Chương 91
Edit: Sabi
Mỗi dịp sinh nhật hằng năm Nghiêm Tà đều trở về nhà. Vào ngày đó, những người cả năm hắn chẳng thấy mặt được một lần như chú thím, cậu mợ, cô dì, anh chị em họ v.v.. sẽ tới dùng cơm, có khoảng ba đến bốn mươi người, trong vườn hoa dưới lầu đặt ba cái bàn ăn dài, phóng tầm mắt nhìn xuống sẽ thấy rất xa hoa tráng lệ.
Nghiêm Tà lái xe vào cửa, xe còn chưa dừng hẳn, phu nhân Tằng Thúy Thúy ăn mặc giống như một cô gái đôi mươi, trên tay cầm một cái túi xách Kelly da cá sấu màu xanh ngọc bước tới nghênh đón, câu đầu tiên là: "Tiểu Lục đâu?"
Nghiêm Tà xuống xe, thản nhiên nói: "À, anh ấy hơi mệt nên không tới."
Mẹ Nghiêm sửng sốt, thận trọng hỏi: "Cãi nhau?"
"Nào có, mẹ nghĩ đi đâu vậy." Nghiêm Tà lúc này mới cười lên, tiện tay nhét chai rượu vang đỏ mang từ nhà tới vào lòng mẹ hắn: "Mị lực của con trai mẹ lớn lắm đó, con dâu mẹ yêu con còn không hết, lấy đâu ra can đảm cãi nhau với con?"
Phu nhân Tằng Thúy liếc mắt khinh bỉ, chưa gì đã trông thấy Nghiêm Tà lướt qua cửa như một cơn gió, bước chân không ngừng, một bên qua loa chào hỏi "Chào cậu!" "Em họ đã lâu không thấy!" "Phải phải thím hai của cháu lại trẻ ra nữa rồi!" một bên như cơn lốc xuyên qua đám người lướt lên phòng chứa đồ trên tầng hai. Tằng Thúy còn tường hắn muốn tìm đồ chơi gì, chốc lát sau lại thấy hắn như gió lốc lần nữa lướt xuống lầu, trong tay ôm chặt một cái hộp gỗ màu đỏ, bước chân bước ra ngoài không ngừng.
"Cái thằng phá gia chi tử này!" Tằng Thúy đuổi theo phía sau hét lên: "Anh lại lấy bảo bối gì của ba anh đúng không?"
Nghiêm Tà đầu cũng không quay lại: "Ba con nói, tất cả của ba sau này đều là của con!"
Phu nhân Tằng Thúy chống nạnh, vừa muốn mắng chửi con trai, lại nghe Nghiêm Tà bồi thêm một câu: "Trừ người vợ ba yêu nhất!"
".............." Phu nhân Tằng Thúy đỏ mặt, một bụng đầy câu mắng chửi nhất thời quên hết, một lúc lâu sau mới hậm hực xí một tiếng nói: "Một già một trẻ không có ai đứng đắn." Sau đó âm thầm vui vẻ đi vào nhà tìm chồng mình.
Nghiêm Tà bỏ bốn cái hộp gỗ đỏ đựng bánh trà xuống ghế phụ, vỗ vỗ tay đóng cửa xe lại, nghĩ thầm chừng này ít nhất cũng để cho Giang Đình nhớ mong cả năm, nhưng mà dựa theo phong cách hành sự của Giang Đình, trong một thời gian ngắn chắc chắn không nỡ bóc cái bánh trà thứ hai đâu, đoán chừng phải uống trà rẻ tiền khác mấy tuần lễ trước đã, sau đó nhân cơ hội đêm khuya vắng lặng, mới lén lút mang Lão Đông Hưng ra uống, thỏa mãn liếm mép, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Tà dù sao vẫn còn trẻ, vừa nghĩ tới Giang Đinh, trong lòng liền có chút mong ngóng, bản thân cũng không phát hiện ra khóe miệng đã nhếch lên.
"Chào chú ba thím ba!"
"Ôi, cám ơn bác!"
"Ờ ờ, em họ lại cao hơn rồi, thi cuối kỳ đứng thứ mấy?"
.......
