Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 257




Diệp Bạc Hâm giật mình, nuốt lại lời đã dâng đến miệng.

“Xin lỗi cái gì?” Ánh mắt Tập Vị Nam sâu lắng nhìn cô, khoảnh khắc ấy thời gian như đứng lại.

Diệp Bạc Hâm dám khẳng định, anh đang rất giận, và đấy là lỗi của cô, nhẽ nào vì tối qua cô cho anh leo cây?

Cả cơ thể Diệp Bạc Hâm đang run lên, miệng ấp úng.

“Thì... tối qua Thẩm Tư Á có chuyện buồn, em lo cô ấy làm sao, nên cùng cô ấy đến quán bar uống rượu, sau đó uống say, em ở lại chăm sóc...”

Diệp Bạc Hâm vừa nói, vừa len lén quan sát sắc mặt anh.

Uống say?

Gương mặt Tập Vị Nam biến sắc, tối qua anh cũng uống say và suýt thì...

“Làm sao vậy?” Diệp Bạc Hâm nhận ra sắc mặt anh hơi là lạ. Cánh tay vòng quanh bờ eo cô càng lúc càng chặt, khiến cô hơi ngột ngạt. Hai tay cô luống cuống, buông thõng bên người: “Em không uống mà...”

Tập Vị Nam lạnh nhạt “ừm” một tiếng, sau đó người xoay một vòng, người đè lên cô.

Khoảnh khắc đó lồng ngực lại xốn xang loạn nhịp, hai tay Diệp Bạc Hâm tì trước ngực anh, ngượng ngùng quay đầu đi.

Tập Vị Nam cười tự giễu, xoay mặt cô lại.

“Hâm Nhi, trong lòng em, rốt cuộc anh có vị trí thế nào?” Trong giọng nói lẫn theo vài phần hụt hẫng.

Diệp Bạc Hâm lấy làm lạ, cũng cảm nhận được tâm trạng anh đang sa sút.

Vị trí gì?

Hình như cô chưa từng nghĩ đến.

Người này đối với cô mà nói chính xác là một kẻ xâm lăng, anh bất chấp xông vào cuộc sống của cô, khiến cuộc sống này đảo lộn, còn cô lại cam tâm trở thành người bị trị.

Ở bên anh, cô có cảm giác ấm áp thật sự, như thể con tim phiêu dạt bấy lâu cũng tìm được bến đỗ, kể từ ấy anh là cảng tránh gió của cô.

“Em...” Diệp Bạc Hâm cúp mi mắt, phân vân nên trả lời thế nào.

Bờ môi anh nhen nụ cười cay đắng, ánh mắt không giấu nổi vẻ nguội lạnh.

Năm năm, họ đã bỏ lỡ nhau suốt năm năm.

Cô quên đi tất cả những gì cả hai từng có, làm sao anh dám mưu cầu xa xỉ, bắt cô phải tôn cao vị trí của mình trong lòng?

Tập Vị Nam nắm cằm cô, hơi siết mạnh. Vào lúc cô chau mày, anh liền cúi xuống chặn bờ môi cô.

Hoang hoải và đắm say, hơi quá sức chịu đựng của Diệp Bạc Hâm. Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói mang theo đôi phần tự giễu, run run cất lên trong bầu không khí: “Thôi kệ...”

Cơ thể Diệp Bạc Hâm mỗi lúc một nóng bừng, mỗi lúc một nhũn nhừ, ánh mắt trong veo sóng sánh lưu quang, lãng đãng hơi nước, gợi bao mê đắm.

“Anh làm sao...” Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, một tay giữ vạt áo mình, tay kia ghìm bàn tay nhen lửa của anh.

“Anh làm sao?” Anh khàn giọng, lần đến bên tai cô, se sẽ hôn lên thùy tai đỏ mọng.

Diệp Bạc Hâm rùng mình, suýt thì thủng tuyến phòng ngự.

Anh chống tay hai bên sườn cô, đôi mắt ảm đạm, nhẫn nại đợi câu trả lời từ cô.

