Tận Thế Xảy Ra Vì Tôi Cứu Quá Nhiều Cô Gái Sao!?

Mở đầu 1 – Từ giờ trở đi, tôi ...




Hôm nay là ngày sinh nhật thứ mười sáu của tôi.

Và cũng là ngày lễ khai giảng ở trường trung học của tôi.

Tôi hiện đang dự lễ, và buổi lễ đã bắt đầu được 30 phút rồi. Mặc dù cái buổi lễ khai giảng này cũng chán chẳng khác cái hồi còn học sơ trung, tôi vẫn cố hết mình làm ra vẻ, giả vờ cho giống một học sinh nhiệt tình và háo hức.

Đúng lúc đó, một cô gái có mái tóc xanh dài chấm vai xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy nhỏ nhắn, với nét đặc trưng của trẻ con, và trông như thuộc đám học sinh sơ trung năm nhất, thậm chí có lẽ là nhỏ hơn xíu. Mặc một bộ quân phục giống quân đội Nhật Bản, cái bộ mà tôi đã thấy trong sách giáo khoa ấy, cô ta nhìn tôi, không cười ... trong khi lơ lửng kiểu lộn ngược trước mắt tôi.

"Ngài là Namidare Rekka-sama?"





Sao mà biết tên tôi hay thế?

"???"

Cô gái này là ai đây? Và tại sao cô ấy lơ lửng trên không vậy?

Bối rối, tôi vẫy vẫy tay vào khoảng không giữa chúng tôi, làm cho cậu học sinh đeo kính bên cạnh liếc tôi với vẻ ngờ vực. Xem ra dường như tôi là người duy nhất có thể nghe và thấy cô gái này.

"Tên tôi là R. Cứ gọi là R-chan nếu cậu muốn."

Cô ta bắt đầu giới thiệu bản thân một cách vô cùng thân thiện, cứ như thể đó là chuyện đương nhiên rồi vậy.

Nè, đợi đã. Chậm lại coi. Bắt đầu mọi thứ lại từ đầu xem nào, tôi, cô và cả lẽ thường nữa.

Nhưng có một vấn đề. Cô gái này là ai, R á?

Là ảo giác? Ảo tưởng? Hay là ... một con ma?

Tôi không hề muốn thấy cái nào trong số đó hết, và nếu có thấy thì, phải làm gì đây?!

Tình cảnh hiện tại khiến tôi muốn ôm đầu làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng tôi vẫn đang kẹt trong cái buổi lễ khai giảng này. Tôi cần chấn chỉnh lại và làm ra vẻ như mình là một học sinh nghiêm túc, và không làm người khác chú ý.

Tôi ghét phải trở thành trung tâm của sự chú ý. "Bình thường là tốt nhất" chính là phương châm sống của tôi.

Cứ bình thường là tốt nhất rồi. Chắc chắn là vậy.

Mặc dù hầu hết mọi người sẽ xem đó là một cách sống nhàm chán, tôi chỉ có thể nói rằng họ về căn bản không hiểu thế nào là bình thường. Một anh chàng bình thường được theo đuổi giấc mơ của mình, vui chơi với bạn bè của mình, và nói chung là thích làm mấy chuyện vui vẻ bình thường. Có ai lại không thích đi chơi với bạn bè chứ? Thực ra, cố gắng để trở nên khác biệt với mọi người thì tự nhiên sẽ khiến cho người ta đánh mất những điều thực sự quan trọng.

Thế cho nên, cứ bình thường chắc chắn là tuyệt nhất.

"Xin chào~, nghe tôi nói chứ?"

Và bây giờ, cái thứ này, cái thực thể ở đây để phá hoại triệt để cuộc sống bình thường quý giá của tôi, đang vẫy tay trước mặt tôi ...

"Nè ~ è, Namidare-sama? Hmm, vậy có hơi khó đọc nhỉ, phải không? Rekka? Tui kêu như vậy được chứ? "

Nè nè, đừng có mà hành động như thể thân quen với tôi thế. Tôi không chịu được đâu. Tôi có nghe đó, nhưng chỉ đang cho cô ăn bơ thôi. Cơ mà, sao cô lại tỏ vẻ thân thiện với tôi thế chứ?

"Ê, đồ nhu nhược thối tha, nghe tui nói hông đó? Trả lời tui coi. "

Kêu ai nhu nhược thối tha thế hả? Và cái kiểu lịch sự nãy giờ tự nhiên trôi đâu mất rồi hả? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi đã làm gì để khiến cô gọi tôi là đồ nhu nhược thối tha chứ ? Không có gì hết mà!

Chờ đã. Mình cần bình tĩnh lại ...! Cô ta chỉ muốn mình đáp lại thôi.

"Ô, lông mũi của cậu lòi ra kìa."

R vừa chế giễu vừa chỉ tay vào mũi tôi.