Hàng năm đều là một chương trình cố định, Nghiêm Tà ứng phó đã thành quen.
Quản sự chân chính của nhà họ Nghiêm là ba mẹ của Nghiêm Tà, bản thân hắn hoàn toàn không tham dự vào việc làm ăn, tương lai làm ông chủ chắc chắn sẽ mời một người quản lý chuyên nghiệp rồi mặc kệ, tất cả các loại vướng bận về lợi ích và việc làm ăn gần như không liên quan đến hắn. Mục đích chính việc hắn xuất hiện trong bữa tiệc gia đình hằng năm chủ yếu là để tuyên bố mình còn sống, không hy sinh vì nhiệm vụ, và tạm thời vẫn chưa bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà vì ế, chỉ vậy là đủ.
Dì ba từ bàn ăn khác nghiêng người qua, sâu xa nói: "Nghiêm Tà lại lớn hơn một tuổi rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, phải chú ý đến việc thành gia lập nghiệp đó!"
Nghiêm Tà cười nói phải.
"Hai đứa em họ của cháu cũng đã tìm được bạn gái, em dâu họ lớn cũng đã có thai, sao cháu vẫn còn độc thân thế? Công việc nguy hiểm thì càng phải kết hôn sớm, đàn ông phải có hậu phương vững chắc mới có thể tập trung lo cho sự nghiệp được, hiểu không?"
Nghiêm Tà: "Dạ, dạ........."
Mấy năm trước, cứ đến lúc này là Nghiêm Tà đều bị một đám trưởng bối quở trách. Nhưng năm nay, ba Nghiêm và anh rể thứ hai đang tranh cãi, đột nhiên đặt cái chén xuống, có lý chẳng sợ chen lời: "Ai nói con trai tôi không lập gia đình được? Con trai tôi đã có người yêu rồi!"
Một viên đá dấy lên ngàn lớp sóng, dì ba bị dọa cho sửng sốt.
"Người yêu cũng là người của Cục thành phố, công việc rất tốt, tuổi tác ngang nhau, người lại đặc biệt tuấn! Hôm qua còn ở nhà nấu cơm cho chúng tôi ăn đó!" Ba Nghiêm nhìn một vòng họ hàng xung quanh, bình tĩnh như thường khoe khoang: "Không tin mấy người cứ hỏi Thúy Thúy, đúng không Thúy Thúy?"
Nghiêm Tà: "..............."
Từ trước đến nay mẹ Nghiêm chưa bao giờ làm mất mặt mũi chồng mình trước mặt mọi người, lập tức lấy điện thoại di động ra giữa những ánh mắt khiếp sợ xung quanh, mở album ảnh ra, mở mấy tấm ảnh đã tăng thêm mười tám lớp Filter vừa chụp ở nhà Nghiêm Tà ngày hôm qua ra nào là tôm hùm chiên xù, thịt bò hầm khoai tây, cà chua xào trứng, canh sườn.............Họ hàng đầy bàn lần lượt chuyền tay nhau xem, rối rít tâng bốc, đủ loại khen ngợi tính cách lễ phép hiểu chuyện không dứt.
"Không sao, không sao, chỉ là về mặt sinh nở còn hơi kém chút." Mẹ Nghiêm khiêm tốn nói với bảy dì tám cô: "Nhưng mà đã bàn xong rồi, bảo đi sang Mỹ thuê người đẻ thuê đẻ lấy ba đứa, trai gái song toàn mới tốt! Em đã đồng ý cho một đứa con của tụi nó lấy họ Tằng..............."
Trong lòng Nghiêm Tà dâng lên các loại cảm xúc phức tạp lẫn lộn, không rõ là buồn cười hay cảm khái. Ngay lúc này đây, tiếng hét chói tai tiếng chạy loại của mấy đứa em gái, em trai họ, tiếng gào khóc của đứa cháu gái họ đang bọc trong tã lót ở phòng bên cạnh, và cả mấy đứa em dâu em rể bà con xa không thể phân biệt, đều khiến đáy lòng hắn sinh ra sự xa lạ và buồn phiền, dù đến chính bản thân hắn cũng không nói rõ được sự mờ mịt này từ đâu mà tới.
