thân thể đều mềm nhũn, suy yếu vô lực, như là bệnh nặng mới khỏi, cố gắng mở hai mắt ra, mí mắt cũng nặng vô cùng, không cách nào nhúc nhích.

Cố gắng mở hé mắt ra nhìn thì thấy gương mặt Lạc Vũ, hắn liền rùng mình một cái, ý nghĩ lập tức thanh tỉnh lại vội vàng cách xa Lạc Vũ.

“Ngươi là Lạc Vũ sư huynh?“

“Bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra với đệ vậy?” Lạc Vũ giơ hai tay lên, rồi nhẹ nói khuyên bảo Hàn Lập bình tĩnh.

Hàn Lập vừa trải qua, đoạt xá sự tình tâm thần vẫn rất n·hạy c·ảm. Bỗng đưa tay sờ soạn lấy thân thể hắn, rồi lạ sờ lên gương mặt, mặc dù hai mắt cũng chỉ mở có thể hé ra nhìn về phía của Lạc Vũ.

“Chẳng lẽ Mặc lão đã thất bại?”

“Đúng vậy, cho dù thêm trăm cái mạng Mặc lão cũng không thể thành công!”

Hàn Lập đang lúc nghi hoặc tự hỏi, thì Lạc Vũ đã trả lời giúp Hàn Lập

“Là sao?”

“Đệ biết không, bộ khẩu quyết vô danh mà Mặc lão chỉ dạy chúng ta là một bộ công pháp tu tiên!”

Lạc Vũ đi tới t·hi t·hể của Mặc lão, xem xét bảy thanh ngân nhận đang cắm vào bảy chỗ khác nhau của t·hi t·hể Mặc lão.

“Tu Tiên?”

“Ý của sư huynh là Mặc lão dạy chúng ta tu tiên?”

Hàn Lập khi nghe, Lạc Vũ nói vô danh khẩu quyết đó vậy mà là một bộ công pháp tu tiên, trong lòng hắn lại càng nghi hoặc.



“Cái đó sao, để sau đi. Ta nói cho đệ thiết tắc của Tu Tiên Giới trước đi!”

“Thiết tắc này có ba cái, đầu tiên đó là người tu tiên không thể đoạt xá người phàm, ngược lại cũng là thế. Thứ hai là, người cảnh giới thấp không thể đoạt xá người cảnh giới cao. Thứ ba là, cả đời một tu tiên giả chỉ được đoạt xá một lần!”

“Vì lẽ đó, Mặc lão là người phàm lại muốn đoạt xá người tu tiên như chúng ta, vì thế mà bị phản phệ hồn siêu phách tán?”

Hàn Lập, lúc này cũng bừng tỉnh vì sao Mặc lão lại thất bại. Ngay từ đầu, Mặc lão đã thất bại rồi, làm gì có chuyện người phàm lại đoạt xá tu tiên giả chứ.

Lạc Vũ gật đầu biểu thị, Hàn Lập nói đúng sau đó hắn lại có tâm tình mà quan sát xung quanh căn thạch bích này.

Rồi dừng lại ở t·hi t·hể của Mặc lão, Lạc Vũ chỉ thở dài dù sao thì Mặc lão cũng là có ân với hắn.

Vì thế mà, quay đầu nói với Hàn Lập.

“Hàn sư đệ, coi như Mặc lão cũng đã trả giá về việc làm của mình. Thế nên, ta muốn đưa t·hi t·hể lão đi nhập thổ vi an, đệ có ý kiến gì không?”

“Khoan đã, để đệ thử xem trên người Mặc lão có đồ vật để khắc chế tên cự nhân kia không?”

Hàn Lập bỗng nghĩ tới tên cự nhân ở ngoài cửa đang canh gác, sau đó hắn bước tới t·hi t·hể của Mặc Lão tìm kiếm.

Nhìn thấy, Hàn Lập mới đây thôi mà đã có thành thục nhặt thi rồi, Lạc Vũ chỉ cảm thấy rất trâu.

Lần đầu tiên hắn g·iết người, còn sợ hãi chả dám đối diện với t·hi t·hể, vậy mà Hàn Lập mới đó thôi mà đã không ngần ngại mà mò thi.

Đúng quả thực với danh hiệu Hàn lão ma.

Chỉ trong vài lần mò, một vật hình dạng kỳ lạ, vừa quen thuộc, vừa xa lạ bị Hàn Lập lôi ra, án theo sự khả nghi của hắn mà được phân bố thành từng nhóm.

Tiếp đến cũng như vậy khiến cho Hàn Lập kinh ngạc không thôi.

Một bộ Kiến huyết phong hầu tụ tiễn.

Một túi độc sa tẩm qua lọc rắn độc.

Hơn mười thanh Hồi toàn phiêu vô cùng sắc bén.

Nhìn thấy đống đồ này, Hàn Lập cũng biết được trong lúc chiến đấu Mặc lão đã nương tay thế nào.

Sợ hắn b·ị t·hương, chỉ có đoạt xá mới sợ đối phương b·ị t·hương mà thôi.

Lạc Vũ cảm thấy làm lạ, hắn đã quan sát qua người Mặc Lão không có để ý lắm mấy đồ vật này trên người lão. Vậy mà trên người lão lại cất chứa nhìn đồ đến mức khó tin, hơn nữa toàn là ám khí chơi âm chiêu. Đúng là người giang hồ có khác, Lạc Vũ phải thầm gạt mồ hôi giúp Hàn Lập, nếu tác giả Vong Ngữ không ghi Mặc lão đoạt xá.

Thì Hàn Lập đ·ã c·hết mấy chục lần rồi.

Chợt Hàn Lập từ t·hi t·hể Mặc lão lấy ra một phần túi hương, hắn vừa phân loại vật phẩm, vừa lầm bầm một mình, có vẻ rất hăng hái.

Giờ phút này, trên tay hắn đang cầm một túi hương tẩm hương hoa Bạch Quyên.