Chương 12: Quan chiến, tu tiên tam đại thiết tắc (1)
“Đúng thế, Hàn sư đệ ngươi thấy đấy ta cũng là từ chỉ điểm của Lạc sư huynh, mà ngộ ra thế đao của riêng mình!”
“Do đó mà ta trở thành cao thủ của Thất Huyền Môn, sắp cưới Tụ nhi sư muội ha ha!”
Lệ Phi Vũ không ngừng khoe khoang bản thân, rồi lại phát cơm chó cho Hàn Lập và Lạc Vũ.
“Hừ ngươi cũng đừng khoe khoang ở đây!” Hàn Lập có chút chua chua nói.
Lạc Vũ thì đi tới một bãi cỏ sau đó hắn liền ngồi xuống luyện công, hiện tại hắn có chút lo lắng về cái thứ đã làm hắn đau tới c·hết đi sống lại kia.
“Ngạch! ta có chuyện, muốn nói cho hai người!”
“Có chuyện gì sao?”
Lệ Phi Vũ nghi hoặc hỏi.
Lạc Vũ liền thu hồi pháp lực lại, nhìn về phía Hàn Lập.
“Thực ra, đêm qua đã có đi ngang qua một rừng cây phát hiện ra một chuyện động trời. Chắc chắn các người sẽ không tin đó là sự thực đâu!”
Hàn Lập vừa nói vừa muốn câu lên sự tò mò của hai người Lệ Phi Vũ và Lạc Vũ.
Thế là Hàn Lập kể ra chuyện hắn đã gặp, hai tên gian tế của Dã Lang Bang cài vào Thất Huyền Môn.
Hơn nữa thân phận của cả hai đều làm cho Lệ Phi Vũ không thể ngờ, đó chính là Trù phòng quản sự, người còn lại thì không biết làm ai.
Lệ Phi Vũ nghe xong, quả nhiên biến thành vừa mừng vừa sợ, vỗ vào đầu vai của Hàn Lập, liên thanh kêu " hảo huynh đệ "
Đối với việc Hàn Lập đem lại cho hắn đại công to lớn như vậy, thực sự làm hắn cảm động.
Rồi nhìn về phía của Lạc Vũ nói: “Lạc sư huynh, chúng ta cùng đi chứ?”
“Không chuyện này, ta không tham gia, giao lại cho đệ toàn quyền!”
Lạc Vũ lắc đầu, hắn đã bắt đầu mệt mỏi về hai thế lực này rồi hơn hết hiện giờ hắn đã là Tu Tiên giả chân chính.
Chuyện phàm nhân hắn đã không để tâm nữa rồi, vì thế Lạc Vũ muốn giao cho Lệ Phi Vũ làm hết.
Lệ Phi Vũ cảm nhận được, Lạc Vũ đã không giống với ngày trước tựa hồ mấy chuyện này đã không làm cho Lạc Vũ động lòng.
“Ừ nếu vậy ta đi trước!”
Hắn cũng biết được điều gì nặng nhẹ, vì thế mà nói cáo từ rồi nhanh chóng rời đi.
Lạc Vũ cũng vậy, ở lại đây tuy có chút thoải mái nhưng nó vẫn không phải nơi của hắn.
Rất nhanh, cả ba liền bận rộn chuyện của chính mình, Lạc Vũ thì dùng hầu hết thời gian để dành cho tu hành và để tìm kiếm xem cái thứ trong cơ thể của hắn là gì.
Còn Lệ Phi Vũ sau khi nghe được tin tức của Hàn Lập, thì hắn lại bận rộn với việc gọi là tìm gian tế với phản kích lại Dã Lang Bang.
Về phía Hàn Lập, thì khổ tu võ công không chỉ vậy hắn còn chuẩn bị rất nhiều thứ từ độc dược, đạn khói đến v·ũ k·hí tiện tay.
Sau đấy, Hàn Lập để lại cho Mặc Lão một bức thư ngắn gọn.
“Mặc lão người không cần phải lo lắng, ta không phải là đào tẩu chạy trốn, chỉ là cảm thấy cùng người ở trong cùng một sơn cốc, áp lực quá lớn, không có lợi cho việc tu hành Trường xuân công. Vì thế, đệ tử quyết định tìm một chỗ an tĩnh khác ở trên núi, bế quan tu hành. Người cứ an tâm, vào đúng ngày này bốn tháng sau, ta sẽ đúng giờ hội ngộ cùng người."
Khi Mặc lão đọc được những lời này của Hàn Lập, lão ta sắc mặt lạnh xuống nhưng không thể làm gì khác.
….
Thất Huyền môn trong giai đoạn này cũng xảy ra một đại sự rất quan trọng.