Nghiêm Tà lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng khách, đứng dưới hàng hiên ở sân sau hút thuốc, cầm di động ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mở Wechat lên. Vô số tin nhắn chưa đọc ting ting nhảy ra, đó là các tin nhắn chúc mừng sinh nhật do các đồng nghiệp từ cục thành phố gửi tới, cục phó Ngụy, Cẩu Lợi, Tần Xuyên, chủ nhiệm Hoàng Hưng, Mã Tường, Cao Phán Thanh...........
Nghiêm Tà mở cái tên "Họ Lục" ra, do dự một lúc lâu, nhập rồi xóa nhập rồi xóa, lặp lại mấy lần như thế mới nhấn nút gửi:
"Đang ở đâu?"
Giang Đình không trả lời.
Tiếng mời rượu, tiếng hò hét, tiếng nói cười cùng với tiếng trêu chọc lẫn nhau truyền ra từ phòng khách, tuy rằng còn âm thầm có những bất hòa, và khó chịu, nhưng khi quây quần một chỗ vẫn rất náo nhiệt, giống như một đại gia đình.
Nghiêm Tà cầm điện thoại di động, vẩn vơ đi dọc theo hàng hiên. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, trên hàng hiên đèn đuốc sáng trưng, mùi thơm dịu nhẹ của hoa súng từ trong vườn hoa theo chiều gió bay tới, tiếng kêu rả rích của bọ đêm ẩn nấp trong bụi cỏ; chẳng biết từ lúc nào Nghiêm Tà đã bước tới cửa sau của nhà bếp, xuyên qua cửa sổ kính, trên bàn tròn đang bày biện một chiếc bánh gato ba tầng, hoa văn trang trí xinh đẹp tựa như hàng thủ công mỹ nghệ, kem tươi dưới ánh đèn hơi ánh lên màu vàng chanh.
Trong lòng Nghiêm Tà động một cái, cầm di động lên chụp một bức ảnh, gửi cho Giang Đình.
Ai ngờ đúng lúc này cũng vừa vặn nhận được câu trả lời của Giang Đình:
"Ở nhà."
Bức ảnh chiếc bánh ngọt ba tầng dưới ánh đèn cũng thành công gửi đi, ba giây sau, di động của Nghiêm Tà lại rung lên-
Họ Lục: "Sinh nhật vui vẻ."
"Từ nay về sau, sinh nhật mỗi năm đều phải bình an vui vẻ."
Trong lòng Nghiêm Tà nóng lên, nháy mắt lục phủ ngũ tạng đều bị ủi phẳng, sự thoải mái không nói nên lời lan tràn khắp mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân, cảm giác tê dại như điện giật từ lòng bàn chân chạy thẳng tới đỉnh đầu, trong tâm trí bắn lên vô số pháo hoa vui sướng.
Ý nghĩ muốn nhìn thấy người kia đột nhiên bùng nổ như dời non lấp bể, hơn ba mươi năm trong cuộc đời Nghiêm Tà, chưa bao giờ xuất hiện sự kích động sốt ruột và cấp bách đến thế, khiến mỗi một giây thần kinh thậm chí là cả màng nhĩ đều bị chấn động.
Một giây hắn cũng không thể đợi nổi, vội vàng nhét di động vào túi áo, quay người chạy trở lại phòng khách náo nhiệt. Mẹ Nghiêm đang kiếm con trai khắp nơi để đi mời rượu, lại nhìn thấy Nghiêm Tà từ phía đối diện sải bước đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nét cười, ánh đèn trần sáng rực rọi xuống khắp căn phòng, không hiểu sao lại chói đến mức khiến bà cũng phải ngây ngẩn một lát; sau đó bà bị Nghiêm Tà kéo lại, hét lên giữa những tiếng ồn ào: "Mẹ, mọi người ăn đi, con về trước đây!"
Mẹ Nghiêm ngạc nhiên hỏi: "Còn chưa cắt bánh gato đâu, về là về thế nào? Ở lại cắt bánh cho mẹ!"
Nghiêm Tà tùy tiện đưa ra một cái cớ: "Cục thành phố có việc............."
