Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Gia Nhi. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, nhưng sự thật như một nhát dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim. Cảm giác bất lực và hoang mang nhấn chìm cô, khiến lời nói bật ra trong cơn lo lắng đến tột cùng.
"Anh ta muốn trả thù chúng ta. Minh Nghị, lái xe nhanh đến nhà trẻ!"
Đinh Minh Nghị không nói gì, nhưng ánh mắt anh đanh lại, khuôn mặt tối sầm. Anh lao nhanh đến chiếc xe, khởi động động cơ và tăng tốc, không khí trong xe căng thẳng đến mức khó thở. Gia Nhi ngồi bên cạnh, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng sự lo lắng cứ dồn dập trào dâng trong lòng.
Khi họ đến nhà trẻ, cảnh sát đã được Vương Dao, mẹ của Minh Nghị, gọi đến trước đó. Một nhóm cảnh sát đang làm việc khẩn trương, điều tra hiện trường và thu thập manh mối. Gia Nhi lao ra khỏi xe, chạy nhanh vào trong, cô giáo đứng chờ ở cổng, gương mặt lộ rõ sự lo lắng và hối lỗi.
"Cô Gia Nhi, chúng tôi thực sự không ngờ chuyện này lại xảy ra... Tôi xin lỗi."
Gia Nhi gần như không còn sức để đáp lời, chỉ lặng lẽ nghe cô giáo kể lại mọi chuyện, cố gắng giữ bình tĩnh để hiểu rõ tình hình. “Bọn trẻ đang cùng nhau chơi ngoài sân thì người đàn ông đó – anh ta tự xưng là người nhà của An Nhiên – đi vào. Anh ta nói muốn đón An Nhiên, nhưng khi chúng tôi hỏi giấy tờ thì anh ta không đưa ra được bất cứ chứng minh nào. Chúng tôi từ chối không cho anh ta đón bé, nhưng ngay sau đó... anh ta bế An Nhiên lên và bỏ chạy. Chúng tôi cố gắng ngăn cản, nhưng anh ta quá nhanh.”
Trong khi đó, Đinh Minh Nghị ở một nơi khác đang trao đổi với một sĩ quan cảnh sát, khuôn mặt lạnh lùng và sắc bén của anh thể hiện sự quyết tâm không thể lay chuyển. "Anh ta là Hoàng Hiên, chúng tôi có chút mâu thuẫn.
Hắn đã bắt cóc con trai tôi, các anh phải tìm ra hắn ngay lập tức.
Viên cảnh sát ghi chép lại lời của Minh Nghị và nhanh chóng đưa ra lệnh điều
tra toàn diện. "Chúng tôi đã thu thập được một vài hình ảnh từ camera an
ninh. Hiện tại chúng tôi đang truy vết chiếc xe mà kẻ bắt cóc đã dùng để tẩu thoát."
Một tia hy vọng le lói xuất hiện trong lòng Gia Nhi khi cô nghe đến việc camera đã ghi lại được hình ảnh của Hoàng Hiên. Nhưng nỗi lo sợ về sự an toàn của An Nhiên vẫn như một vết thương chưa thể lành, cào xé trái tim cô.
Minh Nghị bước đến, đặt tay lên vai Gia Nhi, ánh mắt đầy lo lắng nhưng kiên định. "Chúng ta sẽ tìm thấy An Nhiên, anh hứa. Hắn ta không thể trốn thoát được đâu."
Gia Nhi nhìn anh, cố gắng tìm kiếm chút an ủi trong lời nói của chồng. Nhưng nỗi sợ hãi về điều tồi tệ nhất cứ âm ỉ trong lòng. "Minh Nghị, nếu An Nhiên gặp nguy hiểm... Nếu hắn ta làm hại con..." Cô không thể nói tiếp, những giọt nước
mắt lăn dài trên má.
Minh Nghị siết chặt tay cô, giọng anh trầm xuống nhưng đầy quyết tâm. "Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra, anh thề đấy, Gia Nhi. Chúng ta sẽ mang An Nhiên trở về, bình an vô sự."
Chỉ trong một thời gian ngắn, cảnh sát đã nhanh chóng xác định được tung tích của Hoàng Hiên. Minh Nghị và Gia Nhi lập tức theo chân họ, truy tìm dấu vết khắp các con đường. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quán thức ăn nhanh nhỏ nằm ở góc phố. Cả hai đều căng thẳng, tim đập mạnh khi cảnh sát ra hiệu yêu cầu họ giữ bình tĩnh.
Qua ô cửa kính trong suốt, Gia Nhi nhìn thấy An Nhiên ngồi đối diện Hoàng Hiên, tay cầm một chiếc cánh gà rán, vừa vui vẻ ăn vừa trò chuyện. Gương mặt non nớt của cậu bé ánh lên sự hồn nhiên trong vắt.
"Có ngon không?" Giọng của Hoàng Hiên vang lên nhẹ nhàng
"Có ạ, nhưng chú này, tùy tiện đi như thế này thì ba mẹ và bà nội sẽ lo lắng lắm. Chú gọi điện cho họ giúp An Nhiên được không?" An Nhiên ngây thơ đáp, đôi mắt to tròn đầy lo lắng lẫn tin tưởng.
Hoàng Hiên mỉm cười, vò đầu cậu bé "Nhóc con, an tâm đi. Ăn xong, chú sẽ đưa con về, không ai phải lo lắng cả."
Sau khi ăn xong, Hoàng Hiên nhìn An Nhiên chăm chú. Trong khoảnh khắc, gương mặt anh dường như trĩu nặng nỗi buồn không thể tả. Ánh mắt anh lướt qua từng nét đáng yêu trên gương mặt ngây thơ của thằng bé, như thể đang cố gắng khắc ghi từng chi tiết vào tâm trí.
"Chú hỏi con điều này được không?" Hoàng Hiên cất tiếng, giọng anh có chút nghẹn ngào. "Con có bao giờ nghĩ... nếu ba mẹ con không phải là ba mẹ con bây giờ, mà là người khác, thì con sẽ ra sao không?"
An Nhiên chớp chớp mắt, vẻ ngây ngô: "Con không hiểu. Ba mẹ vốn là ba mẹ của An Nhiên. Sao lại có người khác được ạ?"
Hoàng Hiên mỉm cười buồn bã, đưa tay xoa đầu An Nhiên. "Ừ, đúng vậy. Chú chỉ... đang nghĩ vẩn vơ thôi."
Anh thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tâm trí, những ký ức về Gia Nhi và khoảng thời gian họ từng bên nhau hiện về. Nếu năm đó anh không chọn ly hôn, nếu anh không chọn con đường sự nghiệp mà bỏ mặc gia đình, có lẽ bây giờ anh cũng sẽ có một đứa con đáng yêu như An Nhiên. Cảm giác này, anh luôn thắc mắc, không biết mình đã bỏ lỡ điều gì khi chọn sai con đường.
"Con biết không, chú sắp ra nước ngoài. Chú muốn thử bắt đầu lại từ đầu" Hoàng Hiên nói, như đang tự nhủ với bản thân hơn là với đứa trẻ. "Có thể... cuộc sống sẽ cho chú một cơ hội khác, ở một nơi khác.
An Nhiên gật đầu, chẳng hiểu hết những điều Hoàng Hiền nói, nhưng cũng không quên phép lịch sự của mình. "Chúc chú may mắn nhé. Chú cũng sẽ có gia đình yêu thương thôi."
Hoàng Hiên bật cười, một nụ cười vừa cay đắng vừa dịu dàng. "Cảm ơn con, nhóc con."