Hả? Thiệt à?

Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã đặt tay lên mũi mất rồi.

"Không phải bên phải đâu. Là trái ấy, bên trái ấy. "

Được rồi, bên trái à. Giờ thì mình chỉ cần nhổ nó ra trước khi có người để ý thấy ... Hả?

"Nói dối đấy. Bắt được rồi nhá. "

"Giờ muốn gây sự à !!"

"Quả nhiên là cậu có thể nghe thấy tui mà."

"…Ôi."

Cô ta bắt được mình rồi..

“Trò mới đằng kia. Ai muốn gây sự hả?”

Đại tai họa rồi. Hiệu trưởng, tất cả các học sinh khác, và ngay cả những phụ huynh cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Chết tiệt!

"K-không, không có gì đâu ạ."

"Thế thì ngồi im đi."

"Vâng thưa thầy…"

Những ánh mắt này thật đau đớn. Tôi nghĩ mình sẽ sớm chết vì xấu hổ thôi, và tôi ước gì mình có thể chết ngay bây giờ. Đầu tôi cảm thấy như muốn nổ tung.

"Mà, tui biết là cậu có thể nghe tui từ lúc cậu đặt tay lên mũi rồi."

Và cái con nhóc này vẫn có thể hờ hững nói như thế nữa chứ...!

Tôi cố kiềm chế bản thân để không hét vào mặt cô ta lần nữa.

"Giờ thì chúng ta đã giao tiếp được với nhau rồi, tui rất là muốn đi vào vấn đề chính đó. Được chứ? "

Không có muốn chút nào đâu. Nhưng nếu lúc này mình lại lơ cô ta, ai biết được cô ta sẽ làm gì tiếp đây chứ?

Mình cần phải tìm ra cách có thể giao tiếp với cô ta mà không để người ta chú ý mới được ... Hmm? Đúng rồi.

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và mở ứng dụng soạn tin nhắn.

* Tút tút tút tút *

[Cô là ai?]

Sau khi gõ xong tin nhắn, tôi khéo léo ra hiệu cho R nhìn vào đó.

Lượn một vòng trên không, R sửa tư thế và nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi.

"Trông như đó là một thiết bị liên lạc khá là cũ đó."

Cũ? Tôi mua mẫu mới nhất có trên thị trường mà.

"Nhưng cũng không có gì lạ. Tui tới từ tương lai mà. "

Tương lai?

[Cô vừa nói từ tương lai á?]

"Đúng vậy. Tôi đến từ tương lai. "

Từ tương lai ... Nghiêm túc đó hả?

Vào lúc này đây, cảm giác khó chịu của tôi đã được thay thế bằng vô số câu hỏi.

[Tôi là người duy nhất có thể thấy cô à?]

"Ờ. Rekka-san là người duy nhất có thể thấy cũng như chạm được vào tui. "

[Tôi có thể chạm vào cô?]

"Ờ. Tương tự như vậy, tui không thể chạm hay là nói chuyện với bất cứ ai trừ Rekka-san. Tui lúc này đang ở trong một dạng thực thể bản tồn tại. Cậu muốn tui giải thích chi tiết hông? "



[......]

"Khỏi gõ câu đó đi. Nhìn mặt cậu là biết rồi. "

Bơ luôn câu châm biếm của cô ta, tôi nhanh tay gõ ra câu hỏi cần thiết nhất.

[Tại sao ai đó đến từ tương lai lại đi tìm tôi?]

"Tui tới đây đến giải cứu tương lai khỏi đại họa; để thay đổi mọi chuyện, bởi vì cậu, người thuộc 'Dòng dõi Namidare' đã khiến mọi thứ trở nên hỗn độn hết cả lên," R lưu loát trả lời.

Tương lai rơi vào hỗn độn, vì tôi á?

Phương châm sống của tôi là sống một cuộc sống bình thường. Thật không thể tưởng tượng là tôi lại làm gì đó ảnh hưởng đến tương lai.

Nhưng tôi lại nhớ ra chút manh mối về những gì R đang nói.

"Dòng dõi Namidare" ... ông già tôi đã nói với tôi về ý nghĩa của "dòng máu" đang chảy trong huyết quản của tôi.

Và nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

-

Đêm đó, nhà Namidare vang lên tiếng pháo.

"Chúc mừng sinh nhật, Rekka. Yahoo!!"

"Đừng có mà chĩa pháo giấy vào tôi, ông già. Và đừng có nói mấy câu như 'yahoo'. "

"Boo. Con thiệt là nhàm chán đó, Rekka-chan. "

Cái ông già đang hờn dỗi như một đứa trẻ này là cha tôi, Namidare Jigen, một người cha nội trợ kỳ lạ, là người nhìn tuyệt nhất với cái tạp dề cùng bộ mặt chưa cạo râu. Và những món ăn nhìn thơm ngon được bày ra trên bàn toàn là nhờ ổng hết. Ổng thậm chí còn tự làm bánh sinh nhật luôn, không khéo léo cho lắm, nhưng tôi cũng có thể làm được mà không có câu “Rekka-chan I love you” được viết trên bánh bằng chocolate.

