Phải Lòng Gió Đông

Chương 19: Đề nghị táo bạo




Gia Nhi cảm thấy một cơn sóng lăn tăn dâng lên trong lòng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Cậu… cậu không đùa đấy chứ?” Cô hỏi, cố gắng giữ giọng điềm đạm.

Mỹ Ái cười ngặt nghẽo, chẳng buồn che giấu sự hứng thú của mình. "Thì đây là chuyện nghiêm trọng đối với tớ mà! Cậu có biết Liam hot đến mức nào không? Có vé VIP không thôi cũng là chuyện sống còn đấy!"

Gia Nhi bây giờ mới biết phụ nữ ngoài 30 vẫn còn rất nhiều tâm trí đu idol, nhưng mà idol này...cô không biết phải nói sao với bạn mình nữa Gia Nhi khẽ lắc đầu, thầm thở dài.

 "Chuyện này....có vẻ là khó "

“Thế nên mới nhờ cậu đây!” Mỹ Ái vỗ vai Gia Nhi một cách thân mật, ánh mắt lấp lánh như thể đã tìm được vị cứu tinh. “Cậu làm trong công ty giải trí, kiểu gì cũng có mối quan hệ. Chỉ cần giúp tớ chuyện này thôi, đời này tớ sẽ không bao giờ quên ơn cậu!”

Gia Nhi nhìn bạn mình, khẽ cười nhưng trong lòng đầy mâu thuẫn. “Tớ sẽ cố hết sức, nhưng không hứa trước điều gì đâu nhé.”

Mỹ Ái gật đầu, hoàn toàn không để ý đến sự miễn cưỡng trong giọng nói của Gia Nhi. “Cứ cố là được rồi! Tớ tin tưởng cậu mà! Dù sao thì, nghe nói cậu ta đẹp trai lắm, còn có nụ cười rất mê hoặc nữa!”

Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Cậu đúng là không biết cách tiết chế cảm xúc mà”

“Lần này thì chịu thôi, vì anh ấy xứng đáng mà!” Mỹ Ái cười, nâng ly cocktail lên. “Uống với tớ một ly nữa nào! Để chúc cho việc cậu sẽ xin được vé thành công nhé!”

Gia Nhi chỉ biết mỉm cười, lặng lẽ nâng ly lên cùng bạn. Trong lòng cô hiểu rằng, chuyện này không đơn giản như Mỹ Ái nghĩ, cô bạn thân này của Gia Nhi rất biết cách đưa cô vào thế khó.

...

Vì đã uống rượu, không thể lái xe nên Gia Nhi đành bắt taxi về nhà. Trên đường, cô mở điện thoại kiểm tra số lượng vé tham dự fanmeeting sắp tới. Ghế VIP đã "cháy hàng" từ rất sớm, chỉ còn lại vài ghế ở xa sân khấu. Cô thử hỏi thăm vài đồng nghiệp khác nhưng đều nhận được câu trả lời rằng không ai có vé VIP cả, giá vé bán lại hiện tại cũng đã bị đội lên tới mức chóng mặt.

Ngả đầu vào ghế taxi, Gia Nhi thở dài ngao ngán. Sau cùng, có lẽ cô chỉ còn cách tìm đến chính chủ để nhờ vả. Gia Nhi dựa người vào ghế xe, ánh đèn đường mờ ảo lướt qua khiến cô thêm phần trầm tư. “Làm thế nào mà mình lại vướng vào chuyện này chứ?”



Khi trở về nhà, vì vẫn còn hơi men trong người, Gia Nhi vô thức bước nhầm sang căn hộ bên cạnh. Cô nhập đi nhập lại mật khẩu vài lần mà cánh cửa vẫn không mở ra, bực tức đến mức gãi đầu gãi tai.

Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, mang theo chút trêu chọc: “Chị đang cố phá cửa nhà tôi đấy à? Mật khẩu không phải như vậy đâu.”

Gia Nhi giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ thú vị của Đinh Minh Nghị. “Cậu… sao cậu lại ở đây?” Cô hỏi, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng hơi men khiến lời nói hơi lạc đi.

Minh Nghị mỉm cười, không đáp mà chỉ bước đến gần cánh cửa, nhập mật khẩu một cách thuần thục: 050221. Khi cánh cửa mở ra, anh quay lại nhìn Gia Nhi, ánh mắt lấp lánh chút tò mò. “Chị có biết ý nghĩa của dãy số này không?”

Cô ngẩn người trong vài giây, hơi men trong người khiến đầu óc cô chậm chạp hơn bình thường. Nhưng rồi, đột nhiên ký ức ùa về, rõ ràng và sống động. Đó là ngày 5 tháng 2, ba năm trước, ngày mà cô và anh gặp nhau lần đầu tiên.

“Cậu…” Gia Nhi bàng hoàng nhìn Minh Nghị, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nhưng giây sau lại vờ như không nhớ "Làm sao tôi biết được."

