Phải Lòng Gió Đông

Chương 7: Trúng số độc đắc




Hai tháng sau sự kiện không thể quên ấy, Gia Nhi cùng Mỹ Ái đến bệnh viện để làm xét nghiệm, chuẩn bị cho quá trình thụ tinh nhân tạo. Cả hai đã bàn bạc nhiều về kế hoạch này, với mong muốn giúp Gia Nhi thực hiện ước mơ làm mẹ đơn thân.

Không khí trong bệnh viện có chút căng thẳng, họ đi vào phòng xét nghiệm, mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Gia Nhi để tâm đến từng chi tiết, từ cách bác sĩ giải thích cho đến việc lấy mẫu máu. Sau khi hoàn tất xét nghiệm, họ ngồi chờ kết quả. Gia Nhi không thể ngừng suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cô muốn có một đứa trẻ đáng yêu, trai hay gái đều được như vậy sẽ chẳng cần cảm thấy ngưỡng mộ những người làm mẹ khác.

Đúng lúc đó, một y tá bước ra và gọi tên Gia Nhi. Tim cô đập nhanh hơn, lòng đầy hồi hộp khi bước vào phòng khám. Bác sĩ chào đón cô và bắt đầu giải thích về kết quả xét nghiệm.

“Âu Gia Nhi đúng chứ ? Chúng tôi có thông báo quan trọng mà cô phải biết"

“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Gia Nhi hỏi, lòng dạ không yên.

"Kết quả xét nghiệm cho thấy hormone hCG trong cơ thể cô ở mức cao, cô mang thai rồi, do đó chúng tôi không thể tiến hành thụ tinh nhân tạo được nữa."

Câu nói như một cú sốc điện, Gia Nhi đứng sững lại, không thể nào hiểu nổi.

"Cô có thể tiến hành siêu âm để xác định tuổi thai và kiểm tra sức khỏe của em bé.”

Mỹ Ái ở bên cạnh như bất động sau cú sang chấn ấy

"Nina à cậu trúng số độc đắc rồi" Mỹ Ái thốt lên, vẻ mặt ngỡ ngàng

“Cậu nói gì vậy?” Gia Nhi lắp bắp, không biết phản ứng thế nào.

Gia Nhi cảm thấy như cả thế giới đang quay cuồng xung quanh mình. Tâm trí cô lộn xộn với hàng triệu suy nghĩ. Cô muốn có con nhưng không phải theo cách này.

Trong quá trình chuẩn bị siêu âm Mỹ Ái liên tục dò hỏi cô



"Cậu mau khai ra danh tính ba đứa bé không thì không xong với mình đâu. Dám có mối quan hệ ngoài luồn sau lưng mình à?"

Chắc chắn là đêm đó, cô cùng gã trai bao kia...Gia Nhi thật tình chẳng dám nghĩ tới nữa, cô tưởng mọi thứ đã qua rồi ai ngờ lại bị gợi lại theo cách này chứ. Hình ảnh Đinh Minh Nghị hiện lên trong đầu

Gia Nhi cuối cùng chỉ có thể thành thật với cô bạn thân, Mỹ Ái nghe xong hồn vía tức thì lên mây

"Cái gì?” Mỹ Ái hét lên, khiến những người xung quanh quay lại nhìn. “Cậu bị điên à? Một thằng nhóc? Xong đời cậu rồi Nina"

"Nhưng mà nghĩ theo hướng tích cực thì chính là cậu không nất tiền nhưng vẫn có con đấy, đây là chuyện tốt."

Gia Nhi cười trừ trước phản ứng của Mỹ Ái, nhưng trong lòng lại không thể không cảm thấy lo lắng. “Cậu nghĩ đây là chuyện tốt thật sao?"

Mỹ Ái nhún vai, cười hì hì. “Chứ sao không? Cậu muốn có con, đúng không? Thế thì chẳng phải đây là cơ hội mà cậu đã mong đợi bấy lâu à? Không cần mất tiền, không phải chờ đợi xét nghiệm hay quy trình nào cả, đùng một cái là có con luôn! Cậu chẳng phải đã may mắn quá rồi còn gì?"

Gia Nhi thở dài, vuốt nhẹ trán. “ Tớ điên mới ở đây nghe cậu"

Quá trình siêu âm diễn ra trong không khí đầy căng thẳng. Bác sĩ nhẹ nhàng bôi lớp gel lạnh lên bụbg Gia Nhi rồi bắt đầu di chuyển đầu dò qua lại, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy siêu âm. Mỹ Ái đứng cạnh Gia Nhi, mắt không rời màn hình, đôi lúc khẽ nhíu mày vì tò mò.

Bác sĩ mỉm cười khi hình ảnh của bào thai hiện lên rõ ràng trên màn hình. "Đây, cô nhìn thấy chưa? Đây là thai nhi, đã được khoảng 7 tuần tuổi."

Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhìn vào hình ảnh đen trắng mờ ảo trên màn hình. Đó là đứa trẻ đang lớn lên trong cơ thể cô, và mọi thứ giờ đây đột nhiên trở nên thật đến khó tin.

Mỹ Ái liếc nhìn sang Gia Nhi, không giấu được sự phấn khích. "Cậu nhìn kìa, đó là con của cậu đấy, Nina! Thật kỳ diệu!"



Gia Nhi khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, cảm giác như mình đang chìm trong một giấc mơ. Cô không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này ra sao, là hạnh phúc, lo lắng hay cả hai.

Bác sĩ tiếp tục giải thích: "Trong vài tuần tới, cô nên chú ý chế độ dinh dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ và đến khám định kỳ để theo dõi sự phát triển của thai nhi. Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào như đau bụng, ra máu, hoặc sốt cao, hãy liên hệ ngay với chúng tôi."

Khi quá trình siêu âm kết thúc, bác sĩ lau sạch gel trên bụng Gia Nhi và đưa cho cô một tấm ảnh in hình bào thai. "Đây là món quà đầu tiên của con dành cho mẹ" bác sĩ mỉm cười, đưa tấm ảnh cho Gia Nhi.

Cô khẽ cắn môi, cảm giác như cả thế giới của cô đang thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Cô đã từng mơ đến việc làm mẹ, nhưng không phải theo cách này. Tuy nhiên, khi nghe được nhịp tim của đứa bé, lòng cô dần dần dịu lại, và một cảm giác ấm áp lạ lùng bắt đầu len lỏi vào.

Cầm tấm ảnh siêu âm trong tay, nhìn kỹ hình ảnh mờ nhạt của đứa con đang lớn lên trong cơ thể cô. Tất cả những lo lắng và sợ hãi trong lòng cô vẫn chưa biến mất, nhưng ít nhất lúc này, cô biết rằng một cuộc sống mới đã bắt đầu, không chỉ cho đứa bé, mà còn cho chính cô.

...

Khoảng thời gian sau đó, Gia Nhi luôn sống trong sự giằng xé. Cô cảm thấy đắn đo không biết có nên nói chuyện này cho Đinh Minh Nghị hay không. Mỗi khi cầm tấm ảnh siêu âm lên, nhìn đứa bé đang lớn dần trong cơ thể mình, cô lại suy nghĩ mãi. Cậu ta có quyền được biết mình sắp làm cha, nhưng bản thân cô không muốn cuộc sống bị xáo trộn thêm nữa.

“Mình đã quyết định làm mẹ đơn thân ngay từ đầu mà” Gia Nhi tự nhủ với bản thân mỗi ngày. Cô muốn giữ đứa bé cho riêng mình, không muốn dính líu gì đến gã trai bao đó. Đối với cô, chuyện tối hôm đó chỉ là một sai lầm, một phút giây bất cẩn không thể thay đổi. Nhưng đứa bé lại không phải là một sai lầm – nó là điều mà cô đã ao ước từ rất lâu.

Công việc vẫn tiếp tục bận rộn, nhưng giờ đây, mọi thứ với Gia Nhi dường như chậm lại. Những lúc cô ngồi một mình trong văn phòng, đôi khi ánh mắt lại vô thức nhìn xuống bụng, bàn tay đặt lên như để cảm nhận sự sống đang phát triển bên trong. Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy một sự kết nối sâu sắc, dù lo lắng và sợ hãi vẫn hiện hữu.

Mỹ Ái là người duy nhất biết chuyện, và cô bạn thân luôn ở bên Gia Nhi để động viên.

“Cậu không cần phải nói gì với hắn ta đâu” Mỹ Ái nói trong một lần hai người đi ăn trưa. “ Dù sao cũng chỉ là một cậu sinh viên trẻ tuổi, cậu nghĩ hắn sẽ chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa còn hành nghề đó đó, lo bản thân còn chưa xong. ”

"Mình cũng chẳng hiểu là cậu xui rủi thế nào, bình thường bọn họ đều sử dụng biện pháp an toàn mà nhỉ. Nếu chúng ta báo quản lý có phải được tiền bồi thường không ?"

Âu Gia Nhi thở dài, cảm giác mệt mỏi lấn át. Cô thực sự không biết nên trả lời sao trước những lời của Mỹ Ái. Thật sự, cô chỉ muốn tìm một người bạn để trút bầu tâm sự, nhưng với cái cách Mỹ Ái đưa ra những ý kiến “khó đỡ” thế này cô cảm thấy càng thêm rối trí vậy nên cô liền từ bỏ luôn ý nghĩ xin ý kiến từ người này, tự mình suy nghĩ có lẽ còn tốt hơn.