"Vậy, ta ăn chứ?"

"Nhưng mẹ chưa có mặt mà."

"Mama của con khá là bận bịu để chuẩn bị cho ngày mai, nên bảo chúng ta ăn trước."

"Ồ, ra vậy."

Việc chuẩn bị của mẹ cho ngày mai chắc hẳn có liên quan đến chuyến chuyển công tác đây mà.

Mẹ tôi là mẫu phụ nữ của công việc, và bà may mắn được chọn làm việc tại trụ sở ở nước ngoài của công ty. Ông già tôi lo lắng vì mẹ tôi rất tệ trong việc nội trợ, nên ổng quyết định ra nước ngoài cùng bà ấy. Nhưng về phần tôi thì quá quyến luyến Nhật Bản, nên quyết định là ở lại. Thành thật mà nói thì tôi luôn muốn thử sống một mình, và may mắn thay, cả cha mẹ đều đồng thuận.

Thế cho nên, chúng tôi quyết định tổ chức sinh nhật cho tôi vào hôm nay, mặc dù thực ra là ngày mai mới đúng ngày.


"Rekka-chan, con muốn cắm nến lên bánh không?"

"Không."

Cũng bởi cái việc thổi tắt nến trên bánh sinh nhật có vẻ giống như con nít vậy.

Thành thật mà nói, tôi chẳng còn muốn ăn mừng sinh nhật mình như thế này nữa.

"Oh, được rồi. Năm nay ông không mời Satsuki à? "

"Không. Bởi vì năm nay ta có một chuyện rất ư là quan trọng cần nói với Rekka-chan, nên ta không mời con bé. "

"... Hừm."

"Ô ~, chả lẽ Rekka-chan cảm thấy cô đơn khi không có Satsuki-chan à?"

"Gì chứ?! Không phải như vậy! Mỗi năm chỉ có một cái sinh nhật thôi, cho nên tôi cảm thấy có chút khó chịu khi không mời hàng xóm của mình. "

Hơn nữa, chúng tôi đã cùng nhau tổ chức sinh nhật trong suốt mười năm qua, nên cảm giác có hơi lạ khi thiếu mặt cô ấy.

"Thiệt hông đó~?"

"Im đi. Và ngưng cái kiểu cười nhăn nhở đó đi, không tôi đá ông đấy."

"Được rồi được rồi. Xin lỗi mà."

Tại sao mình lại luôn phải ở cùng cái ông già lông bông này chứ? Không phải là tôi ghét ổng, nhưng tôi ước là ổng hành động cho giống người trưởng thành một chút.

Nhưng không ngờ về cái phần ổng có "chuyện thực sự quan trọng" để nói với tôi, chuyện này làm cho tôi cảm thấy có chút quan tâm.

"Thế thì, cái chuyện quan trọng mà ông cần nói là gì thế?"

"Ừm, vậy thì ta bắt đầu nhỉ."

Gấp một ít rau cần tây lên, ông già tôi bắt đầu nói.

"Sự thật là, những người trong gia đình Namidare có một dòng máu đặc biệt chảy trong huyết quản."

“Dòng máu đặc biệt?”

“Ừ. Ta nghĩ con có thể gọi đó là 'Dòng dõi Namidare'. Khi một chàng trai của Namidare lên mười sáu tuổi, tính chất hay năng lực thể chất đặc biệt hay là cái gì đó của người đó sẽ thức tỉnh.”

"Tôi chưa bao giờ nghe về chuyện này trước đây cả ... Và dòng máu đặc biệt? Nghe cứ như thứ gì đó mà nhân vật chính từ truyện tranh hay tiểu thuyết sẽ có ấy.”

"Rekka-chan thông minh ghê."

Tôi giật mình bởi lời khen bất ngờ. Tôi thông minh thế sao?

“Cái ‘năng lực đặc biệt’ này sẽ biến Rekka-chan thành một nhân vật chính, giống như trong truyện tranh hay tiểu thuyết ấy. "

"... Ý ông là tôi có thể di chuyển tới chiều không gian khác?"

"Chẳng phải ai cũng muốn được như thế sao? Mặc dù con sẽ chẳng thể quay lại khi chuyện đó xảy ra. "

"Càng lúc càng rối não ..."

Tôi nghĩ là ông già tôi đang biến tôi thành trò cười hoặc là ổng đang nói tào lao gì đó, và quyết định hùa theo luôn.

