Phải Lòng Gió Đông

Chương 4: Vịt




Trước khi Gia Nhi chuẩn bị bước vào hành trình làm mẹ đơn thân, Mỹ Ái đã lên kế hoạch để giúp cô bạn thân "xõa" một lần cuối cùng trong cuộc sống tự do. Mỹ Ái, với phong cách sống phóng khoáng và ham vui của mình, kéo Gia Nhi đi khắp nơi, hứa hẹn một buổi tối đầy thú vị.

"Trước khi bước vào cuộc sống làm mẹ nghiêm túc, cậu phải để mình trải nghiệm những thú vui của đời sống độc thân chứ!" Mỹ Ái nheo mắt cười bí ẩn, tay kéo Gia Nhi đến một địa điểm không ai ngờ tới – một quán bar sang trọng nằm trong khu phố sầm uất.

Gia Nhi vốn không xa lạ gì với những nơi như này, thú thật trước khi kết hôn cô cũng khá "quậy". Những đêm tiệc tùng, những quán bar sôi động với ánh đèn chớp nhoáng và rượu đổ đầy ly, chúng từng là một phần trong cuộc sống độc thân tự do của cô, chỉ là lập gia đình rồi có nhiều thứ phải khác đi.

Đèn neon rực rỡ, âm nhạc vang lên sôi động, những người xung quanh dường như đều đang đắm chìm trong sự thoải mái, tự do. Gia Nhi nhìn quanh quất, những gương mặt lạ lẫm, những chiếc áo sơmi trắng chỉnh chu với gương mặt đầy vẻ sắc sảo. Chỉ thoáng qua cô liền biết bọn họ là "vịt" ở đây rồi. Cái nghề này càng lúc càng trẻ hóa đúng là rất biết cách làm ăn.

Mỹ Ái, với tính cách phóng khoáng của mình, không chút ngại ngần bước thẳng đến quầy bar, gọi một ly cocktail. Cô quay lại nhìn Gia Nhi, cười lớn. "Này, cậu đừng có đứng đấy mà suy nghĩ nhiều quá. Đến đây rồi thì cứ tận hưởng đi, không phải nghĩ!"

Gia Nhi cười nhẹ, bước theo Mỹ Ái. "Tớ biết mà, nhưng mấy gã trai ở đây nhìn nhỏ quá chẳng biết đã đủ tuổi thành niên hay chưa. Mình vào đây vui thôi, đừng dính dáng gì đến bọn họ."

Mỹ Ái nhướng mày, nhấp một ngụm cocktail, rồi cười tươi: "Biết là vậy, nhưng tớ cũng muốn xem chơi thôi. Cậu cứ thoải mái, nếu không muốn thì cứ ngồi uống với tớ, chẳng sao cả."

Trong khi Gia Nhi và Mỹ Ái đang nhâm nhi ly rượu và trò chuyện, bỗng nhiên có vài gã trai trẻ tiến lại gần. Họ trông bóng bẩy, áo sơ mi trắng gọn gàng, tóc tai chải chuốt, nụ cười lịch lãm nhưng ánh mắt thì đầy ý tứ.

Một trong số họ, có dáng người cao ráo, gương mặt khá điển trai, bước lên trước. Anh ta nhìn Gia Nhi và Mỹ Ái, cười nhẹ. "Chào hai cô gái xinh đẹp. Hai người có vẻ như đang cần một chút sự giúp vui, nhỉ?"

Gia Nhi khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn bình thản nhìn qua anh ta, không tỏ ra quá nhiệt tình cũng không hề khó chịu. Cô không lạ lẫm gì với cách mời chào này, chỉ cảm thấy đây là điều hiển nhiên ở những nơi như thế. Trái lại, Mỹ Ái lại ngay lập tức nhoẻn miệng cười đáp lại, không giấu sự thích thú.

"Ồ, cậu có vẻ khá là hiểu lòng phụ nữ đấy nhỉ?" Mỹ Ái vừa nói vừa chọc quê. "Nhưng đáng tiếc, hôm nay bọn chị chỉ đến đây để uống và trò chuyện thôi. Không cần thêm ai khác tham gia đâu."



Gã trai vẫn giữ nụ cười trên môi, không nản chí. "Không sao, tôi chỉ muốn chào hỏi và chúc các chị có một buổi tối vui vẻ. Nếu có gì cần, cứ gọi chúng tôi nhé." Nói rồi, anh ta nháy mắt, ra hiệu cho những người khác và nhẹ nhàng rời đi, để lại không khí nhẹ nhàng hơn.

Mỹ Ái khẽ bật cười khi họ đã đi khuất. "Cậu thấy không? Mấy gã này biết cách làm trò lắm. Dù không muốn nhưng họ vẫn lịch sự. Cũng thú vị đấy chứ!"

Gia Nhi lắc đầu, nhìn bạn mình đầy chọc ghẹo. "Cậu thật biết cách hưởng thụ. "

Ở một góc khuất phía sau quán bar, Đinh Minh Nghị ngồi chăm chú chỉnh dây đàn guitar, đôi mày nhíu lại đầy khó chịu. Anh quay sang lườm người bạn đồng hành, giọng bực bội.

"Đầu óc cậu có vấn đề thật đấy. Sao lại nhận show cho tôi diễn ở cái chỗ này?"

