Diệp Bạc Hâm ngước mắt, nhìn hàng số nhảy nhót liên tục.
Nửa bên gương mặt mềm mại, đằm thắm, nước da mỏng manh, non tơ.
Cô đưa tay vén tóc ra sau mang tai: “Đây là nhà của chúng tớ.”
Thẩm Tư Á há hốc mồm, trợn tròn mắt: “Hai người đã dọn về sống chung rồi?”
Diệp Bạc Hâm nhíu mày: “Chúng tớ vốn đã kết hôn mà.”
Thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra.
Diệp Bạc Hâm bước vào trước, Thẩm Tư Á vội vã theo sau.
“Này, nhưng mà... sau này cứ sống ở đây à? Không về nhà à?”
Cánh tay cầm chìa khóa của Diệp Bạc Hâm khựng lại, ánh đèn hành lang tản mác trên người cô, gương mặt trắng đến khác thường.
“Chưa rõ.”
Cô lẳng lặng đút chìa vào ổ, quét vân tay, cửa liền mở ra.
Ở nhà họ Tô gần mười năm, đột nhiên bảo cô đổi chỗ ở mới, trong lòng cô rối bời, cũng hơi hoang mang, lại càng mù tịt về tương lai.
Phòng khách vẫn bật đèn, Diệp Bạc Hâm lấy một đôi dép lê dự phòng trong tủ giầy, đặt xuống sàn.
Thẩm Tư Á thay dép, đưa túi cho cô.
Ánh mắt ngắm nghía gian phòng khách: “Thủ trưởng nhà cậu không có nhà à?”
Diệp Bạc Hâm quẳng túi xuống sô-pha, liếc mắt nhìn cô: “Đi vắng.”
Thẩm Tư Á thở phào, thủng thỉnh lượn một vòng căn hộ.
Từ tầng một lên gác lửng, từ phòng khách ra ban công.
Diệp Bạc Hâm xắn tay áo, bắt đầu nấu nướng.
Thẩm Tư Á tấm tắc cảm thán, thò đầu vào bếp, hai tay hé mở vách kính, chỉ lộ mỗi phần đầu.
“Này, tớ bảo, bây giờ bộ đội lại có đãi ngộ tốt đến mức này cơ à? Cũng mua được nhà nổi tiếng đắt đỏ ở thủ đô?”
Diệp Bạc Hâm cằm dao thái thịt, mi mắt không buồn ngước lên.
“Không rõ.”
Thẩm Tư Á bĩu môi, sán lại đằng sau cô, thò đầu lên, thì thào: “Cậu có từng hỏi chưa? Không sợ anh ta trục lợi bằng đường phi pháp nào à?”
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, giẫm mạnh vào chân cô nàng.
“Nói linh tinh này.”
Thẩm Tư Á đau đến độ há hốc mồm, lòng thầm mắng cô dã man.
Ngồi xuống ghế, ôm mu bàn chân, ai oán nhìn bóng lưng Diệp Bạc Hâm tất bật trong bếp.
“Có đáng không? Xem cái vẻ bênh người ta kìa, nói một câu cũng cấm, đồ trọng sắc khinh bạn.”
Diệp Bạc Hâm quẳng con dao xuống: “Lần sau đừng đùa như thế, địa vị anh ấy nhạy cảm, truyền ra ngoài không hay đâu.”
Vừa bị giẫm vào chân, thực ra cũng không đau lắm, Thẩm Tư Á chẳng qua chỉ đang làm trò.
Thấy mặt mày cô nghiêm trọng, Thẩm Tư Á bèn xoa mũi, chống bàn đứng dậy, hơi chột dạ: “Rồi, lần sau không dám đùa với Thủ trưởng nhà cậu nữa, được chưa?”
Diệp Bạc Hâm hấm hứ: “Qua đây giúp một tay đây.”
Thẩm Tư Á cười hì hì sán lại gần, rửa tay sạch sẽ xong, liền đứng một bên, Diệp Bạc Hâm bảo lấy gì, cô liền lấy cái đấy.
