Phá Vân 1

Chương 92




Chương 92

Edit: Sabi

Trước cửa căn nhà cao nhất của khu chung cư, Mã Tường đứng nhìn cánh cửa sang trọng trước mặt, tò mò nhìn trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, vừa định đưa tay lên nhấn chuông, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng rụt tay về lấy di động ra, bấm số của Nghiêm Tà.

Mười giây sau, cửa được mở ra, Nghiêm Tà trần truồng nửa người trên thò đầu ra.

"Quào, anh Nghiêm, em đang suy nghĩ đến việc giết anh.............."

"Suỵt!"

Mã Tường đột ngột phanh lại, như bị người đối diện nhét một quả trứng gà sống vào cổ họng. Chỉ thấy Nghiêm Tà dựng ngón trỏ trước môi, sau đó chỉ chỉ về phía phòng ngủ, nghiêm nghị nói: "Nói nhỏ chút! Cố vấn lục của cậu vẫn đang ngủ!"

Mã Tường: ".............."

Mã Tưởng ngây ra như phổng, trợn mắt nhìn Nghiêm Tà xoay người đi vào nhà, một hàng chữ "yooooooooo~" dập dờn xẹt qua đỉnh đầu.

"Có mang đồ theo không?"

Căn hộ thiết kế hai tầng, Nghiêm Tà ngồi trên chiếc ghế mây ở sân thượng, đặt lon Coca vừa lấy trong tủ lạnh ra trước mặt Mã Tường, lại lấy điếu thuốc ra châm, hút một hơi thật dài.

Mã Tường tháo súng từ sau lưng xuống, đưa cho hắn: "Tổng cộng có năm viên đạn, đăng ký dưới tên em. Ngài nhớ kiềm chế nhé, tại đây dù chỉ có một viên đạn đi chệch hướng, là em buộc phải cởi bộ quân phục cảnh sát này ra đó."

"Đừng lo," Nghiêm Tà nhận súng tháo ra, kiểm tra lại năm viên đạn ngay trước mặt Mã Tường, ngậm điếu thuốc cười nói: "Chú muốn chén cơm, anh Nghiêm nuôi chú với hậu cung người giấy của chú cả đời."

Mã Tường cảm động đến rơi nước mắt: "Anh Nghiêm..................."

"Biến, đừng có gay kiểu đó. Đã tra được biển số cái xe tối qua theo dõi anh chưa?"

Mã Tường nghĩ thầm, anh đã chính thức come out rồi, còn chê người khác gsy, đây là lý gì? Vừa bất mãn lẩm bẩm vừa mở túi hồ sơ ra, nói: "Đều ở đây! Xe con Hyundai Elantra màu bạc thông dụng, biển số xe là Xây C66RT3, không ngoài dự liệu là biển số giả. Em đã chỉnh lại video giám sát mà camera giao thông thu được trên Đại Lộ Công Nhân đến mức full HD, nhưng tên tài xế kia lại có trình độ ngụy trang nhất định, không chụp được bức ảnh cận mặt có giá trị nào, chỉ có một đoạn video đó thì không thể tìm ra manh mối nào chi tiết hơn nữa."

Điều này không nằm ngoài dự liệu của Nghiêm Tà, hắn liếc nhìn những hình ảnh camera giám sát chụp lại được trong túi hồ sơ, hỏi: "Vậy tuyến đường chạy trốn của gã thì sao?"

"Thời gian giám sát cho thấy, chỉ sau hai phút sau khi cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm được điều động, chiếc Hyundai Elantra này lại bất ngờ chuyển làn đường lái lên công viên khoa học công nghệ mới. Đường bên trong công viên phức tạp, khuyết thiếu camera an ninh công cộng, em nghi ngờ gã cực kỳ thông thạo địa hình ở đó, chẳng bao lâu sau chúng em đã mất dấu thằng cháu này."

Động tác của Nghiêm Tà hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh.

