Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 256




“Nam, hà tất cậu phải vậy? Thậm chí cô ta cũng chẳng thèm nhớ sinh nhật của cậu. Nếu cô ta thật lòng quan tâm, thì đã chẳng có việc không biết sinh nhật của cậu?” Trông nửa bên gương mặt mệt mỏi của anh, Lục Tiễn Tây bèn trút bỏ hết những lời đã đè nén cả buổi tối.

“Lão Lục, những lời thế này, sau này tôi không muốn lại lần hai.” Tập Vị Nam quả quyết ngắt lời anh ta.

Lục Tiễn Tây nín lặng, hai tay đút túi quần.

Gương mặt khôi ngô như ẩn vào màn đêm, đôi mắt đen láy không thể nhận ra bất kì cảm xúc nào.

Một chiếc xe Bentley màu đen từ đằng xa trờ tới, hai luồng đèn chói lọi như xé toạc màn đêm.

Resort bên bờ biển là thiên đường xây riêng cho giới tài phiệt, từng viên gạch từng hòn đá cũng thuộc hàng vật liệu đắt giá, mỗi một góc ở đây đều do kiến trúc sư nổi tiếng dày công thiết kế.

Những người giàu có đến chơi, thi thoảng tổ chức party bên bãi biển, uống say sẽ có người đưa về tận nơi. Để tôn vinh địa vị của họ, thậm chí mỗi một chiếc xe dùng để đưa tiễn khách của resort cũng đều thuộc dòng hạng sang.

Chiếc xe đỗ xịch lại bên cạnh Lục Tiễn Tây, nhân viên mặc gile đen mở cửa xe.

Lục Tiễn Tây liếc nhìn Tập Vị Nam một thoáng, rồi ngồi lên xe.

Hôm nay anh cũng uống ít rượu, tuy không say, song không thể để Tập Vị Nam về một mình.

Cánh cổng biệt thự rộng mở, Sở Lâm và mấy người chạy ra, kẻ đầu trò Tập Khởi Nhu rụt rè núp sau Sở Lâm.

Cảnh tượng Đặng Thụy Tây không mảnh áo che thân, họ đều chứng kiến và đều hiểu đại khái.

Họ cũng hiểu rõ tính cách của Tập Vị Nam, để xảy ra chuyện này, Tập Vị Nam sẽ không thể nào ở lại.

“Anh Nam, anh đi đường cẩn thận.” Giọng Sở Lâm ủ rũ nói.

Trong xe, Tập Vị Nam liếc ra ngoài, bình thản nhìn lướt qua tất cả mọi người.

“Mọi người cũng nghỉ sớm đi.”

Nói rồi, anh nâng cửa kính lên.

“Chạy thôi.” Lục Tiễn Tây thu lại ánh mắt, nhìn thẳng theo ánh đèn rọi, trông ra đường bờ biển lúc ẩn lúc hiện.

...

Hôm sau tỉnh dậy, Diệp Bạc Hâm mang hai bọng mắt thâm quầng.

Thẩm Tư Á sau một đêm say, đầu đau tưởng muốn chết, lẩm bẩm một tiếng, rồi lật người, ngủ tiếp.

Biết tâm trạng cô ấy không vui, Diệp Bạc Hâm cũng không thúc cô dậy, bèn lấy điện thoại của Thẩm Tư Á, giúp cô xin nghỉ phép một ngày.

Vừa ngắt điện thoại, sực thấy có một cuộc gọi nhỡ.

Giang Diệc Đình?

Gọi lúc chín giờ tối qua, lúc ấy cả hai đang ở trong quán bar, Thẩm Tư Á uống say lúy túy.

Diệp Bạc Hâm chau mày, Giang Diệc Đình rốt cuộc muốn làm gì, vì sao bây giờ vẫn còn liên lạc với Thẩm Tư Á? Vừa lằng nhằng với bạn gái cũ, vừa tình tứ với người yêu mới.

Diệp Bạc Hâm bực mình tắt điện thoại, quẳng điện thoại vào ngăn kéo, đoạn quay người vào buồng tắm.