Diệp Bạc Hâm đè nén hồi lâu, mà không thốt nổi ra lời.

Đôi mắt đăm đăm nhìn anh.

Tập Vị Nam nghe rộn rạo trong người, trước đôi mắt ướt át ấy, mọi thứ đều bị quẳng lại sau gáy.

“Hâm Nhi, anh là một người đàn ông bình thường cả về tâm lý lẫn sinh lý, đừng nhìn anh như thế...” Anh vươn tay che đi đôi mắt cô. Đôi mắt trong veo, thuần khiết khiến lòng anh dấy lên mặc cảm tội lỗi.

Ý tại ngôn ngoại, nếu anh không có tâm trạng hoan ái cùng cô, tức là cô không hề có sức hấp dẫn.

Diệp Bạc Hâm nửa thẹn nữa giận hờn: “Nhưng cũng không thể triền miên như thế được, anh không sợ suy thận à?”

Mấy ngày ở đây với anh, có lúc nào anh buông tha cô đâu?

Tập Vị Nam khẽ cười, giọng nói quyến rũ chí mạng, vẩn vương bên tai cô: “Nhịn bao nhiêu năm, anh chưa để em ba ngày không xuống được giường, là đã thương em lắm rồi.”

Hơi thở của anh mang theo dòng điện... len lỏi vào não Diệp Bạc Hâm, khiến toàn thân cô tê rần.

Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười: “Thế trước đó? Mấy năm trước anh nhịn kiểu gì?”

Cô tin Tập Vị Nam, anh tuyệt đối không làm bừa, anh sẽ không đụng vào người phụ nữ mà bản thân không có tình cảm.

Nếu ngay cả khả năng kiềm chế ấy mà cũng không có, thì anh cũng chả đi được đến ngày hôm nay.

Tập Vị Nam thở dài, giọng điệu bình thản: “Trước kia là trước kia, khi đó em không ở bên, anh còn có thể nén được. Nhưng con người ai cũng có dục vọng, nhất là những người đã từng trải qua chuyện nam nữ hoan ái, gặp người phụ nữ mình có cảm giác mà phải kiềm chế, sự khó chịu ấy không khác nào moi gan móc ruột.”

Trái tim trong lồng ngực Diệp Bạc Hâm co thót lại.

“Nhưng mà...” Diệp Bạc Hâm muốn lảng tránh hơi thở nhột nhạt của anh, song lại không có nơi để lẩn trốn.

Cô nghe nói đàn ông nhịn lâu, sẽ sinh bệnh.

Tập Vị Nam không hề che giấu dục vọng của mình, đốm lửa nhen nhóm từ đêm qua, cô phải bù đắp.

“Bây giờ không để anh làm, mấy hôm nữa anh về quân danh, em muốn anh nhịn bằng chết à?”

Da mặt Diệp Bạc Hâm không được dày như anh, lời tình tứ lộ liễu nói ra, mắt cũng không buồn chớp.

Con tim cô như vọt lên tận cổ họng, tay buông lỏng.

Đúng như anh nói, đợi đến khi anh về quân doanh, muốn xin nghỉ nữa, không biết đến ngày nào năm nào.

Mặt trời khuất bóng, chỉ để lại một quầng đỏ ối nơi chân trời.

Rèm cửa khẽ lay, trong căn phòng là cảnh quân xuang.

Diệp Bạc Hâm nghe xương cốt mình như sắp long ra, mà người kia vẫn chưa thấy no đủ.

Sau cùng, cô mệt đến nỗi ngón tay chẳng buồn nhúc nhích.

Người nhẹ bẫng, được anh bể bổng lên.

Nước ấm bao quanh người, xua tan mệt mỏi.

Cô uể oải hé mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng trưng rọi vào, cô đành nheo mắt, đưa tay lên che.

“Mệt lắm à?” Tập Vị Nam khẽ cười, biết rõ còn hỏi.

Sự khó chịu đè nén trong lồng ngực cũng theo ái tình hân hoan, bỗng chốc tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại niềm thương yêu nồng nàn.