Cả hai phối hợp nhịp nhàng ăn ý.
Một tiếng sau, ba món mặn hai món rau một bát canh đã bày lên bàn.
Thẩm Tư Á khấp khởi nhỏm khỏi ghế, đơm bát cơm, vừa ăn vừa gật gù.
“Tay nghề càng ngày càng giỏi.” Giọng lúng búng ngắc ngứ.
Thấy cô nàng ăn ngon lành, Diệp Bạc Hâm cũng muốn ăn.
...
Cơm nước xong, Diệp Bạc Hâm mở máy tính, xem trang tin tức.
Thẩm Tư Á nằm ở ghế tựa ngoài ban công, hai chân thõng thượt gác lên lan can, cửa kính mở toang, cô ngối đối diện Diệp Bạc Hâm, một tay chống cằm.
Nhìn Diệp Bạc Hâm một lúc lâu, cô chớp mắt: “Cậu không định thành thật khai báo, Thủ trưởng nhà cậu rốt cuộc là ai à?”
Cô không tin một sĩ quan lại có thể mua nổi căn hộ hào nhoáng cỡ này.
Ngón tay đang gõ phím hơi quặp lại, thon dài, trắng trẻo có phần khác thường.
Hai mắt Diệp Bạc Hâm vẫn nhìn màn hình chăm chăm, hai chân khoanh lại trên sô-pha.
“Con ông cháu cha.” Nghĩ một lúc, lại bổ sung: “Nhà họ Tập, trong giới quân đội ở Bắc Kinh.”
Thẩm Tư Á từng hóng hớt về nhà họ Tập, là một phóng viên, cô có hứng thú với mọi nhân vật, mọi dòng họ bí ẩn. Nhà họ Tập là đầu não trong giới quân đội, hiển nhiên không thể bỏ sót.
Tiếc là, trên mạng không có nhiều thông tin, tò mò sục sôi một thời rồi đành thôi.
Hoàn toàn không có tin tức nào, người nhà họ Tập đều bí ẩn, ai cũng quyền cao chức trọng, vốn đám phóng viên quèn như cô không thể nào tiếp cận được.
“Khụ khụ khụ...” Thẩm Tư Á thừ người ra một lúc, rồi ho lấy ho để, sặc cả nước bọt.
Cô ôm lồng ngực, ho đến nỗi mặt mày đỏ gay.
“Tớ bảo...” Thẩm Tư Á trợn tròn mắt không thể tin được, giật lấy máy tính trong tay Diệp Bạc Hâm, nắm chặt lấy đôi bàn tay cô, hai mắt long lên: “Cậu đùa tớ đấy à?”
Con ông cháu cha, mà không phải dạng con, dạng cháu bình thường, tổ tông nhà người ta mấy đời đều có những nhân vật tướng lĩnh.
Một dạng dòng dõi danh giá bí ẩn điển hình.
Hai kẻ có bắc sào cũng không với tới, bằng cách nào đã đến được với nhau?
Giữa hai đầu lông mày của Diệp Bạc Hâm để lộ nếp nhăn hằn sâu.
“Không đùa, tớ nói rồi, tin hay không, tùy.”
...
Đêm nay, Tập Vị Nam vướng công việc, không kịp về.
Diệp Bạc Hâm thờ dài, may mà không về, bằng không gặp Thẩm Tư Á, lại không biết nói thế nào?
“Bây giờ anh hết sốt chưa?” Bàn tay trắng trẻo của cô cầm điện thoại.
“Chưa, nhưng không đáng ngại.” Giọng Tập Vị Nam trầm thấp, nghe dịu dàng khác lạ.
“Thế anh nghỉ ngơi đi nhé, uống nhiều nước vào.” Diệp Bạc Hâm hếch khóe môi, hai mắt lung linh những vì sao.
“Ừm, mai anh về.” Giọng anh bình lặng, nhưng hơi thở nặng nề lại nói rõ xúc cảm của anh.