"Vậy, chính xác thì cái ‘Dòng dõi’ này là gì thế?" Tôi hỏi một cách nghiêm túc. Phơi bày trò đùa của ông già vào lúc này sẽ chỉ làm hỏng mọi thứ, và đó không phải là cách để giữ hòa khí gia đình.

"Nhưng thiệt là khó để giải thích chính xác đó là gì-nyaa."

"Đừng có mà kết câu bằng 'nyaa'. Thiệt khó chịu. "

"Ta cố tình làm thế mà. Dù sao thì, quay lại chủ đề nào ... đúng vậy. Hãy thử tưởng tượng một "câu truyện" nào, có thể là truyện tranh hay tiểu thuyết cũng được, trong đó, một chàng hoàng tử cứu nàng công chúa khỏi bàn tay xấu xa của Ma Vương. "

"Một ‘câu chuyện’?"

"Ừ. Giờ thì tưởng tượng nào, nếu hoàng tử thua Ma Vương thì sao đây? Hoặc là nếu câu truyện từ đầu đã không có hoàng tử thì sao? Con nghĩ câu truyện sẽ kết thúc thế nào, Rekka-chan? "

"... Mà, lẽ tự nhiên đó sẽ là cái kết tồi tệ rồi, đúng chứ?"

"Ờ thì-. Lúc này đây, chúng ta thuộc gia đình Namidare sẽ bị kéo vào những ‘câu chuyện’ thiếu mất nhân vật chính. Tóm lại, những ‘câu chuyện’ là những kịch bản không thể tưởng tượng mà chúng ta buộc phải tham gia vào nó. "

" ‘câu chuyện’ nhỉ ...?"

Nghe thì có vẻ khá là trừu tượng, nhưng tôi cảm thấy mình đã nắm được ý chính.

"Nói tóm lại, cái 'Dòng dõi' này khiến chúng ta dễ dàng bị lôi vào những cuộc chạm trán kỳ lạ, và đó là số phận của gia đình chúng ta?"

"Và con sẽ được gặp người ngoài hành tinh cùng người đến từ tương lai hay người đột biến với siêu sức mạnh và nhiều hơn nữa-nyo."

"Đừng có mà kết câu bằng 'nyo'. Và tại sao tôi lại phải gặp mấy người kỳ lạ như thế chứ? "

Thực tế là, tôi không hề mong mình bị kéo vào ‘câu chuyện’. Tuy rằng tôi thực sự không nghĩ chuyện đó có thật.

Nhưng khi ngồi ăn rau diếp trong món salad của mình, mối nghi ngờ cứ mãi lấp lửng trong đầu tôi.

Dù cho những gì ông già nói có là thật đi nữa, thì tôi cũng sẽ mặc kệ ‘câu chuyện’ và chuồn xa khỏi chúng. Và do ổng nói là tôi sẽ bị ‘kéo’ vào, tức là mấy cái ‘câu chuyện’ đó chỉ toàn là phiền phức chẳng liên quan tới tôi thôi, đúng chứ? Nếu là như vậy, thì tôi chả có nghĩa vụ hay lý do gì để mà giúp ai hết. Mà, tôi cũng chả bao giờ muốn làm thế cả.

"Cái số phận của gia đình mình thật là vất vả mà."


"Ha ha ha. Con rõ ràng là không tin ta phải không, Rekka-chan? "

"Tại sao tôi lại phải tin vào một chuyện vô lý thế chứ? Nếu thực sự là vậy thì, tại sao ông không nhấc cái mông của ông đi giúp ích cho hòa bình thế giới đi chứ, ông già? "

Ông già vui vẻ của tôi, đang phồng má nhai cánh gà, trông như một ông chồng nội trợ, và chả có gì khác nữa.

"Theo tổ tiên truyền lại, mặc dù khác nhau ở từng người, chúng ta sẽ ngừng bị kéo vào những ‘câu chuyện’ một khi chúng ta trưởng thành."

"Nghe có vẻ thuận tiện cho ông đấy, ông già."

"Con vẫn không tin ta à ... Thôi được rồi, ta cũng chả trông mong gì, cho đến khi chính con thực sự bị kéo vào một ‘câu chuyện’ ... Dù sao thì, con nên chuẩn bị cho những chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, Rekka-chan."

"Rồi, hiểu rồi."

Cuối cùng cũng hết nói chuyện tào lao rồi.

Ồ, đó cũng là một cuộc nói chuyện thú vị để hâm nóng tâm trạng của buổi tiệc sinh nhật đây.

"Ồ, suýt nữa thì ta quên mất."

"Gì? Vẫn còn nữa à? "

"Ừ, cái này cũng quan trọng lắm nè," ông già nói thế khi đặt đôi đũa xuống bàn.

Tôi nhìn lên, và giật mình khi nhìn thấy ông già biểu lộ một mặt cực kỳ nghiêm túc khi ổng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngồi thẳng lưng trên ghế.