...

Diệp Bạc Hâm dậy muộn, quà sáng không kịp ăn, vội vội vàng vàng thoa lớp phấn mỏng, rồi lao khỏi nhà.

Tầm cao điểm đi làm, xe tắc cứng giữa đường.

Trước mặt là cột đèn xanh đỏ, Diệp Bạc Hâm một tay giữ vô-lăng, một tay chống cằm.

Ngón tay búng nhẹ lên vô-lăng.

Sắc mặt bình thản, cũng không có vẻ khó chịu.

Tiếng còi xe, tiếng càu nhàu, hờn trách vống lên trong bầu không khí sáng sớm.

“Tôi bảo rồi, tối qua tôi đi tiếp khách, uống say rồi ngủ tại khách sạn gần đấy luôn. Mẹ kiếp thằng nào lăng nhăng? Cô đừng có mà cả ngày thần hồn nát thần tính nữa đi.

“Cô tin hay không thì tùy, bây giờ tôi còn phải đi làm, mới sáng ngày ra đã rách việc, ảnh hưởng tâm trạng đi làm của tôi.”

“Mình lấy nhau bao nhiêu năm rồi, có mỗi việc đấy mà cũng không tin được nhau à? Được, ly hôn thì ly hôn, tôi sợ cô chắc?”

Tiếng cãi vã chan chát từ ngoài cửa sổ lọt vào.

Diệp Bạc Hâm hơi ngó nhìn sang.

Trên chiếc xe con bên cạnh, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, mặt cáu kỉnh, nới cà vạt, bực bội hét lên với điện thoại, sau đó ngắt máy, quẳng mạnh điện thoại lên taplo xe.

Đến hai chữ ly hôn cũng thốt ra được, rốt cuộc do đàn ông cả thèm chóng chán hay do phụ nữ quản thúc quá chặt, khiến đàn ông cảm thấy ngao ngán.

Diệp Bạc Hâm không nghĩ ngợi nhiều, chỉ coi như một chuyện ngoài lề nho nhỏ.

Người đàn ông thụi nắm đấm lên vô-lăng, tiếng còi xe bỗng rú lên the thé.

Diệp Bạc Hâm ấn nút, nâng kính cửa lên, ngăn mọi tiếng ồn ã bên ngoài.

Cô... có cần phải gọi cho Tập Vị Nam một cuộc điện thoại không?

Lúc này, dòng xe trước mắt bắt đầu rục rịch nhúc nhích.

Diệp Bạc Hâm cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đạp chân côn, cũng nhích lên.

Xe dừng dưới bãi đỗ tầng hầm, Diệp Bạc Hâm vừa đi vừa gọi vào số của Tập Vị Nam.

Hơn hai chục giây không ai bắt máy.

Diệp Bạc Hâm chau mày, lúc bước lên tới tầng một, cô và Diệp Thanh Vũ đâm sầm vào nhau.

Diệp Bạc Hâm hơi khựng lại, cất điện thoại đi, ánh mắt háo hứng ngắm nghía Diệp Thanh Vũ từ trên xuống dưới.

Tài liệu của Diệp Thanh Vũ rơi vãi khắp nơi, cô ấn nút thang máy, cũng chẳng màng nhặt giúp.

Diệp Thanh Vũ hốc hác thấy rõ, lớp trang điểm tỉ mỉ mấy cũng không che được quầng mắt thâm xanh.

Ánh mắt sắc sảo nhưng tinh thần lại uể oải.

Cả hai cùng vào thang máy, Diệp Bạc Hâm ấn tầng mười bảy, tiện thể ấn luôn tầng hai mươi cho Diệp Thanh Vũ.

“Chị, nghe nói đám cưới của chị và Lạc tam thiếu đã định ngày rồi.” Diệp Bạc Hâm cúi đầu, ngịch ngón tay.

Nghe ai nói? Dĩ nhiên là Diệp Thiên Dịch rồi, đám bạn của nó đưa tin nhanh nhạy phết.

