Sau khi ăn cơm xong, Gia Nhi và Minh Nghị cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, rồi lần lượt đánh răng trong phòng tắm. Không khí ấm áp và gần gũi khiến họ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Gia Nhi lén nhìn Minh Nghị qua gương, thấy anh vẫn nở nụ cười rạng rỡ mặc dù đã mệt mỏi sau một ngày dài.
“Chúng ta ngủ sớm một chút nhé” Gia Nhi đề nghị khi cả hai cùng ra khỏi phòng tắm. “Ngày mai còn nhiều việc phải làm.”
“Ừ, để anh ôm em ngử” Minh Nghị đáp, đôi mắt anh ánh lên sự mong đợi.
Cả hai nằm xuống giường, ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra khắp căn phòng. Gia Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người Minh Nghị bên cạnh. Anh vòng tay ôm cô, giữ chặt như thể không muốn để cô đi đâu cả.
“Em thấy thoải mái không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, như một bản nhạc ru giấc ngú.
“Rất thoải mái,” Gia Nhi thì thầm, lòng cô tràn ngập cảm giác bình yên.
“Ngày mai tan làm, anh đón em nhé. Anh sẽ cẩn thận không để người khác trông thấy” Minh Nghị thì thầm, ánh mắt đầy sự cam Kết.
“Vậy khi nào xong, em sẽ gọi cho anh” Gia Nhi đáp, trong lòng ấm áp vì sự quan tâm của anh.
Minh Nghị hôn lên trán cô, Gia Nhi ngẩn đầu lấy tay sờ môi anh
"Môi anh khô rồi, bận quá quên uống nước ?"
Không phải em bôi son dưỡng rồi sao ? Hôn một cái là được" Anh nói, giọng nghịch ngợm
Gia Nhi lắc đầu, nhưng không thể giấu nổi nụ cười, "Không hôn"
“Thôi mà chị, hôn em một cái.” Minh Nghị cố gắng năn nỉ, đôi mắt anh lấp lánh như một đứa trẻ.
“Chị ơi, chỉ một cái thôi mà!” Anh làm bộ như rất đáng thương, khiến Gia Nhi không thể không mềm lòng.
Cuối cùng, không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nụ cười anh, Gia Nhi cười khẽ rồi hôn nhẹ lên môi anh. “Được chưa?”
Minh Nghị nở một nụ cười tươi rói, nụ hôn của cô như một liều thuốc bổ khiến tâm trạng anh trở nên thoải mái hơn hẳn. “Rất tuyệt! Cảm ơn chị.”
Đinh Minh Nghị thật sự rất ngang ngược. Khi thì đòi hỏi cô gọi mình là "anh" nhưng lại không ngại dùng lợi thế tuổi tác khi muốn nài nỉ đòi hỏi cô mà gọi cô là "chị". Sự mâu thuẫn này khiến anh vừa đáng yêu lại vừa khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.
Buổi chiều hôm ấy, Gia Nhi tan làm với tâm trạng rộn ràng, hào hứng. Cả ngày cô mong ngóng khoảnh khắc này, khi Minh Nghị sẽ đến đón cô, có thể cả hai sẽ đi ăn tối ở đâu đó hoặc đơn giản là về nhà cùng nhau. Ý nghĩ về anh khiến cô không ngừng mỉm cười. Bước ra cổng công ty, cô lập tức tìm kiếm chiếc xe quen thuộc của Minh Nghị, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Bất chợt, một chiếc xe lạ tiến đến và dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa xe hạ xuống, để lộ gương mặt của một người đàn ông. Anh ta ăn mặc lịch sự, khuôn mặt toát lên vẻ bình tĩnh như đã quá thân thuộc, ánh mắt sắc sảo không rời khỏi cô. Gia Nhi cau mày, cẩn thận lùi lại một bước, ánh mắt dò xét người đàn ông trước mặt.
"Nina, đã lâu không gặp." Hoàng Hiên nói, nụ cười mỏng manh hiện lên trên môi, như thể không có gì xảy ra giữa họ.
Anh ta vẫn thế, điềm tĩnh và tự tin, nhưng lại mang theo một thứ gì đó nặng nề khiến cô cảm thấy khó chịu. Giọng nói của anh ta vang lên, quá quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
"Về nước rồi ? " Cô nói môi nở nụ cười vô cùng điềm tĩnh
"Không phải hôm qua anh nhắn tin rồi sao? Em chặn số anh, nên anh đành phải tự tìm đến đây. Nina, em cũng tuyệt tình quá đấy." Hoàng Hiền nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút trách móc.
Hóa ra người nhắn tin cho cô hôm qua là anh ta, chẳng trách lại bị Minh Nghị chặn mất.
Gia Nhi lặng nhìn anh một lúc, trong lòng không có cảm giác ghen ghét hay hận thù. Những năm tháng đã qua dường như đã xóa nhòa hết tất cả ký ức về anh ta vì cô biết ai cũng có lý do riêng trong cuộc sống của mình.
"Công việc ổn chứ?" Cô hỏi, giọng không còn chút chua chát hay trách móc. Chỉ là một câu hỏi bình thường, như hỏi thăm một người quen cũ.
Hoàng Hiên nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ trước thái độ bình thản của cô. "Công việc tốt, anh đang đảm nhận vị trí phó giám đốc của Vĩnh Hy. Anh nói có chút tự mãn
Gia Nhi khẽ cong môi, ánh nhìn có chút nhẹ nhàng pha lẫn bình thản. "Chúc mừng anh," cô nói, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên, không chút chua chát hay ngạc nhiên.
Hoàng Hiên thoáng sững lại trước sự điềm tĩnh của cô. Dường như anh mong đợi một phản ứng khác, nhưng những lời chúc của Gia Nhi lại khiến anh có phần khó xử. "Anh tưởng em sẽ phản ứng khác.
Gia Nhi chỉ mỉm cười nhè nhẹ. "Anh đã theo đuổi điều này bao lâu rồi? Bây giờ đạt được nó, chẳng phải nên vui mừng sao? Em chỉ có thể chúc mừng anh"
Hoàng Hiên nhìn cô, giọng anh trầm xuống, mang theo chút tiếc nuối. "Nếu ngày đó em có thể nhẫn nhịn một chút, chờ đợi anh thêm vài năm, có lẽ bây giờ chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc. Với vị trí hiện tại, anh có thể lo cho em đầy đủ."
Gia Nhi khẽ lắc đầu, nụ cười không thay đổi, nhưng giọng nói của cô giờ đây trở nên nhẹ nhàng mà dứt khoát. "Em không có kiên nhẫn để chờ đợi, Hoàng Hiên. Cuộc sống của em bây giờ rất tốt, và nếu như chúng ta không ly hôn năm đó, chưa chắc em đã hạnh phúc được như hiện tại."
Hoàng Hiên đứng im, hơi bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn của cô. Anh không ngờ rằng, sau tất cả, Gia Nhi đã tìm thấy sự an yên của mình.
"Cuộc sống hạnh phúc mà em nói là làm mẹ đơn thân sao ? Thật tình lúc nghe tin anh sốc lắm, lựa chọn này của em có hơi...không sáng suốt. Nuôi nấng một đứa trẻ mà không biết ba nó là ai có phải..hơi kỳ quặc không ?"