"Có việc anh cũng phải ở lại cắt bánh cho mẹ, anh cho rằng thứ đồ chơi kia rẻ lắm sao?!"
Mẹ Nghiêm gọi chồng cùng các anh chị em họ phụ đẩy cái bánh gato từ nhà bếp lên, lôi tay con trai, ép hắn cắt bánh gato ra từng phần rồi bỏ hết vào mấy cái đĩa nhỏ màu bạc trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật xung quanh. Bên này mấy đứa trẻ vừa bê bánh gato ồ ạt tản ra, bên kia Nghiêm Tà cũng lập tức bỏ dao xuống, nhét vào tay mẹ hắn một miếng bánh tô điểm quả anh đào rồi nói: "Con đi đây!"
Mẹ Nghiêm này một tiếng, nhìn Nghiêm Tà chạy lên ôm ba hắn rồi quay đầu bước ra ngoài. Ba Nghiêm bị sự nhiệt tình bất ngờ của con trai làm cho bối rối, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đã nhìn thấy hắn vọt ra khỏi cửa đầu cũng không ngoảnh lại.
"Cái thằng nghiệp chướng này!" Mẹ Nghiêm đuổi theo ra cửa, dở khóc dở của hét: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu, buổi tối nhớ lái xe cẩn thận!"
"Con biết rồi!" Nghiêm Tà khởi động xe, thực hiện một cú quay đầu thần sầu, rồi từ phía trong ló đầu ra cửa sổ xe cười nói: "Mẹ, con yêu mẹ! Gặp lại mẹ sau!"
Mercedes - Benz nổ máy nghênh ngang rời đi, mẹ Nghiêm đứng trên bậc thềm không hiểu mô tê gì, trước sân chỉ còn lưu lại một làn khói chậm rãi phiêu tán dưới ánh đèn đường.
Mười giờ tối, dòng xe cộ giữa trung tâm thành phố có thuyên giảm đôi chút, khu thương mại đèn màu rực rỡ, mùi vị đặc trưng của thành phố về đêm theo chiều gió bay vào cửa sổ xe hơi hé mở.
Mercedes - Benz từ từ dừng trước đèn đỏ, Nghiêm Tà tùy ý liếc nhìn gương chiếu hậu, lấy di động ra, gửi cho "Họ Lục" một tin nhắn thoại: "Đoán xem tôi đang ở đâu?"
Trên màn hình hiển thị đang nhập vào, giây lát sau lại dừng lại, Giang Đình cũng gửi lại một tin nhắn thoại:
"Trên đường về nhà?"
Nụ cười nơi khóe miệng của Nghiêm Tà càng thêm sâu, còn chưa nói gì, khóe mắt liếc thấy một tiệm bánh ngọt đèn đuốc sáng choang nằm ở góc ngã tư đường, lời vừa đến khóe miệng liền xoay chuyển: "Ừ, tôi còn mang bánh sinh nhật về cho em nữa này."
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dở khóc dở cười của Giang Đình ở phía bên kia điện thoại, không lâu sau quả nhiên nghe được câu trả lời như mang theo nụ cười của người kia: "Được rồi, lái xe chậm thôi, không cần gấp."
Đèn đỏ chuyển xanh, xe trước bắt đầu di chuyển, Nghiêm Tà cất di động, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, tranh thủ mấy giây lúc làn đường bên phải trống xe, hắn nhanh chóng bật xi nhan đổi làn đường, một cú chen ngang cực kỳ xinh đẹp, Mercedes - Benz gầm rú cắt ngang đường phố, sau đó lại rẽ ngoặt theo hình chữ U lái về ngã tư, vững vàng dừng lại trước cửa tiệm bánh ngọt.
Mấy phút sau hắn bước ra khỏi cửa tiệm, trên tay cầm một cái túi giấy trắng bên trong đựng bánh gato, hắn đặt túi giấy lên ghế phó lái, đang chuẩn bị khởi động cho xe chạy, khóe mắt đột nhiên liếc ra bên ngoài cửa sổ, động tác hơi ngừng.
