*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng vậy gia chủ, hứa hẹn của gia tộc không nên dùng vào lúc này, vẫn mong gia chủ cân nhắc!”
“Mong gia chủ cân nhắc!”
Năm người đồng loạt chắp tay yêu cầu Lý Chấn Uy, ba vị trưởng lão còn lại tuy không có hành động gì nhưng cũng rất sốt ruột.
Lý Chấn Uy nhìn bọn họ, rơi vào tình thế khó xử, mặc dù ông có thể bất chấp tất cả để tuân thủ lời hứa.
Nhưng nhỡ đâu người nhà Âu Dương chém giết vào tận đây, mà những trưởng lão này không chống cự thì thật sự rất mất mặt.
Ở trên sườn núi cách nhà họ Lý không xa, Âu Dương Ngọc Quân nhíu chặt mày: “Thanh Dương, cậu nói với tôi đi, rốt cuộc cậu phải bỏ ra những gì để khiến cả nhà họ Lý ngăn cản nhà Âu Dương, nói sự thật cho tôi!”
“Cậu à, không có gì cả, cậu là anh em của tôi, chỉ đơn giản là tôi giúp cậu thôi!”, Lý Thanh Dương lắc đầu nói.
“Nói cho tôi biết!”
Âu Dương Ngọc Quân khẽ quát: “Xem tôi là anh em thì nói cho tôi biết, tôi không thể nhìn nhà Lý của cậu bị vạ lây…”
Âu Dương Ngọc Quân giơ tay chỉ về phía trước cổng lớn nhà họ Lý, nhà họ Lý cũng đã có nhiều người bị thương vong, hai bên chiến đấu đã bước vào trạng thái căng thẳng.
Lý Thế Hải ngăn cản Âu Dương Đạo Vĩ, thực ra cũng không phải cố gắng bảo vệ Âu Dương Ngọc Quân, dù sao thì cậu cũng không phải người nhà họ Lý.
Nhưng mà nhóm người nhà Âu Dương kéo đến chém giết, rõ ràng là tìm cớ muốn vào nhà họ Lý để tìm kiếm.
Chuyện này như tát thẳng vào mặt nhà họ Lý, muốn chà đạp bọn họ, nhà họ Lý không nuốt trôi chuyện này.
Lý Thanh Dương cười bất đắc dĩ, giang hai tay: “Thật sự không có..."
“Để tôi nói cho!”
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến. Người phụ nữ mặc áo lụa trắng, quần jean, tóc búi cao, trông rất mạnh mẽ.
“Chị hai, sao chị lại tới!”. Lý Thanh Dương vội nói, đây là chị hai của anh ta, Lý Thanh Hà.
“Chị Thanh Hà!”. Âu Dương Ngọc Quân cũng gọi một tiếng.
Lý Thanh Hà gật đầu, giơ tay chỉ về phía hai nhóm người đang chém giết trước cửa nhà họ Lý: “Âu Dương Ngọc Quân, nếu như bây giờ bảo vệ cho cậu chạy trốn thì cậu nghĩ là người nhà Âu Dương sẽ rời đi sao?”
Nghe lời này của Lý Thanh Hà, Âu Dương Ngọc Quân không khỏi cau mày.
Lý Thanh Dương vội vàng lên tiếng: “Chị hai, chị về nhà trước đi, nếu không được thì em và Âu Dương sẽ cùng nhau bỏ đi!”
Lý Thanh Hà nhìn đứa em trai duy nhất của mình, sau đó lại quay sang nhìn Âu Dương Ngọc Quân, đợi cậu ta lên tiếng trước.
“Chị Thanh Hà, tôi biết, tôi sẽ đi cùng người nhà họ Âu Dương!”, Âu Dương Ngọc Quân gật đầu một cách nặng nề.
“Hiểu cái đầu cậu ấy, cậu bây giờ có chỗ nào không bị thương không hả, mà cho dù có chạy cũng không được xa, cậu làm thế khác nào tự chui đầu vào rọ, mà sao lại không tin tưởng Lý Thanh Dương tôi và cả sức mạnh của nhà họ Lý chúng tôi chứ?”, Lý Thanh Dương sốt ruột, tức giận nạt lại.