Thần tượng của bọn tân đệ tử Song kiệt Lệ sư huynh – cơ cảnh hơn người, đương trường phá tan âm mưu trộm lấy danh sách đệ tử xuống núi lịch lãm của hai gã gian tế mà Dã Lang bang phái tới nằm vùng, cùng vài tên đồng môn nhất cử bắt bọn chúng, lập được công lao không nhỏ.
Sau đó vài ngày, Vương môn chủ trước mặt đông đảo đệ tử, thụ phong Lệ Phi Vũ chức vị hộ pháp, khiến cho hắn chính thức tiến nhập vào trung tầng Thất Huyền môn, gây ra không ít xôn xao, danh tiếng Lệ Phi Vũ cũng trở nên ngày càng vang dội.
Cứ như thế danh tiếng của Lệ Phi Vũ ngày càng lên cao, lấn át cả danh tiếng của Lạc Vũ nhưng điều này đối với hắn cũng chỉ là gió thoảng mây qua mà thôi.
Có lúc, Lạc Vũ lại ăn dưa nghe mấy người đệ tử trong môn buôn chuyện về hắn và Lệ Phi Vũ.
Có khi lại còn, tranh cãi tới đỏ mặt chỉ vì phân ra xem hắn hay là Lệ Phi Vũ ai mới là người có võ công cao hơn.
Đó là những chuyện, xảy ra trong mấy tháng nay kể từ Lạc Vũ từ khi lịch luyện trở về.
Từ đó trở đi, dường như tâm cảnh của hắn đã không như trước tựa hồ tâm hồn hắn đã đi trên đường tới Thái Nam Cốc, còn thể xác thì vẫn ở Thất Huyền Môn.
Vì lẽ đó, có khi hắn không thể tập trung tu hành, hôm nay cũng là một ngày như vậy.
Ầm~
Chỉ thấy, linh khí trong phương viên 2 dặm điều tụ tập tại căn nhà của Lạc Vũ.
Sau đó, chỉ trong thoáng chốc toàn bộ linh khí đều trở lại bình thường.
“Haz, tại sao mấy hôm nay tâm thần của ta có chút bất ổn định vậy, có đôi khi tiến vào thể nội cũng khó khăn hơn trước!”
Vẻ mặt buồn rầu của Lạc Vũ, đã nói lên tâm trạng của hắn mấy ngày này.
“Dường như, từ khi trải qua sự kiện vài tháng trước tốc độ tu luyện có phần nhanh hơn a!”
Quả thực đúng là vậy, trong thời gian sáu năm qua Lạc Vũ cũng chỉ có thể tu luyện tới tầng ba mà điều này đã làm hắn vô cùng vất vả.
Nhưng sau khi có đủ trọn bộ Trường Xuân Công và sự kiện tháng trước, đã làm cho tốc độ tu hành của Lạc Vũ tăng lên đáng kể.
Bây giờ, hắn đã là Luyện Khí sáu tầng tựa hồ tốc độ tu luyện còn nhanh hơn tốc độ cắn dược của Hàn Lập.
“Thời gian này cũng không xê xích gì nhiều, Mặc lão sẽ cùng với Hàn Lập ngửa bài. Ha ha, đã tới lúc để ta cho Mặc lão một chút kinh hỉ rồi!”
Nghĩ tới chuyện của Hàn Lập, tâm tình của hắn có chút hứng thú lên, vì thế mà đứng dậy thư giãn gân cốt do ngồi tu luyện quá lâu.
Sau đó, thay đổi y phục thích hợp hoạt động lén lút.
Chỉ mất có vài phút để hắn thay đổi y phục. Lạc Vũ mặc trên người là một bộ y phục, bó sát màu đen có thể nói hắn không khác gì là thích khách cả.
May ra là hắn không có bịt mặt, nếu có thì chả khác gì sát thủ, thích khách cả.
Vù~
Lạc Vũ nhún người lại, rồi vận chuyển pháp lực khởi động lên "La Yên Bộ" và một chút kĩ xảo xảo của “Ảo Ảnh Kiếm”
Tàn ảnh của Lạc Vũ hiện lên, bóng người của hắn cũng đã ra xa ngoài đỉnh núi, rồi thật nhanh tiến vào Thần Thủ Cốc nơi ở của Hàn Lập và Mặc lão.
Mặt trời ban ngày ở trên cao cao, cho dù đã chớm thu nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nóng như thiêu như đốt.
Mặc đại phu trong phòng của mình, có chút đứng ngồi không yên, tuy hắn đối với thủ pháp ép buộc Hàn Lập rất có tự tin, nhưng cho tới bây giờ vẫn là có chút cân nhắc lợi và hại.
Sau đó là một màn chào hỏi, lá mặt lá trái Hàn Lập tỏ ý Mặc lão phải đem thuốc giải cho hắn trước.
Mặc lão không do dự mà đem giải dược "Thi Trùng hoàn" cho hắn, đã hướng hắn biểu thị rõ ràng chút thành ý.