Vừa rồi, dưới đèn đỏ hắn mới lâm thời đổi đường đi tới ngã tư, một chiếc xe Hyundai bình thường màu bạc đậu ở ven đường, không đi tới cũng không xuống xe, giống như đang đợi ai đó.
Trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên sinh ra một tia kỳ quái: Chiếc xe này không phải lúc nãy mình đã nhìn thấy trong gương chiếu hậu sao?
Ý tưởng này thực sự có hơi vô căn cứ, những chiếc xe phổ thông này cực kỳ phổ biến trên đường phố thành phố Kiến Ninh, nhìn cũng na ná nhau, không nhìn biển số xe thì căn bản không nhận ra ai với ai. Nghiêm Tà dù sao cũng là cảnh sát hình sự bao nhiêu năm, hắn tương đối nhạy bén đối với một ít sự vật, giống như một bóng đen nhanh chóng lướt qua nơi sâu nhất dưới đáy lòng.
Bíp bíp!
Phía sau vang lên tiếng còi, Nghiêm Tà nhíu mày, đạp chân ga rẽ phải.
Vừa rồi hắn chỉ dừng lại mấy giây, cho dù là ai cũng sẽ không nhìn ra sự khác thường. Nghiêm Tà cố ý không biểu hiện ra ra điều gì kỳ quái, sau khi cho xe chạy vẫn luôn chú ý tới gương chiếu hậu, không lâu sau, bên làn đường bên trái cách mấy chục mét, lại thoáng hiện ra bóng dáng một chiếc xe màu bạc.
Chân mày Nghiêm Tà khẽ giật.
Lại là chiếc Hyundai kia.
Trùng hợp vậy sao?
Nghiêm Tà đã sống trên đời này hơn ba mươi năm, từ không đáng tin nhất chính là trùng hợp. Hắn hơi đạp nhẹ chân ga. động cơ đã trải qua trải tiến của S450 vang lên tiếng gầm rú nặng nề, đột nhiên tăng tốc, lách qua xe phía trước, băng băng lướt qua đèn xanh đèn đỏ; hắn tiếp tục đi về ngã tư phía trước, rồi bật xi nhan rẽ phải, đồng thời liếc nhìn kính chiếu hậu.
Cách đó không xa, bóng dáng chiếc xe màu bạc kia quả nhiên cũng bật xi nhan rẽ phải, rõ ràng là muốn đuổi theo!
Có người cố tình bám đuôi!
Kẻ nào to gan dám bám theo xe của chi đội phó đội cảnh sát hình sự ?
"Thằng cháu này muốn chết..." Nghiêm Tà hạ giọng mắng một câu, cố ý giảm tốc độ lại, một tay cầm vô lăng, tay còn lại móc di động ra nhìn cũng không nhìn bấm gọi: "A lô, Mã Tường? Trong Cục còn ai không?"
"Anh Nghiêm sinh nhật vui vẻ........!" Phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói oang oang đầy nhiệt tình của Mã Tường: "Em đang ở Cục này, đang chuẩn bị chơi game cùng mấy người anh Tần, ôi mấy ngày không được gặp anh, bọn em nhớ anh muốn chết............."
"Anh bị theo dõi." Nghiêm Tà ngắt lời cậu ta, nặng nề nói: "Anh đang ở phía đông Đại Lộ Công nhân gần lối ra đường Kim Đạo, kẻ theo dõi đi một chiếc xe con Hyundai Elantra màu bạc. Bây giờ anh lập tức gửi cho chú vị trí cụ thể, chú đi tìm đại đội cảnh sát giao thông phong tỏa biển số xe của mục tiêu đồng thời phản theo dõi, nhanh!"
Phía bên kia điện thoại, vẻ mặt hết sức phấn khởi của Mã Tường dần thay thế bằng vẻ nghiêm nghị, cùng lúc Nghiêm Tà vừa dứt lời, cậu ta đã nhanh chóng vọt ra khỏi cửa phòng làm việc, chỉ ném lại một câu trả lời ngắn gọn có lực: "Rõ!"