Đó là một bức ảnh do camera giám sát chụp đã được phóng to gấp mấy lần, góc chụp rất khéo léo, chụp được nửa khuôn mặt của gã tài xế. Do cách kính chắn gió, gã lại đeo kính râm và khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn chằm chằm vào đường nét khuôn mặt mơ hồ hơn nửa phút, trong lòng Nghiêm Tà bỗng nhiên sinh ra cảm giác vi diệu khó tả.

Mình đã từng gặp người này sao? Hắn không khỏi bật ra suy nghĩ này.

Chuyên ngành nghiệp vụ hàng đầu quan trọng nhất mà một cảnh sát hình sự buộc phải rèn luyện hàng ngày chính là quan sát mặt người. Cảnh sát hình sự tuyến đầu như Nghiêm Tà, thường xuyên tiếp xúc với đủ mọi loại thành phần tội phạm, trong từ điển hoàn toàn không tồn tại hai chữ mù mặt, trong đầu lưu trữ không một ngàn thì cũng có tám trăm khuôn mặt, rất nhiều điểm quan trọng của bọn tội phạm truy nã, cho dù cách thật xa liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhận ra.

Nhưng lúc hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh của tên tài xế này, không chắc liệu có phải mình nghi ngờ sinh bóng ma hay không, thực sự quen mắt đến mức khó tả.

"Người này có chút kỹ năng phản trinh sát nhỉ," Nghiêm Tà cau mày nói.

"Chính xác." Mã Tường uống Coca nói: "Nhưng kỹ thuật theo dõi chẳng ra sao cả, chưa gì đã bị anh phát hiện rồi."

Nghiêm Tà lắc đầu, nghĩ thầm chưa chắc.

Tối qua hắn có thể phát hiện ra người này, hoàn toàn là vì suy nghĩ nhất thời đổi hướng đi mua bánh gato, nếu không phải vì cơ duyên xảo hợp, thì hắn cũng khó mà nhận ra kẻ theo dõi này, dù sao thì loại xe con bình dân màu bạc này thực sự quá phổ biến quá tầm thường.

Nói cách khác, hắn thậm chí không thể xác định được rốt cuộc mình bị theo dõi bao lâu.

"Em nói này anh Nghiêm, tuy cảnh sát chúng ta chắc chắn gây thù kết oán không ít, nhưng chuyện người nhà tên tội phạm tìm cách báo thù thì rất hiếm gặp, thằng cháu này lại dám bám theo xe của phó chi đội điều tra hình sự giữa thanh thiên bạch nhật thế này, lá gan chắc chắn không nhỏ. Nếu không thì, anh báo cáo chuyện này với mấy người cục phó Ngụy đi, lo trước phòng họa, ít nhất trong lòng anh cũng có thể yên tâm, hả?"

Nghiêm Tà yên lặng chốc lát, thu hồi súng lục và túi hồ sơ, lắc đầu nói: "Chưa cần phải báo."

"Tại sao?"

Trong sự nghi ngờ Mã Tường lại có chút bất an theo bản năng, Nghiêm Tà nhìn cậu ta, kẹp điếu thuốc túy ý gật đầu, cau mày nói: "Bởi vì trong lòng anh Nghiêm của cậu hiểu rõ! Nên nói với lão Ngụy lúc nào sẽ do anh đây định đoạt, hiểu không? Trước tiên phải hủy bỏ hình thức kỷ luật đình chỉ công tác cho ông đây đã rồi nói sau!"

"Chậc............" Mã Tường như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng chế nhạo: "Nhưng anh ở nhà ban ngày tuyên dâm cũng rất thoải mái................"

Nghiêm Tà đứng lên, thuận tay gõ lên đầu thằng em này một cái.

"Còn nữa, chuyện này không được phép nói với cố vấn Lục, tránh cho anh ấy lo lắng. Buổi tối cố vấn Lục đã rất mệt mỏi rồi, ban ngày chúng ta phải cố gắng để anh ấy nghỉ ngơi hết mức, không nên vì chút chuyện cỏn con này mà đi làm phiền, nhớ chưa?"