Kiểm tra một hồi, rồi Hàn Lập mới lấy ra một viên không do dự ăn vào, lập tức hắn cảm thấy trong bao tử có một sát na đau đớn, nhưng lập tức trôi qua, hắn vội vàng kiểm tra thân thể.
Phát hiện "Thi trùng hoàn" nọ đã biến mất, một điểm cũng không còn, trong lòng không nhịn được mừng rỡ, trên mặt cũng lộ ra một tia dấu vết.
Chợt hắn lại suy nghĩ, vì sao Mặc lão lại thẳng thắn như vậy. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị, đầy đủ mới tới nơi này.
Sau đó, Hàn Lập để cho Mặc lão bắt mạch, lão vừa đặt tay lên vận dùng công pháp kích thích pháp lực trong người Hàn Lập.
Liền cảm nhận được luồng pháp lực, nụ cười vui vẻ từ trong tâm biểu lộ ra ngoài.
"Thật tốt quá, thật đúng là Trường Xuân công tầng thứ tư, Ha ha! Thật sự tốt quá! Ha ha! Ha ha!"
Mặc đại phu không chút nào che dấu, trước mặt Hàn Lập cất lên tiếng cười rộ sung sướng, tiếng cười rung động khắp phòng, "ông ông" vang lên nhưng tay lão thủy chung chưa có buông cổ tay Hàn Lập ra, vẫn cầm lấy không tha.
Nhưng lão đâu biết, Hàn Lập chỉ biểu lộ tầng thứ tư mà thôi, thật ra hắn đã ở tầng thứ sáu rồi.
Hàn Lập sắc mặt trở lên càng u ám, hắn thầm hô không ổn, muốn rút tay ra khỏi, lại bị Mặc lão nắm chặt, không thể động đậy.
“Mặc lão, có chuyện hảo hảo nói, trước tiên buông tay ta ra!”
“Buông sao, ha tốt buông!”
Mặc lão lúc này cũng đã đình chỉ tiếng cười, thay đổi sắc mặt lão trở lên dữ tợn.
Lão chỉ trong giây phút lên hét lớn: “Thắt”
Hàn Lập bỗng cảm nhận được hai tay “oanh” một tiếng, thân thể mất đi cân bằng, sau đó không thể chống cự, đương trường bị kiệt sức, tay trái đặt ở chuôi kiếm cũng thoát lực, buông xuống.
"Hỏng rồi!"
Thân thể Hàn Lập mặc dù không nghe sai sử, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh, biết mình có chút sơ suất, dĩ nhiên bị đối phương đoạt lấy tiên cơ, hạ độc thủ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể bó tay chờ c·hết.
"Tiểu tử ngươi vẫn còn non nớt lắm, hiện tại mấy trò của ngươi cũng không cách nào xuất ra được nữa!"
Mặc đại phu thấy sự việc như mình tính, nhất cử đắc thủ, không nhịn được có vài phần đắc ý.
Mặc lão sử dụng tay trái dụng lực lôi kéo, đem Hàn Lập từ trên mặt đất trực tiếp tới bên chân lão, tiếp theo thân thể cúi xuống, vươn ngón trỏ tay phải điểm thẳng tới ma huyệt trước ngực Hàn Lập.
“Phang!” Một tiếng, ngón tay của Mặc lão phảng phất như đâm tới trên thiết bản, phát ra âm thanh trầm đục, nửa đoạn ngón tay trước b·ị b·ắn ngược trở lại, mơ hồ đau đớn, điểm huyệt tự nhiên cũng không thành công
“Chuyện gì xảy ra đây!"
Mặc lão bị chuyện ngoài ý muốn làm cho sửng sốt, trong lòng lấy làm kinh hãi.
Hiển nhiên Hàn Lập, tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu cũng không phải là cải trắng a, cho dù Mặc lão là cao thủ võ lâm đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại một tu tiên giả Luyện Khí trung kỳ.
Mặc lão thấy thất bại khi có ý định điểm huyệt Hàn Lập, thì nhanh chóng đổi thủ đoạn khống chế Hàn Lập.
Thì đột nhiên có cảm giác rõ ràng, nguyên bản cổ tay bị nắm chặt, nhất thời trở nên mềm dẻo, linh hoạt vô cùng, căn bản không cách nào nắm lại được chắc chắn.
Nhưng lão là ai, “Quỷ Thủ” Mặc Cư Nhân nổi tiếng trong giang hồ, lão ta có đầy kinh nghiệm để đối phó với Hàn Lập.
Trong lúc cả hai người Hàn Lập và Mặc lão đối chiến kịch liệt, hỏa hoa bay khắp nơi, Hàn Lập lợi dụng ưu thế tốc độ luôn chiếm thượng phong. Nhưng nếu chỉ thế, thì Hàn Lập sẽ thua mất.
….