Chẳng mấy chốc đã đi đến cuối Đại Lộ Công Nhân, càng cách xa khu thương mại trung tâm thành phố, xe cộ trên đường càng thưa thớt. Hai bên cửa sổ kính S450, đèn đường và cây cối yên tĩnh nhanh chóng lướt về phía sau, Nghiêm Tà ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, ánh đèn trước xe lần nữa thoáng hiện, chiếc xe con màu bạc vẫn còn đuổi theo.
Là ai?
Muốn gì?
Bình thường hắn rất ít lái chiếc S450 này, ai có thể biết được đây là xe của hắn?
Những nghi vấn bề ngoài nhanh chóng lắng xuống, sâu trong đáy lòng, một suy đoán đáng sợ lờ mờ nổi lên.
Nhưng Nghiêm Tà không hề ngạc nhiên, hoặc là nói trong tiềm hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc sự việc thực sự xảy ra cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, hắn rất nhanh đã dẫn chiếc Hyundai Elantra kia vượt qua ba cái đèn xanh liên tiếp, cho đến lúc di động lần nữa vang lên cuộc gọi đến của Mã Tường: "A lô?"
"Anh Nghiêm, em vừa liên lạc với đại đội cảnh sát giao thông, đã điều cảnh sát giao thông và đặc nhiệm tuần tra gần đó tiến hành chặn lại. Anh chú ý đừng rời khỏi khu vực phân cục hiện tại, cũng không cần giảm hay tăng tốc độ, bọn em tới ngay!"
Nghiêm Tà nhả ra một chữ: "Được." rồi cúp điện thoại, chuyển sang Weixin, mở khung đối thoại phía trên cùng, kề sát miệng nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra có một tài liệu rơi ở phòng làm việc, muốn thuận đường đến Cục thành phố một chuyến, có thể sẽ về hơi trễ."
Cùng lúc đó, trên ghế sô pha căn hộ, ánh sáng huỳnh quang trên màn hình điện thoại di động chiếu lên đôi chân mày hơi nhíu lại của Giang Đình: "Anh rốt cuộc.............."
Nhưng anh chợt nuốt lại mấy lời này, gửi lại một tin nhắn thoại, lần này chỉ có bốn chữ đơn giản lưu loát:
"Lái xe cẩn thận."
Lái xe cẩn thận.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi lại chẳng có dao động gì, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến lòng Nghiêm Tà kinh hãi.
Vừa rồi, lúc mới phát hiện bị theo dõi, thậm chí dưới một số tình huống nguy cấp hơn, trong lòng Nghiêm Tà cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác tim đập nhanh vô lực như vậy, tựa như Giang Đình đã cảm nhận được điều gì đó.
Hắn không giải thích thêm nữa, đóng Wechat quay lại nhật ký cuộc gọi, vừa tiếp tục lái xe chạy về phía trước vừa bấm số điện thoại của Mã Tường, lại ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, sau mất giây con ngươi hắn bỗng nhiên co rút...
Kẻ theo dõi đã biến mất.
Vị trí của hắn vừa vặn là một đoạn đường nằm giữa hai làn đường song song, trước sau rộng rãi sáng sủa, điều kiện thị giác rất tốt. Kính chiếu hậu có thể nhìn thấy phía sau ít nhất 200 mét, nhưng dòng xe lác đác ngoài hai chiếc taxi và chiếc xe chở hàng nhỏ ra, không hề có bóng dáng chiếc xe Hyundai màu bạc kia.
"Anh Nghiêm!" Lúc này, cuộc gọi đã được kết nối, Mã Tường vội vã hỏi: "Anh vẫn trên đường Kim Đạo chứ? Em đã lên đường rồi!"
"................Gã biến mất rồi."
Mã Tường không phản ứng kịp: "Cái gì?"
S450 giảm tốc độ, vững vàng chạy trên đường, từ từ dừng lại dưới đèn đỏ. Cách đó không xa, xe chở hàng và xe taxi ở làn đường bên ngoài cũng lần lượt dừng lại, phía sau nữa hoàn toàn trống trải, kẻ theo dõi xuất quỷ nhập thần kia đã lặng lẽ biến mất.
Trong giọng nói của Nghiêm Tà pha lẫn sự âm trầm lạnh lùng, nói: "Gã đột nhiên bỏ đi."
