Sau khi cuộc gặp gỡ đầy tình cờ nhưng cũng tràn ngập cảm xúc ấy kết thúc, Nguyên Vi trở về phòng nghỉ ngơi, không hề biết rằng trong lòng thiếu niên kia đã dấy lên một cảm xúc mạnh mẽ. Nàng mải mê suy nghĩ về các kế hoạch tiếp theo, chẳng bận tâm đến việc gặp gỡ vừa rồi.
Trong khi đó, thiếu niên rời khỏi sảnh chính với tâm trạng rối bời. Khi bước vào thư phòng, hắn ngồi xuống ghế, lòng ngập tràn suy tư. Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy Nguyên Vi, trái tim hắn đã rung động. Hắn không thể tin rằng một người con gái lại có thể khiến mình cảm thấy choáng ngợp đến như vậy. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng hiện lên trong tâm trí hắn, không thể nào xóa nhòa.
Hắn nhớ lại từng chi tiết, từ ánh mắt sắc sảo, nụ cười nhẹ nhàng đến giọng nói đầy uy lực nhưng không kém phần dịu dàng. Hắn chưa từng gặp ai như nàng-một người vừa đẹp vừa tài giỏi, lại có một khí chất cao quý đến mức khiến hắn không khỏi ngưỡng mộ và tôn thờ.
Trong lòng thiếu niên, một ngọn lửa tình yêu bắt đầu bùng cháy, nhưng hẳn cũng hiểu rằng địa vị của hần không thể dễ dàng chạm tới nàng. Hắn là con trai của một chư hầu, tuy có chút quyền lực, nhưng so với vị trí của Nhu Thục Trưởng Công Chúa, hẳn chẳng là gì cả.
Thiếu niên ngồi xuống, tay cầm một chiếc quạt mà hắn luôn mang theo bên mình. Hắn mở chiếc quạt ra, lộ ra một bức tranh thủy mặc với hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, đang ngồi bên hồ sen. Hắn thở dài, nhìn vào bức tranh rồi nhẹ nhàng thì thầm:
Quả nhiên là nàng ấy.Nàng ấy thật giống với giấc mơ của ta... Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp được người như nàng trong đời thực.
Lòng hắn tràn đầy nỗi bâng khuâng và nhớ nhung, nhưng hắn biết mình không thể để tình cảm này lấn át lý trí.
Hắn là con trai của chư hầu Tần, một người có trách nhiệm và bồn phận lớn lao. Nhưng từ khoảnh khắc gặp nàng, hẳn đã cảm thấy rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi mãi mãi.
Hắn biết rằng tình cảm này là vô vọng, nhưng trái tim lại không thể ngừng nghĩ về nàng. Hắn cầm lấy bút, viết lên một bức thư mà hắn biết sẽ không bao giờ gửi
-Điện hạ, từ giây phút đầu tiên gặp người, thần đã biết trái tim mình không còn thuộc về bản thân nữa. Nhưng thần hiểu, tình cảm này chỉ là đơn phương, và người sẽ không bao giờ biết đến nó. Thần chỉ có thể âm thầm bảo vệ và ngưỡng mộ người từ xa, hy vọng một ngày nào đó, người sẽ có được hạnh phúc mà mình mong ước.
Hắn cẩn thận gấp bức thư lại và cất vào một chiếc hộp gỗ, như cất giữ một bí mật quý giá mà chỉ riêng mình hắn biết.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, chư hầu Tần đến gặp Nguyên Vi để thông báo rằng mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng hồi cung. Hắn cũng nói rằng con trai của hắn sẽ tiễn nàng đi một đoạn đường để đảm bảo an toàn.
Nguyên Vi gật đầu đồng ý. Nàng chẳng suy nghĩ gì nhiều về việc này, chỉ đơn thuần thấy rằng đây là một hành động lễ nghĩa thông thường.
Thiếu niên xuất hiện, cưỡi ngựa sánh đôi cùng nàng trên đường về cung. Hắn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, trái tim hắn lại loạn nhịp. Hắn muốn nói với nàng biết bao điều, nhưng lại chẳng thể mở lời. Hắn chỉ có thể lắng nghe nàng trò chuyện, thỉnh thoảng đáp lại bằng những câu ngắn gọn.
Nguyên Vi, vẫn tập trung vào cuộc sống và những kế hoạch của mình, không hề nhận ra những dấu hiệu từ thiếu niên. Nàng chỉ nghĩ rằng hắn là một thiếu gia lễ phép và biết tôn trọng, không hơn không kém.
Khi đến gần cổng thành, thiếu niên dừng lại và cúi đầu
-Điện hạ, thần rất hân hạnh khi có thể hộ tống điện hạ. Nhưng đây là nơi thần phải dừng lại.
Nguyên Vi khẽ gật đầu, mỉm cười
-Cảm ơn ngươi đã đưa bồn cung đi xa như vậy. Bồn cung sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngươi.
Hắn cúi đầu sâu hơn, che giấu đi ánh mắt chứa đựng bao nhiêu cảm xúc:
-Điện hạ hãy bảo trọng. Nếu có duyên, thần mong rằng sẽ được gặp lại điện hạ.
Nguyên Vi chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay ngựa lại tiếp tục hành trình về cung. Nàng không nhận ra rằng phía sau, thiếu niên vẫn đứng yên, nhìn theo bóng dáng nàng xa dần, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Những ngày sau đó, Nguyên Vi trở về cung và tiếp tục cuộc sống của mình, hoàn toàn không biết rằng ở một nơi xa, có một người ngày đêm nhớ nhung nàng, âm thầm ngưỡng mộ và yêu thương nàng từ xa. Thiếu niên, dù biết tình yêu này là vô vọng, vẫn không thể nào dứt ra được. Hắn chỉ biết cầu nguyện cho nàng luôn được hạnh phúc và bình an, dù cho hắn không bao giờ có thể ở bên nàng.
Hệ thống, như thường lệ, lại xuất hiện bên tai nàng với giọng điệu quen thuộc
-Ký chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành xuất sắc. Nhưng có vẻ như cô đang phân tâm vì một việc gì đó?
Nguyên Vi khẽ cười, nói với hệ thống
Ta chỉ đang suy nghĩ về chút mà thôi.Ký chủ, thiếu niên cô gặp hôm trước hình như có ý gì với cô thì phải ? Cô có nghĩ rằng hắn cũng đang nghĩ về cô không?Nguyên Vi hơi giật mình không khỏi nỗi kinh ngạc những lời mà hệ thống nói.
Ý ngươi là.. là. hắn thích ta?Theo kinh nghiệm lâu năm có lẽ là vậy.Có lẽ ngươi sai rồi,bổn cung thấy hắn dường như không có ý đấy.Ký chủ,cô thông minh về mọi mặt mà sao đến tình yêu lại mù tịt vậy?Ai bảo ta...ta mù tịt chứ.
Thì đúng mà ký chủ của tôi.Không có nha.Có.Không.Thôi, không cãi với cô nữa,đi thôi.Hừ