“Ừm.” Diệp Thanh Vũ được một lần hiếm hoi không đấu khẩu với cô, thần thái điềm tĩnh, hai mắt nhìn trân trân vào một điểm vu vơ.

Diệp Bạc Hâm thấy nghẹn ở ngực, Diệp Thanh Vũ trầm tính thế này, quả thật cô không thấy quen tí nào.

“Lúc ấy đừng quên cho em một tấm thiệp mời nhé.” Diệp Bạc Hâm giễu cợt.

“Ding” thang máy dừng tại tầng mười bảy.

“Được.”

Diệp Bạc Hâm bước ra, nghe đằng sau cất lên giọng yếu ớt của Diệp Thanh Vũ. Bước chân cô khựng lại, ngoái đầu nhìn, cửa thang máy từ từ khép lại.

Buổi trưa, Tập Vị Nam mới gọi điện lại, con tim thấp thỏm của Diệp Bạc Hâm mới đặt được xuống.

Giọng điệu anh lãnh đạm, Diệp Bạc Hâm nghe được tâm trạng của anh đang không vui, chưa nói được mấy câu, anh đã gác máy.

Nhìn màn hình điện thoại tắt sáng mà Diệp Bạc Hâm cứ ngẩn ra.

Cô không nói được có chỗ nào là lạ, chỉ cảm thấy thái độ của anh rất khác thường.

“Bạc Hâm, ba giờ hẹn với phía Đỉnh Thành, tại đường Thập Lý. Cô qua xem thế nào, mọi chi phí phát sinh cứ mang về làm thanh toán. Đây là bản kế hoạch công trình, cầm về xem trước đi.” Giám đốc Lý đưa Diệp Bạc Hâm một cặp tài liệu màu xanh.

Diệp Bạc Hâm nhận lấy, mở ra xem lướt qua.

Với kinh nghiệm của Diệp Bạc Hâm, vốn dĩ không có cơ hội đi đàm phán một mình, nhưng giám đốc Lý vẫn cử cô đi, có thể là do nể mặt Trác Nam.

Không thể không nói, sự xuất hiện của anh Cả trước đó, đã khiến công việc của cô trôi chảy hơn nhiều.

Hai giờ rưỡi chiều, Diệp Bạc Hâm dặn Tô Hòa một tiếng rồi cầm tài liệu, đến đường Thập Lý.

Cô vừa rời khỏi văn phòng, thì đằng sau đã có tiếng xì xào râm ran.

Kết thúc buổi nói chuyện mới có bốn giờ, Diệp Bạc Hâm ngồi lại quán cà phê, điều chỉnh số liệu trong máy tính, trình bày kiến giải của mình với hạng mục hợp tác cùng Đỉnh Thịnh thành văn bản, rồi gửi email cho giám đốc Lý.

Vừa ra khỏi quán cà phê, ngang qua một cửa hàng chuyên nhãn hiệu đồng hồ đeo tay cao cấp.

Diệp Bạc Hâm dừng bước chân, tức thì rẽ vào.

Nhân viên ra đón khách, niềm nở giới thiệu với cô các loại mẫu mã công năng của từng loại.

“Lấy giúp tôi xem chiếc đồng hồ này.”

Diệp Bạc Hâm ưng một mẫu đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe có mặt màu xanh nhạt, thiết kế tinh tế trang trọng, mặt đồng hồ khắc bông hoa sen màu xanh rất sinh động.

Nhìn giá xong, Diệp Bạc Hâm thầm líu lưỡi.

Sáu con số, số tiền tiết kiệm của cô...

Nhưng mà, cứ nghĩ đến giọng điệu lạnh nhạt của anh, Diệp Bạc Hâm cũng chả biết mình có chỗ không phải với người ta, đành cắn răng gọi nhân viên gói lại.

Anh tặng cô sợi dây có một không hai, cô tặng lại anh một chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ anh hay đeo trước đó, mấy hôm nay không thấy đeo nữa, nghe bảo là bị rơi vỡ mất rồi.

“Chị đi ạ, hẹn chị lần sau.” Nhân viên tiễn cô ra ngoài, Diệp Bạc Hâm xem đồng hồ, cũng gần đến giờ tan làm.