Trên đầu Mã Tường nháy mắt lại hiện ra một màn đạn, soạt một tiếng, tất cả đều là: yoooooooo~!

Nghiêm Tà cười mắng: "Nhớ rồi thì nhanh cút về làm việc đi!"

Mã Tường thật sự không dám nhìn thẳng vào căn phòng tràn ngập hơi thở ái tình này, nhất là khi cậu nhìn thấy Nghiêm Tà quay lưng lại, giả vờ vô tình để lộ ra hai vết cào mờ mờ trên bắp thịt ở sống lưng, phản ứng đầu tiên của cậu ta là ngửa đầu nhìn trời lệ rơi đầy mặt, cảm giác đôi mắt cẩu độc thân của mình sắp bị ánh sáng lấp lánh của hợp kim titan 24k chọc mù.

Anh Nghiêm, anh có còn là anh Nghiêm năm đó mỗi ngày đều thề rằng ôngcòn lâu mới có hứng thú với đàn ông không? Anh giả làm trai thẳng chỉ để lừa cmn fan thôi đúng không?

"Haizz, thật ra thì, anh cũng chẳng phải rất để ý đến việc mấy người cục trưởng Lữ tạm đình chỉ công tác của anh đâu, đều không phải do cố vấn Lục của cậu quá dính người sao?" Nghiêm Tà vừa tiễn Mã Tường ra cửa, vừa như có tâm sự thở dài: "Chú không biết đâu, mỗi lần anh đây phải ra cửa đi làm cố vấn Lục đều không cho đi, rưng rưng nước mắt, lôi lôi kéo kéo bắt hôn thêm cái nữa. Những người làm nghề cảnh sát như chúng ta chính là thiếu nợ gia đình, cũng may hiện tại anh tạm thời bị đình chỉ công tác ở nhà với y, hai đêm nay cố vấn Lục của cậu quá nhiệt tình, cho nên mới mệt mỏi như vậy, thực sự không thể trách anh được..................."

"...................." Mã Tường rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai không, mới đè thấp giọng nghiêm túc hỏi: "Anh Nghiêm."

"?"

"Phê không?"

Mã Tường, một người theo phái ăn tạp, ngự tỷ cũng yêu mà Lolita cũng nghiện, một thiếu niên thuần khiết đắm chìm trong anime, là một trạch nam lương mỗi tháng hơn nửa là cống nạp cho các nhà phát triển game, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất tò mò nhất.

Nghiêm Tà dùng ánh mắt khó nói nên lời quan sát cậu ta hồi lâu, rốt cuộc hỏi: "Chú...vẫn còn là trai tơ sao?"

Ánh mắt của Mã Tường hơi lay động, một lúc lâu sau mới nhẹ gật đầu.

"..........Phê." Nghiêm Tà như bậc thầy về cuộc sống vỗ vỗ vai cậu ta, nói lời thấm thía: "Người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng nên thử một chút."

Mã Tường đỏ mặt, ngượng nghịu nửa ngày mới ri rỉ như muỗi kêu: "Thử một chút?"

Nghiêm Tà gật đầu.

"Nhưng...........Nhưng em cũng không tiếp xúc nhiều với cố vấn Lục, không có tình cảm làm nền móng không phải rất kỳ quặc sao?"

Nghiêm Tà thay đổi sắc mặt với tốc độ ánh sáng, rống lên: "Cút!!"

Mã Tường cười như điên như dại, vội vàng bỏ chạy.

***

"Mã Tường vừa tới?"

Nghiêm Tà quay lại phòng ngủ, Giang Đình không biết đã thức dậy từ lúc nào, đang đứng trong phòng tắm nối với phòng ngủ chính đánh răng, một tay chống lên bồn rửa mặt, miệng ngậm kem đánh răng nên giọng nói ồm ồm.