Minh Nghị chỉ nhún vai, nụ cười ranh mãnh trên môi. “Chị cứ giả vờ đi, nhưng tôi biết chị nhớ mà. Ai lại có thể...quên đi một đêm tuyệt vời như vậy.” Anh khẽ mở cửa, cánh tay mời gọi: “Vào nhà đi. Có vẻ chị đã uống không ít.”

Gia Nhi chần chừ một chút, nhưng trước sự nhiệt tình của anh, cô đành bước vào. Không gian bên trong ấm áp và thoải mái, mùi hương nhẹ nhàng từ nến thơm làm dịu đi cảm giác say xỉn trong cô.

“Chị ngồi đi, để tôi rót nước cho.” Minh Nghị nói, rồi nhanh chóng đi về phía bếp. Gia Nhi ngồi xuống ghế sofa, cố gắng bình tĩnh lại. Ánh mắt của cô lướt qua các đồ vật trong căn nhà—mỗi thứ đều mang dấu ấn cá nhân, một không gian không quá phô trương nhưng lại rất ấm áp.

Khi Minh Nghị quay lại, trong tay cầm cốc nước ấm, anh đưa cho Gia Nhi với vẻ ân cần. “Uống đi, sẽ giúp chị tỉnh táo hơn.”

“Cảm ơn” cô nói khẽ, nhận lấy cốc nước. Nước ấm chạm vào môi khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tim cô lại đang đập loạn xạ.

Minh Nghị nhìn Gia Nhi với đôi mắt đầy vẻ hào hứng. “Có chuyện gì mà hôm nay chị chủ động tìm tôi vậy?”



Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô lắp bắp, “Tôi… muốn hỏi cậu một việc.” Mặc dù hơi men vẫn còn đó, nhưng ý định của cô lại rất rõ ràng. Cô không bao giờ muốn phải nhờ anh, nhất là chuyện liên quan đến fanmeeting này. Nhưng Mỹ Ái thật sự quá hào hứng, cô không còn cách nào khác.

Minh Nghị nhẹ như lớn, nụ cười nửa miệng càng trở nên bí hiểm. " Việc gì làm chị khó nói vậy? Cứ nói đi, tôi lắng nghe."

Gia Nhi hít hơi sâu, rồi thở ra nhẹ nhàng, cố gắng thả ra bình tĩnh. " Bạn...bạn của tôi, cô ấy rất muốn đi fanmeeting sắp tới của cậu. Cậu có thể cho tôi xin vài vé VIP có được không?"

Một giây Yên tĩnh, rồi Minh Nghị bật cười. “Chỉ là chuyện này thôi à? Tôi tưởng tượng là chuyện lớn lắm.” Anh đứng dậy, bước lại gần cô, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch. “Vé VIP...chị biết rằng vé đó đã sold out từ rất sớm rồi chứ?”

"Tôi nghĩ nhân vật chính như cậu thì phải có cách khác chứ"

Minh Nghị dừng lại ngay trước mặt cô, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Gia Nhi

"Chị đánh giá tôi cao quá rồi. Vé VIP thực sự đã hết sạch từ lâu, nhưng... tôi có một số món vé đặc biệt dành cho khách mời. "

Minh Nghị cười nhẹ nhàng, đôi mắt sắc bén của anh không rời khỏi ánh nhìn bối rối của Gia Nhi. “Nhưng mà” anh nói, giọng trầm xuống “Để đổi lấy chiếc vé đặc biệt đó, tôi cũng nên được nhận lại một thứ tương xứng chứ nhỉ ? ”

Gia Nhi nhìn anh cảnh giác. "Cậu muốn thứ gì?"

Minh Nghị bước gần thêm một chút, tạo khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Anh thở hơi người xuống, giọng nói thấp và gần như thì thầm. "Chỉ cần một cái hôn của chị là đủ."

Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi khoảng cách giữa họ thu hẹp. Ánh mắt của Minh Nghị như thôi thúc, và không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. “Cậu… cậu nói gì vậy?” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự bối rối của mình không thể che giấu.

Minh Nghị chỉ cười nhẹ, ánh mắt anh đầy kiên định. “Chị không cần phải lo lắng. Đây chỉ là một thỏa thuận thôi, chị có thể không làm, không ai ép buộc." Giọng anh đầy sự khêu gợi, khiến Gia Nhi không biết phải phản ứng ra sao.

Gia Nhi nhìn thẳng vào anh, trong lòng rối bời. Lý trí bảo cô rằng đây là một trò đùa và cô không nên tiếp tục, nhưng trái tim lại đập nhanh, bất ngờ trước sự gần gũi và thẳng thắn của Đinh Minh Nghị. Cô biết anh luôn có chút gì đó nghịch ngợm, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ đưa ra một đề nghị táo bạo như thế này.