"Rekka-chan, từ giờ, con sẽ phải trải qua nhiều khó khăn. Suy cho cùng thì chúng ta cũng là con người, không phải anh hùng thực sự, cho nên chúng ta không có khả năng giải quyết toàn bộ vấn đề. Và cứ thoải mái chọn cách bỏ chạy khi gặp nguy hiểm tính mạng... Nhưng mà, ta hy vọng con sẽ không dại dột vứt bỏ ‘câu chuyện’ mà con bị kéo vào. Con có thể hứa thế với ta chứ? "

Tôi đã lâu rồi không thấy ổng làm vẻ mặt nghiêm túc thế.

Lần cuối tôi thấy ông ấy như vậy là lúc tôi còn nhỏ ... khi chúng tôi nhận thấy một con mèo đã bị vứt xuống sông và trôi nổi trên một hộp cát tông.

Trong khi tôi vẫn đang hoảng loạn chạy tới chạy lui, thì ông già tôi nhanh chóng cởi hết quần áo rồi không nghĩ không rằng mà lao xuống sông. Sau khi giải cứu con mèo yếu ớt, ông ấy đã mang nó tới bác sĩ thú y, và khi con mèo được khôi phục lại sức khỏe, ông ấy cũng làm hết sức mình để tìm cho nó một người chủ tốt. Nhớ lại lúc đó, ông già của tôi trông cứ như một anh hùng thực sự vậy.

"Được rồi, tôi hứa, mặc dù tôi không nghĩ sẽ có người muốn tôi thành anh hùng đâu," tôi nói, tâm trí của tôi vẫn còn đầy những suy nghĩ về ông già lúc trước.

Chỉ là, tôi vẫn nghĩ toàn bộ chuyện về ‘Dòng dõi’ là ông già chế ra mà thôi.

Vào lúc đó, mẹ vào phòng ăn, có lẽ đã sắp xếp xong đồ đạt cho ngày mai rồi.

"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu-"

Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, và câu đó thường được nói ra bởi tôi, con trai bà ấy. Nhiều người thường lầm tưởng mẹ tôi trẻ hơn tuổi thật tới mười năm, và quả thật kỳ diệu khi mà ông già tôi lại có thể chiếm lấy trái tim bà ấy.

"Đủ lâu rồi đó, Mama. Sắp hết thức ăn rồi, và thậm chí chồng đã dồn hết cả tấm lòng vào chúng.”

"Tại vì tôi phải sắp xếp đồ đạt cho ông nữa đó, Jigen-san."

"Là do em nói sẽ làm việc đó giúp chồng mà, mẹ thằng Rekka."

"Bởi vì ông không thể tự mình làm thế được, Jigen-san."

"Ha ha ha, xin lỗi."

Kéo cái ghế bà ấy thường ngồi, gia đình hạnh phúc của chúng tôi lại đoàn tụ lần nữa, và bởi vì chúng tôi sẽ chia xa vào ngày mai, có quá nhiều chuyện để nói. Thế nên, câu chuyện về "Dòng dõi Namidare" đã lạc trôi mất trong tâm trí tôi ...

-

... Vậy tại sao R lại nói về ‘Dòng máu’ của tôi vào lúc này?

[Bỏ qua đi, tại sao cô lại nói về ‘Dòng dõi’ của tôi?]

"Bởi vì Rekka-san là người quan trọng nhất trong ‘Đại chiến toàn thể’. Tui đã nghiên cứu tất cả về cậu, cũng như dòng máu của gia tộc Namidare. "

Sự riêng tư cá nhân thì sao hả? Nhưng quan trọng hơn,

[Cái ‘Đại chiến toàn thể’ này là gì thế?]

"Như cái tên thôi, đó là cuộc chiến bao gồm tất cả mọi thứ. Tui không thể nói quá nhiều cho cậu được. "

[Tại sao chứ?]

"Bởi vì nó có liên quan tới nhiệm vụ của tui."

[Vậy, đó là chuyện liên quan tới giải cứu tương lai à?]

"Ờ. Cậu đã nghe về 'Dòng dõi Namidare' từ cha cậu, Namidare Jigen, đêm qua, phải không? "

[Ừ.]

"Cậu lúc này vẫn còn bán tín bán nghi vào chuyện đó, nhưng tui sẽ chứng minh tất cả điều đó là sự thật. Nên nghe cho rõ nè. "

R chuyển động trên không và giả làm một tư thế quỳ, có lẽ là để tạo ra một bầu không khí trang nghiêm.

"Theo lịch sử từ tương lai mà tui tới, Namidare Rekka là người bị kéo vào nhiều ‘câu chuyện’ và đã giải cứu nhiều 'nữ chính'."

[ 'Nữ chính'?]

"Nữ chính như một công chúa của vương quốc nào đó, hoặc một học sinh chuyển trương xinh đẹp mà bí ẩn. Mỗi ‘câu chuyện’ thường có 'nữ chính’ của nó, phải không? "

Vâng, thật vậy.


