"Cậu đang thử thách tôi sao?" Gia Nhi khẽ hỏi, ánh mắt dò xét.
Minh Nghị chỉ cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Chị có thể từ chối mà, đúng không?"
Sự im lặng bao trùm lấy họ, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Gia Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Trái tim cô đấu tranh mãnh liệt giữa việc từ chối hay chấp nhận. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của Minh Nghị đang đợi chờ một câu trả lời.
Cuối cùng, Gia Nhi khẽ nói, "Chỉ một cái hôn thôi, đúng không?"
Minh Nghị cúi đầu gần hơn, gật nhẹ. "Chỉ một cái hôn."
Cuối cùng, cô hít một hơi dài, nhắm mắt lại và tiến về phía anh. Minh Nghị nở một nụ cười nhẹ nhàng của kẻ chiến thắng. Anh chầm chậm cúi xuống, môi anh chỉ còn cách môi cô vài centimet, như đang chờ đợi sự cho phép cuối cùng. Khoảnh khắc này kéo dài như hàng thế kỷ, và rồi Gia Nhi khẽ nghiêng đầu và cảm nhận hơi thở của anh tiến gần hơn.
Bất ngờ có một khoảnh khắc nằm ngoài dự tính của Gia Nhi, đôi tay anh nắm chặt lấy vai giữ cô không thể thoát ra, và nụ hôn mà cô tưởng chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng bỗng trở thành một cơn bão cuốn lấy cô. Đầu lưỡi của anh quấn lấy môi cô một cách táo bạo, sự đam mê của anh hiện rõ qua từng chuyển động.
Trái tim Gia Nhi đập loạn nhịp, cô không biết nên phản ứng thế nào. Cảm xúc trong cô như vỡ òa, vừa bối rối vừa không thể chối bỏ sự cuốn hút từ Minh Nghị. Tay cô khẽ đẩy anh ra, nhưng đôi bàn tay mạnh mẽ của Minh Nghị vẫn giữ cô lại, không cho phép cô lùi bước. Anh không vội vã, mà từ từ dẫn dắt cô theo nhịp điệu của mình, như muốn khẳng định rằng đây không chỉ là một nụ hôn đơn thuần.
Khi Minh Nghị cuối cùng cũng buông cô ra, Gia Nhi thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Cô ngước lên nhìn anh, cảm giác như mọi thứ vừa xảy ra đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng muôn vàn cảm xúc, đôi môi Gia Nhi vẫn còn run rẩy vì dư vị ngọt ngào ấy. " Chỉ một cái hôn..." anh thì thầm, giọng nói trầm ấm, " Với tôi thì không đủ "
Gia Nhi không biết phải nói gì, chỉ biết quay mặt đi, che giấu sự bối rối của mình. "Cậu... đúng là quá đáng" cô khẽ trách, nhưng giọng nói không còn cứng cỏi như trước.
Nụ hôn bất ngờ khiến Gia Nhi hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn say. Cảm giác hỗn loạn trong đầu và trái tim cô bỗng chốc trở nên rõ ràng. Khi Đinh Minh Nghị còn đang có ý định tiến thêm, cô nhanh chóng Quay người, né tránh ánh mắt đậm ý của anh.
"Cậu... cậu nhớ gửi vé cho tôi" Gia Nhi nói, giọng lắp bắp nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Trước khi Đinh Minh Nghị kịp phản ứng thêm, cô đã nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng, thoáng giật mình trước tình huống vừa rồi.
Minh Nghị đứng đó, nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Ánh mắt anh lấp lánh sự thích thú pha chút bất ngờ. Cô đã không chạy trốn được nữa, anh tự nhủ.
...
Mỹ Ái nhận được vé VIP thì vui sướng không tả xiết, hớn hở suốt cả buổi, nhưng nếu cô bạn này biế chiếc vé kia từ đâu mà có không biết có còn cười tươi như vậy nữa hay không. Vào ngày diễn ra fanmeeting Mỹ Ái đến rất sớm, khung cảnh trước khán phòng đã tấp nập người hâm mộ. Hàng dài kéo dài đến tận cổng, ai cũng nóng lòng được gặp thần tượng.
Mỹ Ái đứng trong hàng, mắt sáng rực khi nhìn thấy băng rôn, poster của Liam được treo khắp nơi. "Không ngờ lại có thể đứng ở đây, gần thế này với Liam!" Cô phấn khích nói, không ngừng nhảy cẫng lên để nhìn qua đầu đám đông.
Dòng người tiếp tục chen lấn, xô đẩy khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mỹ Ái, vốn đang háo hức, cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mặc dù trong tay là vé VIP, cô không thể thoát khỏi sự hỗn loạn và đông đúc đang xảy ra trước mắt.