Bấy giờ, điện thoại đổ chuông, cô nhìn lướt qua, là giám đốc Lý.

Diệp Bạc Hâm đứng ven đường, vẫy một chiếc taxi, ngồi vào xe.

“Vâng, có chuyện gì không?”

“À, tôi xem tài liệu cô gửi về rồi, kiến giải đặc sắc lắm, tôi biết ngay là mắt mình không nhìn nhầm bao giờ, cô đúng là tiềm năng có thể khai quật, cố gắng lên, tương lai sáng sủa lắm đấy.” Giám đốc Lý tuôn một tràng khen ngợi.

Khóe môi Diệp Bạc Hâm nhếch lên cười khảy, nếu không nể nang người đứng sau cô, làm sao ông ta lại dành cho cô sự đối đãi này?

Lần trước còn sai cô đi tiếp khách, bây giờ thái độ đã xoay ngoắt.

“Sắp tan ca rồi, cô cũng không cần ghé qua công ty nữa, cứ về mà nghỉ ngơi, mai đi làm tôi sẽ duyệt thanh toán cho.”

“Bác tài, quay đầu về Ngự Cảnh Viên.” Vừa cúp điện thoại, Diệp Bạc Hâm liền yêu cầu quay lại.

Đến trước khu nhà, Diệp Bạc Hâm bảo tài xế dừng xe, tự mình sang siêu thị gần đó mua ít đồ ăn tối.

Không lâu sau, cô đã xách ra hai túi ni-lông trắng, trên vai khoác túi xách.

Về đến nhà, phòng khách không bóng người.

Diệp Bạc Hâm đi một vòng.

Chưa về à?

Tầm trưa nói là đã về rồi mà?

Cô vào bếp, bỏ thịt thà, rau củ từ trong túi ra, xếp vào trong tủ lạnh. Lúc quay ra, qua vách kính, bỗng thấy một bóng người đi lướt từ tầng hai xuống.

Chính xác là đi lướt, không hề mảy may một tiếng động, anh bước chân nhẹ tênh không một âm thanh.

Diệp Bạc Hâm rửa tay, lau khô rồi mới ra ngoài.

Tập Vị Nam ngồi trên ghế sô-pha, hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Không biết tại sao, Diệp Bạc Hâm lại có cảm giác chột dạ.

Ánh mắt anh quá đỗi điềm tĩnh, Diệp Bạc Hâm nín thở, lần khần bước lại gần.

“Tối qua anh chưa ngủ đủ à?”

Tập Vị Nam nhìn xuống, lật giở tờ báo, không trả lời.

Diệp Bạc Hâm rón rén vươn tay, ôm cổ anh từ đằng sau.

“Anh giận phải không?” Cô se sẽ nói bên tai anh.

Cảm nhận sống lưng anh gồng lên, cả người cứng đờ, cô đỏ mặt, áp má nóng bừng vào bên mặt anh, hơi thở dồn dập.

Cô chưa bao giờ chủ động như thế này.

Ai bảo làm anh giận, lửa nhóm lên thì đương nhiên phải chờ cô dập rồi.

Tập Vị Nam đang giận, từ hôm qua cho đến tận lúc này, anh luôn nung nấu cơn giận.

Giận cô không nhớ sinh nhật của mình, giận cô vô tâm, càng giận mình bị xao nhãng.

“Không.” Tập Vị Nam buông thõng một câu rắn đanh, mắt không buồn chớp.

Diệp Bạc Hâm có hơi nhụt chí: “Em xin lỗi, hôm qua em...”

Tập Vị Nam vươn tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, quẳng tờ báo sang một bên.

Gió chiều muộn ùa vào qua khung cửa ban công hơi hé mở, tầm rèm phất phơ tung bay, ráng chiều nơi chân trời đã đỏ như lửa.

Căn phòng im ắng, gió hây hẩy, và mùi hương thanh mát chỉ thuộc về riêng mình anh, thoang thoảng trên cơ thể.