Diệp Bạc Hâm khó chịu rên lên, khẽ cựa quậy, mới nhận ra mình đang nằm trong bồn tắm.

Ánh mắt Tập Vị Nam rơi trên làn da nõn nà, hơi thở lại trở nên nặng nề.

Sự giày vò đớn đau lẫn trong mật ngọt, ở nơi cô, coi như anh đã được trải nghiệm triệt để.

Kéo tấm khăn tắm ở bên, bọc lấy cơ thể cô, Tập Vị Nam ẵm Diệp Bạc Hâm ra khỏi phòng tắm.

Diệp Bạc Hâm rúc vào lòng anh, lại bắt đầu mơ mơ màng màng, quanh mũi vẩn vương mùi hương dễ chịu trên người anh, áp bên tai là nhịp tim đều đều an yên, không rõ từ lúc nào, cô lại thiêm thiếp đi.

Tối qua chăm sóc Thẩm Tư Á cả đêm, hành cô chỉ được ngủ mấy tiếng, ban ngày lại tập trung công việc cao độ, bây giờ mới được thả lỏng, mệt đến nỗi mí mắt díu lại.

Nhìn xuống người phụ nữ trong lòng, gương mặt đẫm ráng chiều, bất giác Tập Vị Nam nhoẻn cười khoan khoái.

Đá nhẹ cánh cửa phỏng ngủ, Tập Vị Nam đặt cô xuống giường, nụ hôn ấm áp như sao rơi, rải rác trên trán, trên tóc cô, nhẹ nhàng, thương yêu từng li từng tí.

Sắc trời sụp tối, bên ngoài cửa sổ đã lên đèn, Diệp Bạc Hâm mơ màng tỉnh dậy.

Cô định bụng tối nay xuống bếp, xoa dịu cơn giận của anh, không ngờ lại giơ đầu chịu trận, nhưng thôi... cũng coi như đã làm anh nguôi ngoai rồi?

Lúc Diệp Bạc Hâm bước ra khỏi phòng ngủ, đèn phòng khách đã bật sáng trưng.

Cô nhìn đồng hồ, sực nhận ra mình mới chỉ ngủ hơn một tiếng.

Phòng ăn đã bày biện bát đũa, trên bàn là những món ăn màu sắc mùi vị hấp dẫn, hẵng bốc khói, chắc vừa được mang lên.

Diệp Bạc Hâm khựng bước chân, ánh mắt dừng ở bên phía sô-pha.

Tập Vị Nam xoay lưng về phía cô, ngồi trên ghế sô-pha, trên bàn trà đặt cốc nước nóng, nghe tiếng mở cửa, anh liền đứng dậy.

“Đói chưa?” Tập Vị Nam mỉm cười, nụ cười bí ẩn như thưở đầu gặp gỡ, nhưng lại sáng sủa ưa nhìn đến độ người ta phải tức anh ách.

“Ừm.” Nghe anh nói, quả thực cô cũng thấy đói. Nhưng cứ nhìn chiếc sô-pha kia, nhớ lại cảnh tượng mới rồi cả hai quấn quýt trên đó, bất chợt cô lại thấy là lạ trong người.

Tập Vị Nam thấy cô đơ người, chỉ cười.

“Đây là gì?” Trán anh rướn cao, ánh mắt nửa cười nửa không.

Trên tay anh là chiếc hộp đen, bên trong không gì khác chính là chiếc đồng hồ chiều nay cô vừa mua ngoài cửa hàng.

“Tự anh xem đi.” Mắt Diệp Bạc Hâm ngó quanh, đoạn quay vào phòng ăn.

“Tặng anh à?” Tập Vị Nam vòng qua ghế sô-pha, theo sau cô, khóe miệng thoáng cong cong.

Diệp Bạc Hâm xới hai bát cơm, đặt xuống bàn, kéo ghế cho anh, rồi cũng ngồi xuống.

Mặt mày ửng hồng, cúi đầu, buông tiếng ừ lí nhí.

