Papa Bạo Quân, Chờ Con Với!

Chương 51: Đối mặt với định mệnh




Sau khi sự việc đã được giải quyết, cuộc sống trong vương triều dần trở lại bình thường. Nguyên Vi tiếp tục thực hiện các kế hoạch phục hồi và cải cách, trong khi Thái Tử và Bạo Quân cùng nhau làm việc để củng cố sự hòa bình. Tuy nhiên, trong khi vương quốc đang trên đà ổn định, một bí mật cũ lại nổi lên từ những trang sử đã bị lãng quên.

Một buổi sáng yên bình tại Triều Dương Cung, Nguyên Vi đang làm việc trong thư phòng của mình, xem xét các báo cáo và tài liệu liên quan đến các cải cách mới. Đột nhiên, một người hầu bước vào và thông báo

-Điện hạ, có một thư từ một vị khách quý đang đợi điện hạ

Nguyên Vi gật đầu và nhận lấy bức thư. Sau khi mở ra, nàng đọc được nội dung khiến nàng phải suy nghĩ. Thư là từ một chư hầu cũ của một vùng nào đó đã sụp đổ, người mà nàng không ngờ tới lại liên lạc.

-Một bức thư từ chư hầu Tần, vị chư hầu của Ký Châu đã bị diệt vong trong cuộc chiến tranh trước đây. Lạ thật, sao hắn lại liên lạc với chúng ta?

Nàng quyết định gặp trực tiếp chư hầu Tần để hiểu rõ hơn về mục đích của bức thư.

Cuộc gặp gỡ giữa Nguyên Vi và chư hầu Tần tại một căn phòng khách riêng biệt.Nàng hỏi

-Chư hầu Tần, ngài có thể giải thích lý do vì sao gửi thư cho bồn cung không?

Chư hầu Tần với vẻ mặt nghiêm trọng "Trưởng Công chúa, thần biết rằng cuộc chiến đã kết thúc và Ký Châu của thần đã sụp đồ. Nhưng có một điều quan trọng mà thần cần phải chia sẻ với điện hạ. Trước khi Ký Châu của thần bị tiêu diệt, chúng thần phát hiện ra một âm mưu lớn từ phía một tổ chức bí mật. Tổ chức này không chỉ muốn tiêu diệt Ký Châu của thần mà còn có kế hoạch tấn công toàn bộ các Châu lân cận."

Tổ chức bí mật? Tại sao ngài không báo cáo điều này trước đó?Chúng thần đã bị tấn công bất ngờ và không kịp chuẩn bị. Thần hy vọng điện hạ có thể giúp chúng thần ngăn chặn mỗi đe dọa này.Được, bồn cung sẽ báo cáo lại với cha đề ngài có thể hỗ trợ./Đa tạ điện hạ. Trời đã không còn sớm, thần xin mời điện hạ nghỉ ngơi tại đây, sáng mai hãy hồi cung.

Vậy phiền ngài rồi.Không dám. Được điện hạ lưu lại là phúc phần của thần.Sau khi trao đổi, Chư hầu Tần lui ra, để lại Nguyên Vi một mình trong sảnh chính rộng lớn, được trang hoàng lộng lấy nhưng cũng mang một cảm giác cô đơn lạ thường. Một lúc sau, nàng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Bóng dáng của một thiếu niền anh tuần xuất hiện, từng bước tiến lại gần. Chắc chẵn đây là vị công tử mà chư hầu Tần đã nhắc đến.

-Thần xin thỉnh an Nhu Thục Trưởng Công Chúa. Nguyện Nhu Thục Trưởng Công Chúa vạn phúc kim an.



Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng, đầy vẻ kính trọng. Nguyên Vi nhìn hắn, gật đầu nhẹ:

Được rồi, đứng lên đi.Tạ điện hạ.Hắn từ tốn đứng dậy, nhưng khuôn mặt vẫn cúi xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào nàng. Hình ảnh của hắn, với đôi vai hơi run rẩy, như thể đang chứa đựng một nỗi sợ hãi vô hình. Nguyên Vi không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng vốn không phải là người ưa thích những quy tắc quá nghiêm khắc.

-Đừng cúi đầu, ngẩng lên đi. Bồn cung không thích khi nói chuyện mà người cứ cúi đầu như thế."

Thiếu Niên nói với giọng lúng túng "Thần... thần..."

Sao? Có phải lời bổn cung nói khó nghe lắm à?Thần... thần không dám.Vậy ngẩng mặt lên cho bổn cung.Đừng cúi vậy,bổn cung ghét nhất người nào nói chuyện mà cứ cúi mặt xuống.Thần... tuân mệnh.Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại dũng khí trước khi ngẩng mặt lên. Đôi mắt hắn chạm vào ánh mắt của nàng, và ngay khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Dung nhan của Nguyên Vi hiện ra trước mắt hắn, tựa như tiên nữ trong tranh bước ra. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh như vì sao, lần da trắng mịn như ngọc, khiến hẳn không khỏi cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.

Trong lòng hắn, cảm giác vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ dâng trào. Hắn chưa từng gặp ai xinh đẹp đến vậy, và cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể gặp được một người con gái như nàng. Nguyên Vi, với vẻ đẹp thanh tao và cốt cách cao quý, tựa như hoa sen nở rộ giữa đầm lầy, không nhiễm bụi trần.

-Điện hạ...

Giọng hắn run rẩy, trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Hắn ngỡ ngàng trước sự thanh tao của nàng, và trong khoảnh khắc ấy, hắn biết rằng mình đã bị cuốn hút bởi nàng, không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài mà còn bởi thần thái uy nghiêm nhưng dịu dàng, khiến lòng hắn không thể nào bình tĩnh lại.

Nguyên Vi mỉm cười nhẹ nhàng "Ngươi không cần quá căng thẳng. Bồn cung chỉ muốn trò chuyện, không cần phải tuân thủ mọi nghi thức như thế."

Thiếu Niên cảm động "Điện hạ thật bao dung và nhân từ. Thần cảm thấy may mắn khi được diện kiến người."

-Vậy ngươi hãy ngồi xuống, cùng ta trò chuyện một lát đi.

Thiếu niên ngồi xuống ghế, lòng không ngừng trào dâng những cảm xúc lạ lùng. Hắn không thể rời mắt khỏi nàng, và trong lòng dường như đã xuất hiện một thứ tình cảm mà chính hắn cũng không ngờ tới. Hắn biết rắng từ giây phút này, cuộc sống của hẳn sẽ không còn như trước nữa.