Bỗng cả hai đều im bặt, chẳng ai muốn ngắt máy trước.
Gió từ ban công thốc vào, Diệp Bạc Hâm bỗng tỉnh táo hơn hẳn.
“Không còn chuyện gì thì đi nghỉ sớm đi nhé.” Giọng cô hơi run run, chưa từng yêu, nhưng lúc này lại có cảm giác trống vắng man mác, không nỡ cúp máy.
“Ừ.” Tập Vị Nam gác lại mớ cảm xúc, nhất thời cũng không tìm được chủ đề nói chuyện.
Đầu dây bên kia, cô đã gác máy trước, anh bần thần rất lâu mới bỏ điện thoại xuống.
Cảm giác tuyệt vời này như nằm mơ, anh mong muốn mãi mãi đắm say, chìm lún, không muốn bỗng một ngày, mộng tan người đi mất.
Diệp Bạc Hâm quay ra, suýt thì đâm sầm vào Thẩm Tư Á, không biết đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Diệp Bạc Hâm vỗ lồng ngực, tim vẫn đang nhảy tưng tưng.
“Định hù chết tôi đấy à?”
Thẩm Tư Á nhìn cô đăm đăm, rồi bỗng ngoác miệng cười, chẳng nói chẳng rằng, lả lướt ôm gối quay vào.
Diệp Bạc Hâm lấy làm lạ, đóng cửa kính ban công lại, bước vào phòng khách.
Cô không có gan bảo Thẩm Tư Á ngủ cùng phòng ngủ chính, chưa nói đến việc Tập Vị Nam sẽ giận, mà bản thân cô cũng thấy không được tự nhiên.
“Này, cô kia, mới rồi là cái vẻ mặt gì đấy? Hết hồn người ta.” Diệp Bạc Hâm vén chăn chui vào.
Thẩm Tư Á bỉ bai nhích hẳn sang một bên, may mà giường đủ rộng, nên mới không đến nỗi lăn tọt xuống đất.
“Này con mụ đã có chồng kia, tránh xa tôi ra, tôi và mụ không có gì để nói hết.” Thẩm Tư Á túm mảnh chăn, chắn trước ngực.
Diệp Bạc Hâm tức quá bật cười, chồm người, ngồi lên eo cô nàng, tay múa máy thọt lét.
Thẩm Tư Á cười suýt thì ná thở, tay quơ quào chặn lại, miệng la oai oái: “Á á... mụ đã có chồng rồi, còn ngồi lên hông người ta, dơ chưa kìa? Tôi không muốn Thủ trưởng nhà mụ dùng ánh mắt đóng băng tôi đâu.
...
Hôm sau, Diệp Bạc Hâm đến công ty, gặp Diệp Viễn Đông trong thang máy.
Kể từ lần chặn họng ông ở nhà, hai bố con hôm nay mới gặp lại, sắc mặt Diệp Viễn Đông ngay lập tức sa sầm.
Nếu không phải trong thang máy còn những người khác, cô nghĩ bụng có khi nào Diệp Viễn Đông sẽ mắng mỏ mình một trận không.
Cô cười với Diệp Viễn Đông, ông ta liền quay ngoắt mặt đi.
Vừa vào đến phòng, Tô Hòa đã bắt đầu hỏi han ân cần.
Tô Hòa nhỏ hơn cô hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, trên người vẫn chưa hết vẻ non nớt, bản thân lại ngây thơ, hồn nhiên. Diệp Bạc Hâm thích ở bên những người như thế, không cần cảnh giác đề phòng.
Buổi trưa ăn cơm với Tô Hòa ở căng-tin, thì nhận được điện thoại của Tập Vị Nam.
Anh nói tối nay mới về.
Diệp Bạc Hâm một khi đã bận rộn thì chẳng còn tâm trạng nghĩ vẩn vơ, nghe anh nói tối mới về, lòng cũng không nặng nề lắm.
...