"Nhân tiện, Rekka-san,"

[?]

"Ngoài việc khá là thiếu quyết đoán, cậu cũng thực sự kém trong việc từ chối những cô gái, đúng chứ?"

Nhỏ này có ý gì đây? Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã thốt ra âm thanh kỳ cục. Ồ không, đừng nhìn tôi như vậy mà, cậu học sinh đeo kính.

[M-mà, có một số chuyện mà con gái không thể tự làm được mà, đúng không ...? Chuyện đó thực sự quan trọng sao?]

"Đương nhiên là quan trọng rồi. Rekka-san, trong tương lai, cậu sẽ cứu được nhiều 'nữ chính’, những cô gái đó như những ngôi sao sáng trên bầu trời vậy, nhưng khi đã xong chuyện, cậu lại bỏ mặc họ ... Cuối cùng, những cô gái bị bỏ quên bắt đầu bao vây Rekka-san của tương lai trong giận dữ, và cuộc chiến tranh xảy ra sau đó là ‘Đại chiến toàn thể’."

[Nghiêm túc á?]

"Nghiêm túc đó. Nếu không, tui sẽ không có mặt ở đây lúc này, và ‘Đại chiến toàn thể’ cũng sẽ không xảy ra. "

[Chờ chút nào! Ông già tôi nói với tôi rằng tôi sẽ không bị kéo vào ‘câu chuyện’ nữa một khi tôi đã trưởng thành mà ?!]

"Cho dù cậu có ngừng tham gia vào những ‘câu chuyện’ thì ‘nữ chính cũng đâu có biến mất đâu, biết chứ? Và tình cảm của họ cũng thế. Thực sự nên nghĩ là tình cảm của họ đối với cậu rất là mãnh liệt đó. "

[......]

"Tui nói rồi, không cần phải gõ cái đó đâu."

Nhưng tôi quá choáng ngợp đến nỗi mình không thể nghĩ ra là nên nói gì nữa. Liệu cô có thể lưu tâm một chút đến trái tim thường dân mỏng manh dễ vỡ của tôi được không?

[Mà, thế tại sao lại xảy ra một cuộc đại chiến như thế vậy? Chẳng phải đó chỉ là một cuộc chiến bắt nguồn từ những cô gái sao? Tại sao quy mô lại nâng lên tới chiến tranh vậy?]

"Cậu ngây thơ quá đi. Theo hồ sơ, tổng cộng Rekka-san đã giải cứu hàng trăm 'nữ chính’ từ nhiều ‘câu chuyện’ khác nhau. Mặc dù tui đã trước nói rồi, tui không thể nói chi tiết được, nhưng những ‘câu chuyện’ cậu giải cứu cũng tương tự như trong Manga hay LightNovel vậy. Chỉ cần tưởng tượng thôi. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi mà tất cả các nhân vật từ nhiều thể loại và luật lệ khác nhau cùng đối đầu trên một lôi đài? "

[Trí tưởng tượng của tôi chỉ ra rằng ngay cả một hành tinh lớn gấp mười lần Trái Đất cũng sẽ bị tan tành thành mây khói, không còn một chút bụi.]

"Thế cho nên, chẳng phải đó gần giống như tận thế sao?"

Tất nhiên, đó chỉ là giả thiết. Nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra ... Quả thật không thể tưởng tượng nỗi.

Tuy nhiên, R đang ở đây, ngay trước mắt tôi.

[Chỉ vì tôi thôi nhé, cô có thể chứng minh rằng mình không phải hình chiếu lập thể 3D để lừa người ta không? Tôi đụng vào cô được chứ?]

"Dĩ nhiên là được. Cứ đụng chạm chỗ nào cũng được, tùy ý thích của cậu đấy, "R nói vậy khi ưỡn ngực ra.

Tôi phải chạm vào chỗ đó à?

[Nắm tay được chứ?]


"Đưa tay trái đây."

*Lắc Lắc*

Vâng, tôi thực sự có thể chạm vào cô ta. Quả thực tôi là người duy nhất có thể thấy và chạm vào R, là người duy nhất có thể nghe cô ta nói. Thế tức là mấy chuyện về ‘Đại chiến toàn thể’ và ‘Dòng dõi Namidare’ cũng đúng luôn sao ...?

"Nhiệm vụ của tui là ở cùng Rekka-san và những ‘nữ chính’ để ngăn sự kiện ‘Đại chiến toàn thể’ xảy ra. Tui sẽ quan sát Rekka-san cho tới khi xong nhiệm vụ, vậy nên cậu nhanh tay lên và bắt đầu dụ dỗ vài ‘nữ chính’ đi. "

"Dụ dỗ là có ý gì đây hả ?!"