Nghiêm Tà vừa nghe thấy giọng nói kia liền có chút kích thích theo bản năng, cường ép tiến tới thúc mấy cái, cho đến lúc bị cùi chỏ Giang Đình thúc vào xương sườn, mới ôm bụng kêu "Áu" một tiếng, đau đến mức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Giang đội, em sẽ trở thành góa phụ đen đó.................."

Giang Đình từ trên cao nhìn xuống hắn: "Sao tôi lại không biết hóa ra anh lại yếu đuối như vậy nhỉ, Nghiêm đội?"

Năng lực diễn xuất ảnh đế của Nghiêm Tà lại một lần nữa được công nhận, rốt cuộc cũng hài lòng, đứng thẳng lên khiêm tốn nói: "Không dám, không dám."

"Mã Tường đến làm gì?"

"À cũng không có gì, tôi có một tập hồ sơ vụ án cũ, muốn tranh thủ khoảng thời gian này ở nhà nghiên cứu cho xong, nên mới bảo cậu ta đưa tới."

Giang Đình cúi đầu súc miệng, lấy khăn xuống lau miệng rồi mới nói: "Có liên quan đến việc đêm qua anh nán lại trên đường sao?"

Thực sự mà nói, Giang Đình là một chuyên gia điều tra tội phạm vô cùng lợi hại, Nghiêm Tà lập tức chú ý tới cách y dùng từ "Đêm qua nán lại trên đường" mà không phải là "Đêm qua nán lại phòng làm việc ở cục thành phố", sự khác biệt tinh tế trong đó không cần nói cũng biết.

"Là do đêm qua không tìm được, nên sáng nay mới bảo cậu ta đưa tới đó." Nghiêm Tà thản nhiên cười, "Sao á? Còn chưa chính thức lĩnh giấy chứng nhận, mà đã bắt đầu kiểm tra chồng rồi hử?"

Giang Đình không nói gì liếc hắn một cái, quay người đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp đi lấy hộp sữa giàu canxi mà bác sĩ dặn anh phải uống vào mỗi buổi sáng ra uống.

Nghiêm Tà còn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, hai tay đút túi quần, một bên vai tựa vào cửa tủ lạnh: "Sao em lại như vậy chứ, đều đã ngủ với nhau hai lần rồi, còn không nắm chắc thời gian nghĩ cách gả vào cửa, đúng là chẳng có chút cảm giác khẩn trương gì cả."

Giang Đình ngửa đầu uống sữa bò, bên khóe môi đỏ nhạt thấp thoáng dính bọt sữa, khóe mắt đánh giá Nghiêm Tà từ trên xuống dưới, cảm giác có chút buồn cười.

"Cũng may em gặp được người đàn ông có trách nhiệm như tôi đây, tuy em thẹn thùng không dám đề cập đến, nhưng tôi cũng sẽ không làm mấy loại chuyện vô bổ như bỏ của chạy lấy người đâu. Nói chứ, bao giờ chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận? Chúng mình không cần đến Cục dân chính, cứ ở nhà mình làm cái giấy chứng nhận đóng khung treo lên là được rồi."

Giang Đình cuối cùng cũng uống xong hộp sữa bò dưới cái nhìn chằm chằm không chớp của Nghiêm Tà, lau miệng cười hỏi: "Anh hận không thể gả đi được như vậy sao?"

"Ài, nghe em nói kìa, đây không phải là do tôi lo nghĩ cho em đó sao? Em nói xem, em bây giờ đến một danh phận cũng không có, nhỡ may sau này tôi thay lòng đổi dạ, ngay cả gia sản cũng không được chia phần, thật đáng thương mà."

