Sau nhiều lần đắn đo, Gia Nhi quyết định đến lại quán bar nơi mà mọi chuyện bắt đầu. Cô không có ý định đối mặt với đòi hỏi trách nhiệm gì, chỉ đơn giản là muốn biết thêm về người đàn ông đã vô tình trở thành cha của con mình.
Bước vào quán bar, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc sôi động vẫn vang lên như những đêm trước, lòng Gia Nhi lại đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Minh Nghị, nhưng trong đám đông ồn ào này, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. Gia Nhi bước đến quầy bar, cố gắng bắt chuyện với người quản lý.
Khi hỏi thăm quản lý, cô ngạc nhiên khi nghe anh ta nói:
"Cậu ta không phải nhân viên của quán. Hôm đó, chúng tôi mời cậu ấy đến hát thôi. Sau buổi biểu diễn đó thì cậu ta không quay lại nữa. Chúng tôi cũng không liên lạc được với cậu ta từ đó.”
“Không phải nhân viên?” Gia Nhi lặp lại, cảm giác ngạc nhiên lẫn thất Vọng. “Vậy ông có biết làm sao tôi có thể tìm cậu ta không? Số điện thoại hay địa chỉ gì đó?”
Người quản lý lắc đầu. “Không. Cậu ta đến rồi đi, không để lại thông tin gì. Thậm chí cũng chẳng lấy tiền công biểu diễn buổi cuối cùng. Tôi cũng thấy lạ.”
Gia Nhi cảm thấy ngực mình thắt lại. “Không để lại thông tin gì sao?”
Người quản lý nhìn cô, hơi nghi ngờ. “Chị là gì của cậu ta vậy? Có phải đang tìm cậu ta vì chuyện gì quan trọng không?”
“À, không. Chỉ là có chút chuyện cá nhân thôi.” Gia Nhi đáp nhanh, không muốn bị hỏi thêm.
Cô cảm ơn người quản lý rồi rời khỏi quán bar với một cảm giác trống rỗng. Bước chân xuống đường, ánh đèn mờ nhạt của buổi tối không giúp cô thấy nhẹ nhàng hơn chút nào.
“Cậu ta không phải nhân viên ở đây vậy mình phải làm gì đây ? ” Gia Nhi tự hỏi, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Cô đã hy vọng ít nhất có thể tìm thấy một dấu vết gì về Đinh Minh Nghị để an tâm hơn. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại mờ mịt hơn bao giờ hết.
“Có lẽ mình nên từ bỏ chuyện này,” cô tự nhủ. “Tốt nhất là giữ khoảng cách. Cậu ta không cần phải biết gì cả.”
Có thể là ý trời an bày để cô đạt được đúng nguyện vọng của mình, chỉ làm mẹ của một đứa con mà không cần bất kì người đàn ông nào khác, cũng tốt...Cô thở dài, nhưng lần này trong lòng lại có chút nhẹ nhõm. Nếu nhìn theo hướng này, mọi chuyện có thể lại trở nên đơn giản hơn nhiều. Cuối cùng, cô không cần phải lo lắng về bất kì ràng buộc nào cả.
...
Buổi sáng đẹp trời của ba năm sau, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi vào căn bếp nhỏ xinh của Gia Nhi. Cô cặm cụi trong bếp, tay thoăn thoắt lật từng chiếc bánh pancake vàng ươm trên chảo, vừa trông chừng nồi sữa đang sôi lăn tăn.
Ở phía ngoài phòng khách, một cậu bé tóc xoăn mềm mại với đôi mắt to tròn long lanh đang say sưa chơi đùa với những chiếc xe đồ chơi nhỏ. Thỉnh thoảng, cậu bé ngước mắt nhìn về phía mẹ, miệng líu lo gọi: "Mẹ ơi, con đói rồi!"
"Đợi mẹ một chút, An Nhiên!" Gia Nhi mỉm cười đáp, cố gắng làm xong mọi thứ nhanh nhất có thể. Cô dọn thức ăn lên bàn, nhìn đồng hồ để chắc rằng sẽ không muộn giờ đưa con đến trường mẫu giáo.
Cuộc sống của Gia Nhi giờ đây xoay quanh cậu con trai nhỏ, đứa trẻ là kết quả của biến động ba năm trước. An Nhiên là món quà bất ngờ mang đến cho cô nhiều niềm vui và hạnh phúc, và cũng là lý do khiến cô cố gắng mỗi ngày.
"Cún con, lại đây ăn sáng nào" Gia Nhi gọi con, giọng trìu mến. Cậu bé nhanh chóng chạy đến, ngồi vào bàn, khi nhìn thấy đĩa bánh pancake liền xụ mặt
"Mami, mẹ có biết tài nấu nướng của mình như thế nào hay không?" An Nhiên hỏi, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn mẹ với vẻ mặt đầy thất vọng.