Người bạn đứng bên cạnh, tên Duy Anh, nhún vai vẻ bất lực, giọng nói mang theo chút nài nỉ. "Tôi cũng đã cố hết sức rồi mà! Với khả năng của tôi thì chỉ có thể tìm được đến đây thôi. Nếu cậu không thích thì về nhờ 'mẫu hậu' nhà cậu nâng đỡ đi, cần gì phải chịu khổ thế này?"

Minh Nghị cười khẩy, ngón tay vẫn tiếp tục chỉnh dây đàn. "Cậu nghĩ tôi cần dựa dẫm sao? Đinh Minh Nghị này không phải loại người như vậy."

Khi Minh Nghị vừa chuẩn bị bước lên sân khấu, bất ngờ một chàng trai "vịt" loạng choạng cùng với "phú bà" của mình tiến đến. Người phụ nữ say xỈn đột ngột vung tay hắt cả ly rượu vào người Minh Nghị. Bộ quần áo đen của anh ngay lập tức thấm đẫm mùi cồn nồng nặc, dính đầy những giọt rượu ướt nhẹp.

Gã "vịt" thấy tình hình rối ren, vội vàng xin lỗi rối rít, dẫn phú bà nhà mình ra khỏi quán và quay lại ngay sau đó với bộ quần áo sạch trên tay. Gã cúi người trước Minh Nghị, ánh mắt đầy áy náy.

"Thật sự rất xin lỗi cậu! Đây là lỗi của tôi. Cậu thay tạm đồ của tôi đi, rồi lên sân khấu biểu diễn. Tiền giặt quần áo cứ báo với quản lý, chúng tôi sẽ thanh toán đầy đủ cho cậu."

Minh Nghị thoáng cau mày, đôi mắt lướt qua bộ quần áo trên tay gã trai trước mặt. Anh vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng trong lòng đã nổi lên một trận bực dọc.

Duy Anh nhanh chóng bước tới, chen vào giữa hai người, kéo Minh Nghị qua một bên. "Thôi nào, Liam. Đây chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, đừng làm lớn chuyện. Thay đồ rồi lên diễn đi, không thì mất show bây giờ."



Minh Nghị thở dài, cố gắng nuốt xuống sự tức giận. Anh biết không thể gây rối thêm nữa, đặc biệt là ở nơi này. Cầm lấy bộ đồ từ tay gã trai, anh miễn cưỡng bước về phía phòng thay đồ. Trong lòng vẫn âm ỉ một cảm giác khó chịu.

Trong khi Minh Nghị chuẩn bị cho buổi diễn, Gia Nhi và Mỹ Ái đang ngồi ở bàn gần sân khấu, uống ly cocktail và trò chuyện. Cả hai bất chợt nghe thấy tiếng đàn guitar vang lên từ sân khấu, âm thanh trong trẻo, lôi cuốn. Gia Nhi ngước lên nhìn và bắt gặp hình ảnh một chàng trai cao ráo, gương mặt nghiêm nghị đang đứng trước ánh đèn sân khấu.

Cô khẽ nhíu mày, không ngờ ở một quán bar như thế này lại có người chơi nhạc chuyên nghiệp như vậy. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy hứng thú hơn với buổi tối hôm nay.

"Tên vịt đó coi bộ cũng có nhiều chiêu thật nha" Mỹ Ái nói ánh mắt đăm đăm nhìn lên sân khấu

Gia Nhi vẫn không rời mắt khỏi người thanh niên trên sân khấu. Đinh Minh Nghị mặc sơ mi trắng và quần tây, đồng phục chuẩn mực của những gã "vịt" làm việc trong quán bar này, nên sự hiểu lầm của Mỹ Ái cũng không có gì lạ. Nhưng ở anh có điều gì đó khác biệt, sự tập trung, nghiêm túc và phong cách biểu diễn tinh tế khiến cô khó có thể tin anh chỉ là một người phục vụ giải trí thông thường.

"Cậu ta là vịt thật sao ?" Gia Nhi lẩm bẩm, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo từng cử động của Minh Nghị.

Đúng lúc đó, Minh Nghị trong lúc đàn hát bất ngờ lướt mắt xuống khán giả, và đôi mắt anh chạm phải ánh nhìn của Gia Nhi. Cảm giác như cả thế giới xung quanh đột nhiên dừng lại. Ngón tay anh vô thức ngừng đánh đàn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến âm thanh ngưng đọng. Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bài hát của mình như thể chưa có gì xảy ra.

Tuy vậy, khoảnh khắc đó không thể che giấu được khỏi Gia Nhi. Cô cảm nhận được một tia gì đó lạ lẫm thoáng qua giữa hai người, không hẳn là sự tò mò, nhưng cũng không phải là thờ ơ. Một sự kết nối mỏng manh, nhẹ nhàng nhưng khó phai.

Mỹ Ái nhìn Gia Nhi, tỏ vẻ khó hiểu. "Này, cậu bị làm sao thế? Nhìn hắn ta chăm chú vậy là sao?"

Gia Nhi lắc đầu, cố giấu đi sự bối rối của mình. "Không... không có gì. Chỉ là... cậu ta có vẻ không giống những người khác ở đây."

Mỹ Ái nhếch môi, cười nhạo. "Đàn ông trong quán bar này, người nào chẳng có chút chiêu trò. Cậu chơi chút thì được, đừng để bị cuốn vào bọn họ. Tán gia bại sản cũng không đủ đâu."