Giang Đình cười cười mặc kệ hắn, trực tiếp đi vào phòng ngủ, Nghiêm Tà nhắm mắt theo đuôi lải nhải sau lưng: "Đợi sau khi lĩnh giấy chứng nhận rồi thì em sẽ có bảo đảm, ngoại tình được tính như phạm tội trùng hôn, thu nhập sau khi cưới đều được coi là tài sản chung của vợ chồng. Nhỡ may ngày nào đó chồng em bất hạnh hy sinh, em còn có thể lấy một khoản tiền trợ cấp, tránh sau này.............."

Chưa kịp nói xong, Giang Đình đột nhiên đứng lại quay đầu, Nghiêm Tà suýt đâm vào anh, ánh mắt anh sa sầm: "Anh đang lảm nhảm gì đó?"

"................."

Hai người đối mặt một lúc lâu, Nghiêm Tà chớp mắt, rốt cuộc giơ tay đầu hàng: "Được được được, tôi sai rồi tôi sai rồi.................."

Giang Đình sầm mặt bước vào phòng ngủ, Nghiêm Tà còn chưa kịp theo vào, rầm một tiếng, cánh cửa trước mắt đã nặng nề đóng sầm lại, suýt nữa thì đập vào cái mũi cao ngất của hắn.

Nghiêm Tà nghi ngờ Giang Đình chỉ là mượn đề tài phát huy, do đó mà chưa hề từ bỏ, kể từ lần đóng cửa đuổi khách đó về sau, mỗi ngày hắn đều nhắc lại hai lần câu "Chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận đi", sính lễ mỗi lần cũng đều lần lượt leo cao như hạt mè nở hoa. Từ "Lễ cưới mua cho em cái nhẫn kim cương lớn như trứng chim bồ câu" đến "Trước khi cưới cho em đứng tên một nửa căn nhà", từ "Sau này tìm người đẻ thuê ba đứa có thể cho một đứa theo họ em" đến "Được được được đứa con đầu lòng cũng lấy họ của em được chưa," cuối cùng ngay cả đề nghị nhục nhã như "Chỉ cần kết hôn, về sau việc nấu cơm mỗi ngày sẽ do tôi đảm nhận" cũng nói ra được - là một tên mắc bệnh ung thư nam thẳng bẩm sinh, chưa bao giờ vào bếp, Nghiêm Tà sâu sắc cảm nhận được mình đã buông bỏ lòng tự tôn cuối cùng.

Nhưng cho dù là vậy, địa vị "bạn giường" của hắn vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào.

"Kết hôn có gì không tốt.................." Nghiêm Tà buồn bã nhoài người lên xe đẩy, kéo dài giọng phàn nàn.

Giang Đình đeo khẩu trang, đứng trước quầy đông lạnh trong siêu thị nhìn một lượt, lấy một lốc sữa chua bỏ vào xe đẩy, cười nói: "Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân."

Chi đội phó Nghiêm biến thời gian đình chỉ công tác thành thời gian nghỉ kết hôn, thoáng chốc ba tuần lễ đã trôi qua, mỗi ngày ngoại trừ buổi tối nghiên cứu hồ sơ vụ án cũ theo thông lệ ra, thời gian còn lại đều dành cho việc nghỉ ngơi, ngủ, ngủ và ngủ. Trước đây, lúc được nghỉ phép đều hào hứng ra cửa đua xe, đá bóng, chơi game tiêu khiển, nhưng hiện tại lại chẳng có hứng thú.

Đội trưởng Giang sâu sắc ý thức được sở thích ngủ nướng thấp kém thú vị này không thể phát triển thành thú vui lâu dài được, thứ nhất thanh niên trai tráng cần phải cống hiến phần sức lực dư thừa để xây dựng nền xã hội chủ nghĩa văn minh, thứ hai tình huống sức khỏe suy nhược của anh cũng không tiếp thu nổi. Giang đội là người rất chú trọng sách lược, sau khi quyết định, anh yêu cầu mỗi ngày phải ăn cơm ở nhà, yêu cầu hai người đều phải vào bếp nấu cơm, sau cùng nước ấm nấu ếch, từng bước khai phá niềm hứng thú trong phương diện nấu ăn của đội phó Nghiêm.