Buổi chiều tan làm, Diệp Bạc Hâm về nhà họ Tô trước.
Kì nghỉ phép của Tập Vị Nam cũng chẳng còn lại là mấy, thời gian này, cô muốn ở Ngự Cảnh Viên cùng anh.
Ngặt nỗi bên đó lại không có quần áo của cô, cô phải về nhà họ Tô để lấy thêm ít đồ.
Dì Thanh thấy cô về, mừng lắm, hỏi cô muốn ăn gì.
“Dì Thanh, dì không cần làm gì đâu, cháu về lấy ít đồ rồi đi ngay.”
“Đi ngay? Cháu lại đi đâu? Bao lâu rồi cháu chưa về nhà mà.”
Diệp Bạc Hâm uống ngụm nước, lúng búng nói: “Sang chỗ Thẩm Tư Á ở mấy hôm.”
Dì Thanh lo hai mẹ con lại đang giận dỗi nhau: “Bạc Hâm à, mẹ cháu...”
“Mẹ cháu làm sao?” Diệp Bạc Hâm thắc mắc ngước mắt lên.
Dì Thanh thở dài: “Thực ra cũng không có gì. Dì là dì sợ hai mẹ con cháu cứ hờn dỗi mãi thế này, mẹ cháu tuy có lúc hơi nghiêm khắc, nhưng làm cha mẹ, có ai mà không muốn tốt cho con cái? Bất kể trước đó là vì lý do gì, cháu cũng nên nhận lỗi với mẹ, đừng động một tí là bỏ nhà đi.”
Diệp Bạc Hâm thoáng khựng lại, chuyện gì cô cũng có thể nhận lỗi, nhưng riêng việc này, cô không thể cúi đầu.
Cô theo đuổi hạnh phúc của mình chẳng có gì là sai cả. Tô Uyển không nói được nguyên cớ vì sao, cô tuyệt đối không vì Tô Uyển mà làm tổn thương trái tim người đàn ông kia.
“Dì Thanh, mẹ cháu có ở nhà không?”
“Vẫn chưa về.”
“Hay quá, dì cứ làm việc của mình đi, cháu lên gác trước đây.”
Diệp Bạc Hâm đặt cốc xuống, đứng dậy lên gác.
...
“Phu nhân về rồi ạ?”
Dì Thanh tất bận trong bếp, nghe tiếng động liền bước ra.
Tô Uyển khẽ gật đầu, dì Thanh đỡ lấy cặp tài liệu trong tay bà.
Thấy đôi giầy cao gót màu trắng, Tô Uyển nheo mắt, vừa cởi áo khoác, vừa hỏi: “Con bé kia về rồi à?”
Dì Thanh biết bà đang nhắc đến Diệp Bạc Hâm, thoáng ngần ngừ rồi gật đầu: “Vâng, vừa về ạ.”
“Làm thêm mấy món mà nó thích.” Tô Uyển rốt cuộc vẫn thương con gái, hôm qua gặp nó ở sân bay, người gầy rộc đi, mấy hôm lang thang bên ngoài không biết khổ cỡ nào.
Dì Thanh ấp úng định nói, phu nhân mà biết Diệp Bạc Hâm lát nữa sẽ đi ngay, không chừng sẽ cãi nhau to cũng nên.
Chuyện giữa hai mẹ con, mẹ tốt nhất bớt tham gia.
“Vâng ạ.”
Tô Uyển ngang qua cửa phòng của Diệp Bạc Hâm, dừng lại, không gõ mà đẩy cửa vào.
Thấy chiếc va li của cô dựng giữa phòng khách, mặt Tô Uyển lập tức đổi sắc.
“Đang làm gì đây?”
Bàn tay gấp quần áo của Diệp Bạc Hâm liền khựng lại, Tô Uyển đứng trước cửa phòng ngủ, sắc mặt hầm hầm.
“Con sang nhà Tư Á ở mấy hôm.” Diệp Bạc Hâm mặt không biểu cảm, vẫn thoăn thoắt gấp quần áo.