Xa xa sáng lên ánh đèn đỏ xanh, xe mô tô tuần tra của cảnh sát ở gần đó đang nhanh chóng đến gần đường Kim Đạo. Bối cảnh bên Mã Tường ồn ào huyên náo, là tiếng đèn xi nhan xin chuyển làn đường, hẳn là cũng đang vội vã chạy tới hiện trường.
Đối lập với sự ồn ào huyên náo này, là khoảng lặng nặng nề kéo dài giữa hai người họ.
Kẻ theo dõi thủ đoạn vụng về, kỹ thuật trúc trắc, thậm chí còn không thể che giấu tung tích. Nhưng người đâu rồi, vậy mà lại có thể lựa chọn buông tha ngay lúc cảnh sát được điều động, khứu giác nhạy bén, tính toán thời cơ chuẩn xác, khiến người ta chỉ vừa mới suy nghĩ sâu xa thêm một chút đã sinh ra cảm giác khiếp sợ.
"............Đừng lo lắng anh Nghiêm," không biết qua bao lâu, trong tai nghe Bluetooth rốt cuộc cũng vang lên giọng nói cố gắng kìm nén của Mã Tường, ẩn ẩn hàm chứa vẻ lo âu: "Em thông báo cho đại đội cảnh sát giao thông kiểm tra camera trên Đại Lộ Công Nhân, cho dù đối phương là ai, nhất định có thể khui ra được biển số xe."
Nghiêm Tà hít vào một hơi, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố trong đêm đen xuyên qua cửa kính, chiếu lên nửa bên gò má kiên cường của hắn, đôi môi mím chặt, nửa còn lại ẩn sâu vào trong bóng tối trong buồng xe.
"Chuyện này đừng nói cho ai biết, đặc biệt là cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy." Dừng một lát, Nghiêm Tà lại nói: "Làm việc cẩn thận."
Sau đó cúp điện thoại.
***
Bốn mươi phút sau, dưới lầu khu chung cư.
S450 chạy vào cửa chung cư, còn chưa kịp chạy vào bãi đậu xe đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng dưới đèn đường, Nghiêm Tà lập tức dừng xe, hạ cửa sổ xuống: "Sao em lại chờ ở đây?"
Tay phải Giang Đình đút trong túi quần, tay trái cầm di động, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi. Vẻ mặt của y vẫn luôn bình tĩnh không hề thay đổi, nhưng chẳng biết tại sao, lúc Nghiêm Tà nhìn thấy anh, cảm giác anh dường như hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Xuống đi dạo một vòng." Giang Đình cử động bả vai theo thói quen, khớp xương phát ra tiếng rắc sau khi trải qua thời gian căng cứng kéo dài, nhưng anh dường như chẳng để ý: "Có sự cố gì à? Sao lại ở lại trễ vậy?"
Thực sự trong khoảng mấy giây nhìn anh, Nghiêm Tà tự nhiên nảy sinh một loại xung động muốn nói trắng ra.
Nhưng ngay khi mấy chữ "Tôi bị theo dõi" khó khăn lắm mới ra đến miệng, thì một cảnh tượng khác lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng như đang xảy ra trước mắt - chính là ngày hôm qua ở trong phòng tắm, Giang Đình siết chặt lấy tay hắn, đôi môi dường như đang khẽ run rẩy, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ hối hận............."
Tôi sẽ sao?
Hay là nói em đã nhận định tôi sẽ?
Sự xúc động ngắn ngủi vừa rồi đột nhiên bị một lực lượng mạnh hơn đẩy lùi, nháy mắt tan thành mây khói. Nghiêm Tà ngồi trong xe nhìn Giang Đình, từ từ nở nụ cười, rồi vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, dùng sức nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của anh.
"Không có chuyện gì," Hắn dịu dàng nói, "Không tìm thấy tài liệu trong phòng làm việc, nên mới chậm trễ như vậy."
Giang Đình vẫn còn hơi cau mày.
"Nào lên xe đi, tôi mang bánh gato về cho em đó." Nghiêm Tà nghiêng người mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho y lên xe: "Đi, chúng ta cùng nhau về nhà."