"Đừng lấy hộp trứng gà này, lấy hộp bên trong ấy, hộp bên trong tươi hơn." Nghiêm Tà đẩy xe hàng chỉ huy: "Đúng đúng, hộp đó."

Giang Đình hỏi: "Tối nay vẫn ăn cà chua xào trứng?"

Nghiêm Tà gật đầu đồng ý, năm giây sau lại lải nhà lải nhải: "Chủ nghĩa độc thân có gì tốt................"

Giang Đình đi qua kệ hàng của siêu thị, đi tới khu rau quả mua cà chua, cười hỏi: "Tôi độc thân là việc của tôi, liên quan gì tới anh?"

"Tất nhiên là có liên quan rồi, em đang lôi kéo tôi, một người đàn ông lớn tuổi hơn, cùng độc thân với em. Làm người sao có thể không suy nghĩ cho người khác như vậy chứ?"

"Anh lớn tuổi hơn?"

"Ừm," Nghiêm Tà nghiêm túc gật đầu.

Giang Đình chế giễu nói: "Tối hôm qua anh đâu có nói như vậy."

Nghiêm Tà lập tức châm biếm lại: "Tối hôm qua lúc ở trên giường em cũng đâu có lạnh nhạt giống như bây giờ đâu!"

Giang Đình bị chặn họng, lỗ tai hơi đỏ lên, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.

"Lát nữa chúng ta đến tiệm lão Phượng Tường mua ba kim (1), ba cặp vòng tay một cái hai lượng, coi như tiền đặt cọc có đủ không? Sau đó đặt thêm dây chuyền, bông tai, nhẫn, mặt dây chuyền, em nói xem, tôi đã biểu đạt tấm lòng chân thành đầy đủ đến mức như vậy rồi.............."

(1) Ba kim gồm: Dây chuyền vàng, hoa tai vàng, dây chuyền vàng.

"Ăn cá hấp chứ?" Giang Đình hỏi.

Nghiêm Tà lập tức: "Hấp đi."

Giang Đình chọn một con cá vược, Nghiêm Tà suýt nữa bị đuôi cá vẫy nước lên đầy mặt, lật đật tránh ra, đẩy xe tiếp tục đi theo phía sau, tận tình khuyên bảo anh: "Làm người thì đừng nên cố chấp như vậy, kỳ thực là do tôi lo nghĩ cho em thôi. Em nói xem, chúng ta cũng đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi............."

"Không phải chính anh nói thuần bắn pháo sao?" Giang Đình đầu cũng không quay lại trêu chọc, không để ý cũng không chú ý đè thấp âm lượng.

Sau lưng chìm vào im lặng, một lát sau Giang Đình cảm thấy không đúng, quay đầu lại.

Bác gái bán tôm ở quầy hàng cách vách trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hai người, tầm mắt từ từ dừng lại trên bộ ngực phẳng lì của Giang Đình, trên mặt viết thời thế thay đổi con người không như trước, người trẻ tuổi ngày nay thật biết cách chơi.............

Nghiêm Tà: "....................."

Giang Đình: "................."

Giang Đình kịp thời phản ứng lại, kéo Nghiêm Tà, mặt đỏ tới mang tai nhanh chóng bỏ đi.

"Há há há há há...................."

Giang Đình một tay che trán: "Có gì buồn cười."

"Há há há há..............."

Bãi đậu xe bên ngoài siêu thị, Nghiêm Tà xách một đống túi lớn túi nhỏ, cười nghiêng ngả suýt chút nữa không mở được cốp sau ra: "Xong rồi, danh tiết của tôi bị em hủy hoại rồi, tôi chỉ có thể gả cho em thôi. Nếu không tôi cưới em cũng được, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tiệm vàng ở đối diện băng qua đường rẽ phải một trăm mét vẫn chưa đóng cửa, chúng ta nhanh chóng đi qua tìm hiểu chút............"