Bờ môi Tập Vị Nam nhếch lên rạng rỡ. Anh mở chiếc hộp.

Mới rồi anh cũng mở ra xem, là một chiếc đồng hồ dành cho nam. Tuy không đắt đỏ bằng chiếc đồ hồ anh trai tặng, nhưng cũng rất tinh xảo, chủ yếu vẫn là do cô tặng anh.

Tâm trạng Tập Vị Nam sáng bừng, lấy ra, ướm thử lên tay.

“Sao lại tặng anh quà?” Tập Vị Nam thắc mắc nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.

Đối diện với ánh mắt tươi tắn của anh, Diệp Bạc Hâm tức thì chột dạ.

Cô không rõ trước kia mình đã từng tặng anh món gì, nhưng riêng chiếc đồng hồ này, cô dám đoan chắc, anh rất thích nó. Trong đôi mắt sâu, dạt dào ánh sáng, lấp lánh như sao.

Liệu cô có thể nói, vì sợ anh giận, nên mới mua quà, mục đích là để làm anh bớt giận?

Có lẽ, khi nói ra, sắc mặt anh sẽ sa sầm mất.

“Chiếc đồng hồ anh hay đeo trước kia cũng vỡ rồi mà?” Diệp Bạc Hâm đặt đũa xuống, nhấc chiếc đồng hồ từ tay anh, ánh mắt rơi trên cổ tay trái, hơi thở như nghẹt lại. Vết sẹo ấy, giống như hằn vào trái tim cô, từng giây từng phút đều nhắc nhở cô, chính người đàn ông này đã liều mạng cứu mình.

Diệp Bạc Hâm cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt cổ tay anh, cài đồng hồ lên cổ tay.

Cô không để ý thấy, mắt anh thoáng qua vẻ thất vọng.

Hóa ra anh lại mơ tưởng cô có thể nhớ hôm qua là sinh nhật mình. Chỉ vì vướng chút việc, nên mới không kịp về, thì ra chỉ do anh mơ tưởng...

“Đói rồi đúng không? Ăn cơm thôi.” Tập Vị Nam rụt cổ tay lại, vẫn vẻ điềm nhiên nho nhã, nét mềm mại trong mắt đã tan đi ít nhiều.

Anh vốn trầm lặng, lý trí, vậy mà trước mặt cô lại nhiều lần phá cách.

Diệp Bạc Hâm sững người, cô nói gì nhầm nhọt à?

Sau đó, cả hai không nói gì nữa.

Trên bàn ăn không một tiếng động, họ đều là những người gia giáo, lúc ăn cơm không phát ra tiếng, thậm chí uống canh cũng nhỏ nhẹ từng thìa.

Diệp Bạc Hâm ngần ngừ một lúc, rồi lên tiếng xua tan bầu không khí im lìm.

“Không đẹp à? Em biết chiếc đồng hồ này không đắt và đẹp như chiếc cũ của anh. Chiếc đồng hồ kia là hàng đặt làm tay, chắc cái này không vừa mắt anh, nếu đã không ưng thì thôi đừng cố...”

Diệp Bạc Hâm làm động tác như sắp tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay anh. Tập Vị Nam nhíu mày, giữ tay cô lại.

“Anh không nói là không thích...” Anh nào phải không nhìn ra, giá trị của chiếc đồng hồ này không hề thấp.

Anh thích cái cũ, sở dĩ vì nó là món quà thành niên mà anh trai anh tặng.

Còn chiếc này do cô tặng, làm sao anh lại không thích?

Khóe môi Diệp Bạc Hâm nhếch lên, cô biết anh không để tâm giá cả, nhưng gương mặt lạnh nhạt của anh làm người ta không được thoải mái, nên mới cố tình nói thế.

“Diệp Bạc Hâm, em cố tình đúng không?” Cũng biết mình bị bẫy, đôi mắt thon dài của anh nheo lại.

“Không mà.” Diệp Bạc Hâm lắc đầu, híp mắt cười.