Do cái thái độ thẳng thừng của R, buộc tôi phải hét lớn lần nữa.

Ánh mắt từ cậu học sinh đeo kính và giáo viên làm cho tôi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

-

Bỏ qua sự bộc phát đáng xấu hổ của tôi, lễ khai giảng đã kết thúc tốt đẹp, và tất cả những tân học sinh chúng tôi nối đuôi nhau tới lớp của mình, ở đó chúng tôi sẽ lần lượt tự giới thiệu với lớp. Tới chiều là tan trường rồi.

"Nhân tiện, cô nói là tôi sẽ cứu những người gặp nạn trong ‘câu chuyện’ ở tương lại gần. Làm ơn nói rằng đó thực sự chỉ là những sự kiện phức tạp thôi đi. Tôi sẽ không mất mạng, đúng chứ? "

"Rekka-san, cậu cứ như một tên ngốc vậy," R vừa thở dài vừa lắc đầu.

Có vẻ như cô ta không thể rời xa tôi quá 5 mét, vậy nên cô ta sẽ đi theo bất cứ nơi nào mà tôi đi. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nếu tôi cần đi vệ sinh?

"Tui đã nói là tui tới để thay đổi tương lai mà, đúng chứ? Vào cái lúc mà tui đi du hành thời gian thì tương lai đã bắt đầu thay đổi. Thế cho nên, chả ai biết được liệu cậu có thể vượt qua và giải cứu được những ‘câu chuyện’ giống như cậu trong tương lai của tôi hay không. "

"Chờ đã, cái tin đó chả có tốt chút nào với tôi hết.”

"Kệ đi, Rekka-san rõ ràng là lý do khiến tương lai như thế, vậy nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu chết bờ chết bụi ở đâu đó trước khi nó trở nên như vậy."

"... Tôi đột nhiên cảm thấy rằng chẳng muốn giúp người chút nào cả."

Hôm nay, ngày sinh nhật thứ mười sáu của tôi, ngày đầu tiên là một học sinh trung học năm nhất của tôi, cuối cùng tôi đã được tự lập ... Và bây giờ, tôi phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng để giải cứu tương lai. Tin thần hân hoan đón mừng cuộc sống mới của tôi đã dần bị đập tan.

"Cơ mà, Rekka-san, tên của cậu nghe chả có tí tham vọng nào cả, và cậu cũng chả đẹp trai chút nào. Tui thực sự chả hiểu tại sao mọi cô gái lại muốn theo cậu. "

"Im đi."

R thường dùng những từ lăng mạ một cách ẩn ý. Tôi tự hỏi liệu đó có phải tính cách của cô ta, hay là thứ gì đó

nham hiểm hơn chăng...

"Cô thực sự ghét tôi nhiều lắm sao, tới mức muốn tôi chết?"

"Ai biết? Tui là một Kikrum, một sinh thể nhân tạo được tạo ra chỉ dành cho nhiệm vụ này, nên mặc dù tui biết rất nhiều về tương lai, tui không thực sự có cảm xúc. "

"Một sinh thể nhân tạo? Ra vậy."

"Nhân tiện, tui hai tuổi. Nếu cậu mà đụng vào tui, Rekka-san chắc chắn sẽ bị coi là lolicon. "

"Cô quá ranh ma so với một đứa trẻ còn mặc tã đấy."

"Thiệt khiếm nhã đó nha. Mặc dù tui có vẻ hơi mạnh mẽ ở vẻ ngoài, nhưng nội y của tui rất là gợi cảm đó, biết chưa hả. Muốn nhìn hông? "

"Không."

Ra cô ta chỉ mới hai tuổi. Có lẽ vì thế nên R mới tệ trong cách biểu lộ cảm xúc cũng như lời nói sao?

Mà, ít nhất cũng hiểu được tại sao thái độ của nhỏ lại có chút mâu thuẫn với tôi.

"Ô? Rekka-san, đó là gì thế? "

R đột nhiên nắm lấy đầu tôi và vừa mạnh tay vặn nó sang một hướng, vừa chỉ tay vào một cửa hàng đồ điện tử nhỏ dọc theo khu mua sắm. Một cái TV lớn trưng bày trên cửa sổ của cửa hàng, và đang phát tin buổi chiều.

"Đó là một cái TV."

"Tui biết. Nhưng nó đang chiếu gì thế? "

"Hmm? [Thị trấn XX bị cúp điện diện rộng, người dân khẳng định nhìn thấy sét đánh vào một ngày nắng]? "

"Tui có thể nghe họ nói mà. Có phải người ta gọi đó là chương trình thời sự? "

"À, ý cô là thế hả? ... Mà, tôi đoán vậy. "

Vậy R hỏi về chương trình chứ không phải nội dung của nó.

"Là vậy à ... Rekka-san, tới đây."