"Cái gì thế này? Sao đông nghẹt thế chứ?" Mỹ Ái nhăn mặt, cố gắng giữ thăng bằng giữa đám đông ngày càng xô đẩy mạnh hơn.
Đúng lúc đó, một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến cô mất thăng bằng. Trong thoáng chốc, Mỹ Ái nghĩ mình sẽ ngã chỏng vó xuống đất thì bất ngờ, một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy cô, đỡ cô đứng vững.
"Chị ơi, cẩn thận!" Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
Mỹ Ái quay đầu lại, ánh mắt chạm phải một người đàn ông trẻ, mặc áo thun trắng và quần tây đen, dáng vẻ vừa gọn gàng lại mạnh mẽ. Trên ngực áo của anh là tấm thẻ nhận diện, cho biết anh là nhân viên trong đoàn Tổ chức sự kiện.
Cô khẽ giật mình, ánh mắt dán chặt vào anh mà không sao rời được. Khoảnh khắc ấy, Mỹ Ái như bừng tỉnh sau bao nhiêu năm sống trong thực tại tẻ nhạt. Sau 35 năm cuộc đời, cô không ngờ mình lại một lần nữa cảm thấy tim mình đập nhanh như thế.
Trên tấm thẻ là cái tên: “Phan Duy Anh.”
“Cám... cám ơn cậu...” Mỹ Ái lúng túng nói, giọng hơi khàn vì xúc động.
Duy Anh mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng rồi từ từ rút tay lại, bước đi với dáng vẻ bình thản. Trước khi Mỹ Ái kịp nói thêm điều gì, anh đã nhanh chóng hòa vào đám đông, lặng lẽ biến mất sau cánh gà như thể chưa từng xuất hiện.
Mỹ Ái đứng đó, tim vẫn đập loạn nhịp. Trong lòng cô, một cảm giác xốn xang và kỳ lạ dâng lên. “Phan Duy Anh...” Cái tên ấy lặng lẽ nhưng sâu sắc khắc ghi trong tâm trí cô.
Sau buổi fanmeeting, trời đã khuya, Mỹ Ái dù tràn đầy cảm xúc hân hoan nhưng không dám gọi điện cho Gia Nhi vì sợ làm phiền. Tuy nhiên, ngay sáng hôm sau, cô không thể kìm nén niềm vui và phấn khích, lập tức phi ngay đến nhà Gia Nhi.
Vừa bước vào khu căn hộ của Gia Nhi, Mỹ Ái còn chưa kịp bấm chuông thì bỗng nhiên, cô thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ căn hộ bên cạnh. Đó không ai khác chính là Liam, thần tượng mà cô đã bỏ công sức đi xếp hàng để gặp chỉ một ngày trước. Cảnh tượng này khiến Mỹ Ái chết đứng tại chỗ, mắt mở to kinh ngạc.
"Liam?! Sao anh ta lại ở đây... từ căn hộ bên cạnh Gia Nhi bước ra?" Mỹ Ái tự hỏi, cảm giác như đang mơ.
Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, Gia Nhi không những giúp cô có vé VIP mà giờ còn có cả thần tượng trẻ Liam đi ra từ cạnh nhà. Mỹ Ái cảm thấy như cả thế giới đang xoay vần trước mắt mình, không thể ngờ được rằng phúc lợi đến dồn dập như vậy.
Cô đứng bất động, đầu óc xoay vòng với hàng tá câu hỏi không lời giải. Thậm chí, Mỹ Ái còn tự hỏi liệu có phải mình đang hiểu nhầm gì hay không, nhưng khung cảnh trước mắt thật quá rõ ràng để cô có thể phủ nhận.
"Lẽ nào... Gia Nhi quen biết Liam thân thiết như vậy? Hay đây chỉ là trùng hợp? Không thể nào..." Mỹ Ái lẩm bẩm, có chút kích động.
Gia Nhi đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản với bánh mì và cà phê thì bất chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô ngừng tay, hơi bất ngờ vì không nhớ đã hẹn ai đến vào sáng sớm thế này.
Cô lau nhanh tay vào tạp dề rồi bước ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở, trước mặt Gia Nhi là Mỹ Ái, gương mặt đầy vẻ hớn hở nhưng lại pha chút bối rối khó hiểu.
"Gia Nhi! Cậu không tin được đâu..." Mỹ Ái nói, vừa bước vào nhà vừa liếc nhìn về phía căn hộ bên cạnh một cách khó tin.
Gia Nhi nhíu mày, thắc mắc, “Cậu sao thế? Sáng sớm mà trông có vẻ kích động vậy.”
Mỹ Ái hạ giọng, kéo Gia Nhi lại gần, mắt vẫn không ngừng liếc về phía ngoài cửa. "Tớ... tớ vừa thấy Liam bước ra từ căn hộ bên cạnh nhà cậu! "