Gia Nhi cắn lấy miếng bánh, mặt tỏ ra dửng dưng. "Không tệ, mau ăn đi sao con ý kiến nhiều thế."
Cậu bé hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn đĩa bánh, dù không muốn nhưng không thể làm gì khác, An Nhiên đành ngoan ngoãn cầm dao nĩa lên. Mẹ cậu luôn làm món ăn này mỗi buổi sáng, nhưng
"Con muốn ăn bánh của bạn Ân Kỳ hơn, ba Ân Kỳ làm bánh rất ngon" An Nhiên hậm hực nói, làm Gia Nhi không khỏi nhíu mày.
Cô biết rõ ý đồ của thằng nhóc, muốn tác thành cho cô và bố của bạn học. Người đàn ông đó đối với cô rất có ý, nhưng Gia Nhi hiện tại đã bỏ đi cái ý định yêu đương từ lâu rồi. Cô đã quyết định làm mẹ đơn thân và không muốn để những tình cảm lãng mạn làm rối tung cuộc sống của mình.
Cô mỉm cười, là kiểu nụ cười mà Cún con nhà mình nhìn vào sẽ phải sợ
"Nếu con không thích ăn, thì từ ngày mai không cần phải ăn nữa."
An Nhiên hoảng hốt, vội vàng lắc đầu. "Không, không, mẹ ơi... An Nhiên thích lắm, Thích lắm ạ!" Cậu bé vừa nói vừa đưa tay chấm vào đĩa bánh pancake, ánh mắt vẫn dán chặt vào mẹ.
Gia Nhi liếc thằng bé một cái, khiến An Nhiên rùng mình, không dám đùa giỡn nữa.
"Còn không mau ăn"
Thằng nhóc nhanh chóng ngoan ngoãn cầm đũa lên, gắp một miếng bánh cho vào miệng, vẻ mặt dễ thương như vừa ăn phải món ngon nhất. Gia Nhi không khỏi bật cười, lòng cô dần ấm lại khi thấy con trai ăn uống vui vẻ.
"Nếu con muốn ăn món khác, mẹ sẽ cố gắng học nấu cho con."
An Nhiên gật gù, nuốt vội miếng bánh rồi lại tò mò hỏi
"Mẹ, khi nào mẹ sẽ kết hôn?" An Nhiên đột ngột hỏi, đôi mắt sáng ngời.
Gia Nhi hơi sững lại, không biết nên trả lời thế nào. "Mẹ chưa nghĩ đến chuyện đó"
Thằng nhóc nhăn nhó "Tại sao ạ? Con muốn có ba!"
Thằng bé từ khi hiểu chuyện vẫn luôn thắc mắc việc tại sao bản thân không có ba. Mỗi khi thấy bạn bè trong lớp có ba mẹ đến đón, ánh mắt An Nhiên lại trở nên trống rỗng, và câu hỏi đó luôn hiện lên trong đầu thằng bé. Người ngoài đều nghĩ An Nhiên là kết quả của việc thụ tinh nhân tạo, nhưng chỉ có Gia Nhi biết rõ mọi chuyện không phải như vậy.
Đã ba năm rồi, từ lúc bắt đầu hành trình làm mẹ một mình, cô vẫn luôn không biết gì về người đàn ông đó. Gia Nhi đã quyết định một lòng nuôi dạy con, không muốn nghĩ tới chuyện gì khác, mặc cho quá trình đôi lúc có chút vất vả.
Dần, Gia Nhi cũng quen với mọi thứ. Cô học cách yêu thương bản thân nhiều hơn, cách tự chăm sóc mình, không chỉ để làm một người mẹ tốt mà còn để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
Gia Nhi không cần một người đàn ông để chứng minh giá trị của mình hay của gia đình, mà chính con trai cô mới là lý do cô sống, cố gắng từng ngày.
"Trễ giờ rồi, con phải đến trường ngay thôi" Cô lãng sang vấn đề khác xem như qua chuyện, An Nhiên cũng không hỏi tới nữa.
Khi đến trường, Gia Nhi dẫn An Nhiên đến cổng. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt con, dặn dò đôi lời. “Nhớ nghe lời cô giáo nhé, và chơi thật vui với bạn bè. Mami sẽ đợi con ở đây khi tan học.”
Thằng bé dường như có chút giận dỗi, không nói gì, lập tức chạy nhanh vào lớp. Gia NhI đứng lại, cảm thấy một chút hụt hẫng khi nhìn theo bóng con. Cô biết thằng bé tức giận chuyện cô né tránh vến đề liên quan đến ba của cô, lần nào cũng vậy...Gia Nhi quen rồi.