Tôi tới gần cái TV hơn khi R bắt đầu chăm chú nhìn màn hình từ phải sang trái.

"Không có TV trong tương lai à?"

"Thật bất lịch sự, tất nhiên là có rồi. Tui biết chúng tồn tại, nhưng đây là lần đầu tiên tui thực sự nhìn thấy TV. Bởi vì nhiệm vụ của tui hông có yêu cầu tui phải tiếp xúc với chúng. "

"…Ra vậy."

R nhìn lướt qua TV với đôi mắt lấp lánh, trông như trẻ con vậy. Tôi không biết chính xác Kikrum là gì, nhưng thứ ở đây trông giống như một bé gái bình thường.

Mặc dù tôi đoán nhỏ không bao giờ có cơ hội để trải nghiệm những điều bình thường, giống như chơi với bạn bè hay những điều khác.

Thật là một cuộc sống kỳ lạ.





Mặc dù tôi rất muốn tin R, nhưng thật khó để tưởng tượng rằng bản thân lại là nguyên nhân tạo ra một tương lai hỗn độn ... Mấy người lớn ở tương lai nghĩ gì thế chứ, gửi một bé gái như cô ấy tới đây để giải quyết vấn đề sao? R nói rằng mình được tạo ra chỉ vì mục đích này, nhưng nghe thật bất bình thường. Lại nữa, nếu tương lai thực sự bị hỗn loạn thì có lẽ sự bất thường cũng tự nhiên thành bình thường thôi.

Nhưng mà làm sao tôi có thể chịu trách nhiệm cho một tương lại tôi thậm chí còn không biết chứ?

Tuy nhiên, R đã được gửi về quá khứ, tới nơi đây, và ít nhất có lẽ đó là lỗi của tôi. Bên cạnh đó, nếu tôi là người duy nhất có thể tiếp xúc và nói chuyện với R ... Nếu tôi là người duy nhất có thể cứu được tương lai ... Mà, thế thì có lẽ mình sẽ không thể bỏ mặc cô ấy rồi. R có lẽ khá độc miệng, nhưng điều đó sẽ trở nên đáng yêu nếu tôi cứ nhắc nhở bản thân rằng cô ấy vẫn là một đứa trẻ.

"Ở nhà tôi cũng có TV, nên nếu muốn cô có thể xem. Chúng ta cũng có thể thuê phim truyện và phim điện ảnh nếu cô muốn. "

R vẫn đang bị TV quyến rũ cho đến tận bây giờ, quay lại đối mặt với tôi.

"... Thiệt sao," R hỏi khi nghiên đầu, gương mặt nhỏ vẫn vô cảm như mọi khi. Tôi tự hỏi liệu có phải do tôi tưởng tượng hay không mà cô ấy phần nào có vẻ hạnh phúc.

Cơ mà, chả thành vấn đề. Tôi gật đầu.

"Tôi sẽ sống một mình từ hôm nay, nên hãy mở một bữa tiệc nho nhỏ để ăn mừng nào. Nhưng tôi không nghĩ cô có thể ăn kẹo hay gì khác đấy. Giờ thì tôi sẽ đi thuê thật nhiều đĩa DVD. "

Tôi biết cái đề nghị này có phần xa xỉ với một học sinh không có việc làm bán thời gian như tôi, vì tôi không có nhiều tiền mặt. R nhìn tôi nghi ngờ.

"... Chỉ nói cho chắc thôi, tui hông có ở đây để hướng dẫn cậu trải nghiệm cuộc sống đâu đó nha."

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thể hiện sự hào phóng của bản thân, và bị hạ gục bởi cái phản ứng tàn nhẫn này.

"Đừng có nói tào lao nữa. Đi thôi nào. "

Và thế, tôi nắm lấy tay R rồi bắt đầu đi. Khi cô ấy đang trôi trên không, có một làn gió được kéo theo R, và bàn tay nhỏ cảm thấy thật ấm áp.

Thế giới tương lai, dòng dõi đặc biệt; rất nhiều điều phức tạp chồng chất với nhau, nhưng chuyện đó để mai tính đi. Câu hỏi quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để tôi có thể thích ứng với cuộc sống mới cùng với thực thể đầy tò mò này đây.

~

Và đó là cách mà tôi gặp R.

Kể từ thời điểm đó, tôi đã đặt một chân vào ngưỡng cửa của một cuộc sống lạ thường, mặc dù tôi không tự nguyện chút nào.

... Tôi thực sự không muốn thừa nhận, nhưng tôi sớm sẽ bị lún sâu vào đó, giống như rơi vào một đầm lầy không đáy vậy, và tôi không thể nào thoát ra khỏi đó được.

---

Claus: đăng trước hai chương mở đầu, mớ còn lại đăng sau và 'mớ còn lại' tức là phần còn lại của cả tập 1, khi nào rảnh thì ta sẽ đăng.