Giang Đình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định mở miệng giáo huấn, nhưng vừa há miệng cũng xùy một tiếng bật cười.

Cơ mặt lúc nào cũng thả lỏng tự nhiên của y, nét mặt thường ngày lạnh nhạt hời hợt, cười một tiếng khóe mắt cong lên, vội vàng quay đầu đi, để lại sườn mặt tuấn tú rung động lòng người, Nghiêm Tà nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý tời, đột nhiên kéo y lại gần, kéo nửa khẩu trang trên mặt anh xuống, mượn thân xe che chắn in lên môi anh một nụ hôn, sau đó nhanh chóng rụt lại, cười cười mở cốp xe.

Giang Đình vội vàng kéo khẩu trang lên, sợ lại bị tập kích công khai, ba bước thanh hai vòng qua bên kia xe. Lúc này, Nghiêm Tà đã đem mấy túi đồ bỏ vào cốp sau, đứng dậy cười hề hề nhìn anh, ánh tà dương cuối hè chiếu vào tòa nhà bãi đậu xe, ánh lên con ngươi sâu thẳm lấp lánh của của hai người.

"Anh thật là............" Giang Đình vừa mở miệng muốn mắng người, điện thoại di động của Nghiêm Tà lại đột nhiên đổ chuông.

"Ôi chao, chồng em trúng giải độc đắc rồi." Nghiêm Tà vừa nhìn dãy số đã nhận ra người gọi, đi lên trước hai bước rồi mới ấn nút trả lời, đầu tiên ho một tiếng hắng giọng: "Cục trưởng Lữ?"

Phòng vật chứng cục thành phố Kiến Ninh, chủ nhiệm đội trinh sát kỹ thuật Hoàng Hưng đang ngồi trước máy móc, hơi thấp thỏm cau mày. Cục trưởng Lữ đứng đằng sau lưng anh ta, cầm trong tay một túi vật chứng trong suốt, giọng nói trừ hơi u ám ra thì không nghe ra những cảm xúc khác: "Nghiêm Tà, cháu hiện tại đang ở đâu?"

"Ở gần nhà. Sao vậy cục trưởng Lữ?"

"Bảy giờ sáng mai tới Cục một chuyến."

Nghiêm Tà ở bên này điện thoại ngẩn ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, chẳng lẽ việc gặp phải kẻ theo dõi vào đêm hôm đó bị phát hiện rồi sao?

Song, giọng nói trầm thấp của cục trưởng Lữ lập tức vang lên:

"Bọn chú phát hiện ra một ít manh mối quan trọng từ trong vụ án bắt cóc liên hoàn 619, sau khi trải qua giám định mới phát hiện ra, có thể liên quan tới cháu."

Con ngươi Nghiêm Tà bỗng nhiên co rút.

"Sáng mai tới thì trực tiếp lên phòng làm việc của chú." Cục trưởng Lữ phân phó xong, không nói thêm gì nữa, trực tiếp ấn nút kết thúc cuộc điện thoại.

Trong phòng làm việc lại lần nữa chìm vào yên lặng, chủ nhiệm Hoàng tựa như còn có chút nghi ngờ, sau khi cân nhắc nhiều lần, vẫn là không nhịn được nói: "Cục trưởng Lữ, anh xem chuyện này.............."

Nhưng anh ta còn chưa nói hết, đã bị cục trưởng Lữ ra hiệu cắt ngang, nhàn nhạt nói: "Manh mối này tạm thời đừng nói cho bất kỳ ai biết."

"...............Rõ!"

Cục trưởng Lữ xoay người, chắp tay sau lưng, không nói gì đi ra khỏi phòng vật chứng. Hoàng Hưng thở dài nhẹ nhõm, trơ mắt nhìn ông ta cầm cái túi tang vật đựng một cái vỏ đạn đi càng lúc càng xa, biến mất ở trong thang máy.