Lý Thanh Dương tức giận hét lên, anh ta bây giờ còn chưa nhận ra ý đồ của mấy người Âu Dương Đạo Vĩ.
“Thanh Dương, em nghĩ còn đơn giản quá”.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lý Thanh Hà liếc nhìn em trai mình rồi nói.
“Nhà họ Âu Dương lần này đột nhiên phái nhiều người tới nhà họ Lý chúng ta như vậy, mở miệng đã đòi san bằng nhà họ Lý, việc bắt Âu Dương Ngọc Quân cũng chỉ là cái cớ của bọn họ mà thôi, còn tiêu diệt nhà Lý, gầy dựng lại thanh thế mới là mục đích chính của bọn họ”.
“Nhà họ Âu Dương trước kia tuy rất hùng mạnh, thế nhưng rất khiêm tốn, còn nhà họ Âu Dương bây giờ hành sự càng mang tính xâm lược, theo tôi được biết, chỉ trong vòng hai tháng, bọn họ đã tiêu diệt được hai thế lực, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn độc ác!”
Lý Thanh Dương chợt run người, không ngờ nhà họ Âu Dương lại trở nên bá đạo tàn ác như thế.
“Nhưng mà Âu Dương đi thì khác nào tự nhảy vào chỗ chết...”, Lý Thanh Dương nóng ruột nói.
“Yên tâm, tạm thời sẽ không chết được ngay, nhưng sẽ bị hành hạ không ít”, Âu Dương Ngọc Quân cười, chỉ là nụ cười rất lạnh lẽo.
Nhà họ Âu Dương lại ép cậu ta như vậy, điều này chứng tỏ không chừa cho cậu ta đường sống, và quan trọng nhất là Hy Hy vẫn còn trong tay bọn họ, cũng không biết hiện tại thế nào.
“Không được, tôi không để cậu đi được, chưa tới thời khắc cuối cùng tôi sẽ không cho cậu đi!”
Lý Thanh Dương rất cố chấp, anh ta coi mạng của Âu Dương Ngọc Quân cũng quan trọng như mạng của mình.
Lý Thanh Hà lại thở dài một tiếng, Lý Thanh Dương cái gì cũng tốt, chỉ vì quá coi trọng tình bạn, hơn nữa lại còn dốc hết lòng hết sức.
Như vậy là tốt, nhưng có những lúc, không để ý tới đại cục!
...
Khu nghỉ dưỡng Xuân Hồ thành phố Cảng, Long Lân trong tay Diệp Phàm tạo ra đường pa-ra-bôn vòng qua sau lưng một người đàn ông rồi quay lại, đâm thẳng vào tim người đàn ông đó.
Phụt!
Người đàn ông đó phun ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt tỏ rõ sự kinh hãi, còn lúc này hắn ta mới nhìn rõ trên chuôi dao Long Lân của Diệp Phàm được gắn một sợi dây bạc rất mảnh trên đó.
“Giết người của Thiên Lang Cốc, chúng mày sẽ gặp phải sự truy sát thảm khốc hơn nữa, chúng mày sẽ không được chết yên đâu...”
Người phụ nữ xinh đẹp đó hét lớn, cô ta bị Linh Hồ Uyển Nhi ép dồn vào góc tường, chiếc váy mát mẻ của cô ta đầy vết cắt.
Vốn dĩ cô ta còn chuẩn bị dùng mỹ nhân kế tìm cơ hội tiếp cận Diệp Phàm, thế nhưng ai ngờ Diệp Phàm lại ra tay giết người luôn.
“Ha ha ha...sát thủ Thiên Lang Cốc của các cô cũng chẳng ra sao cả?”
Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười, liền tung ra một chưởng Trích Tinh Thủ, cô ta ra tay vừa nhanh vừa mạnh hơn Diệp Phàm, dù sao cô ta cũng đã luyện nhiều năm rồi.
Soẹt!
Người phụ nữ xinh đẹp kia nhanh chóng tránh đi, nhưng tay của Linh Hồ Uyển Nhi đã túm được áo của cô ta, rồi xé toạc cả bộ trang phục của cô ta xuống.
Linh Hồ Uyển Nhi chợt lặng người, trong chốc lát nửa trên người phụ nữ đó không còn mảnh vải, tất cả mọi thứ đều phơi bày ra trước mặt.
“A!”