Ngay lúc đó, cửa quán ăn bật mở. Minh Nghị và Gia Nhi xuất hiện cùng với cảnh sát. Minh Nghị lao tới trước, còn Gia Nhi nghẹn ngào không nói nên lời khi nhìn thấy con trai mình. An Nhiên vui mừng chạy đến ôm mẹ, đôi tay bé nhỏ vòng qua eo Gia Nhi, như cảm thấy có lỗi vì đã tự ý bỏ đi.
"Anh không có ý xấu." Hoàng Hiên lên tiếng trước khi cảnh sát kịp hành động. "Anh chỉ muốn... biết cảm giác thế nào nếu năm đó tôi không chọn ly hôn. Anh không bắt cóc thằng bé, chỉ là... muốn dành chút thời gian với thằng bé, để thấy mình đã bỏ lỡ những gì."
Minh Nghị siết chặt nắm tay, nhưng ánh mắt Hoàng Hiên không hề có vẻ gì là đe dọa hay nguy hiểm. Thay vào đó, anh ta trông như một người đàn ông thất bại, mệt mỏi và hối tiếc.
Gia Nhi nhìn Hoàng Hiên một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh chọn con đường của anh. Và tôi cũng đã chọn con đường của mình. Chúng ta không thể quay lại được nữa, Hiên."
Hoàng Hiên gật đầu, ánh mắt đượm buồn. "Anh biết... Anh chỉ muốn cảm nhận một lần, để không còn thắc mắc về những gì mình đã đánh mất. Chúc em hạnh phúc, Gia Nhi
Nói rồi, Hoàng Hiên đứng lên, trao trả An Nhiên lại cho gia đình cậu bé, và lặng lẽ bước ra khỏi quán. Cảnh sát không bắt giữ anh, bởi rõ ràng anh không có ý định gây hại.
Gia Nhi ôm chặt con trai, cảm thấy nỗi lo âu đã vơi đi, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó nghẹn lại. Minh Nghị kéo cô và An Nhiên vào lòng, như một lời nhắn nhủ rằng tất cả đã qua. Cả ba cùng rời khỏi quán ăn, để lại sau lưng hình bóng của một người đàn ông từng là một phần của quá khứ.
Sau khi rời khỏi quán ăn, Gia Nhi và Minh Nghị không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ôm An Nhiên thật chặt trong lòng. Sự im lặng giữa họ không hề nặng nề, mà trái lại, nó như một sự bình yên đầy cảm xúc sau cơn sóng gió vừa qua. Minh Nghị lái xe về nhà, đôi mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn Gia Nhi và con trai ở ghế sau, đảm bảo rằng họ vẫn an toàn.
Về đến nhà, An Nhiên đã mệt mỏi và thiếp đi trong vòng tay của mẹ. Minh Nghị giúp Gia Nhi đặt thằng bé vào giường, đắp chăn cẩn thận. Cả hai đứng bên cạnh nhìn An Nhiên ngủ, không ai nói gì, nhưng ánh mắt của họ đã giao tiếp với nhau. Minh Nghị đưa tay nắm lấy tay Gia Nhi, siết nhẹ, như một lời an ủi thầm lặng.
"Em đã lo sợ đến phát điên." Gia Nhi thì thầm, giọng cô còn run rẩy vì hồi hộp.
"Anh có biết em đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất không?"
Minh Nghị khẽ hôn lên trán cô. "Anh biết. Anh cũng vậy, nhưng giờ thì mọi thứ đã ổn. An Nhiên an toàn rồi, và chúng ta sẽ không bao giờ để điều gì như thế xảy ra nữa."
Sinh nhật lần thứ 37 của Gia Nhi đến trong không khí yên tĩnh hơn mọi năm. Minh Nghị đã bận rộn chuẩn bị cho buổi concert lớn nhất trong sự nghiệp của mình, và cô hiểu rằng công việc của anh không cho phép nhiều thời gian bên cạnh cô vào ngày này. Dù anh không nói ra, Gia Nhi biết Minh Nghị lo lắng rằng cô sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng cô vẫn mỉm cười, chẳng mong chờ gì hơn ngoài việc anh giữ gìn sức khỏe.
Buổi sáng hôm ấy, khi vừa tỉnh dậy, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Minh Nghị. Giọng anh qua điện thoại hơi gấp gáp, có lẽ vì anh đang vội vàng với lịch trình của mình, nhưng sự quan tâm vẫn rõ ràng trong từng lời nói.
"Chúc mừng sinh nhật, bà xã!" Minh Nghị nói với sự phấn khích. "Anh rất muốn ở cạnh em lúc này, nhưng... em biết rồi đấy, buổi concert tối nay quá quan trọng. Anh đã chừa sẵn cho em chỗ ngồi đẹp nhất trong khán phòng, hàng ghế đầu đấy! Nhất định em phải đến nhé.
Gia Nhi mỉm cười dịu dàng, hình dung ra khuôn mặt của Minh Nghị lúc này. "Anh không cần lo đâu, em hiểu mà. Chỉ cần biết anh vẫn nhớ là đủ rồi. Nhưng mà... buổi diễn của anh quan trọng thế này, em không muốn làm phiền đâu"
"Không, em không phiền chút nào cả. Anh muốn em có mặt ở đó. Anh muốn em thấy những gì anh đã cố gắng trong suốt thời gian qua, và... dù không thể bên em trong ngày sinh nhật, anh muốn ít nhất em vẫn là người đặc biệt nhất trong khán phòng"
Nghe những lời nói chân thành ấy, trái tim Gia Nhi mềm lại. "Được rồi, anh. Em sẽ đến. Nhưng anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không được lao lực quá đấy."
"Anh biết rồi mà! Em cứ yên tâm. Tối nay gặp lại em nhé."
Cuộc gọi kết thúc, để lại trong lòng Gia Nhi một cảm giác lẫn lộn giữa niềm hạnh phúc và chút buồn man mác. Cô hiểu Minh Nghị đã rất cố gắng để cân bằng giữa sự nghiệp và tình cảm, nhưng hôm nay, cô chỉ mong có anh bên cạnh, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi.
Buổi tối, Gia Nhi chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch. Cô không muốn nổi bật giữa đám đông, nhưng đồng thời, cô cũng muốn tự chăm chút cho bản thân trong ngày đặc biệt này. Khi đến nơi, sân khấu đã sáng đèn, đám đông khán giả hào hứng chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu. Nhìn quanh, cô thấy chỗ ngồi mà Minh Nghị đã dành riêng cho mình, ngay hàng ghế đầu với tầm nhìn hoàn hảo ra sân khấu.
Khi ánh đèn mờ dần, Minh Nghị bước ra sân khấu trong tiếng reo hò của hàng ngàn người hâm mộ. Nhưng Gia Nhi biết, giữa biển người ấy, ánh mắt anh đã tìm thấy cô, ở vị trí đặc biệt mà anh đã sắp đặt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như chững lại. Đôi mắt anh sáng lên, và nụ cười trên môi Minh Nghị trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.