Ánh mắt Lạc Ngạn Trình lấp láy ý cười sâu sắc.
“Nói thật đi, đột nhiên sao lại quyết định kết hôn? Thích con bé đó rồi à?”
“Cái này, cháu không phủ nhận, cô ta khá là thú vị.” Lạc Thời có chút cảm khái: “Đàn bà đẹp nhiều vô kể, nhưng đều na ná như nhau, nhàm chán, cứng nhắc, hiếm khi gặp được ai hay ho, lấy về cũng vui nhà vui cửa. Còn những cô tiểu thư trâm anh thế phiệt kia, sau này cháu không muốn rước một cái bình rỗng về nhà để quản thúc mình.”
Lạc Ngạn Trình cười, tay xoay chiếc nhẫn thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn Lạc Thời.
“Chị dâu mà biết ý định của cháu, chắc tức chết mất.”
Mới rồi Lạc Thời còn dùng câu nói ấy để trêu ông chú, giờ bị ông chú trả đũa.
Lạc Thời nhéo mắt, ngón tay vuốt lên màn hình điện thoại, uể oải nói: “Mẹ cháu không bận tâm đâu, chỉ cần cháu hết độc thân, có cháu ẵm bồng là bà ưng rồi.”
“Không hối hận chứ?”
Lạc Thời phì cười, biểu cảm giống Lạc Ngạn Trình như tạc.
“Sau này chán thì ly hôn, cháu có thiệt đâu, có gì mà phải hối hận?”
Nói rồi, Lạc Thời giơ ngón tay cái lên: “Chú mới là xịn, bị ca cẩm suốt hai mươi mấy năm ròng, đổi là cháu, cháu đầu hàng lâu rồi. Lấy vợ thôi có gì khó khăn. Cứ nghĩ đến việc lấy vợ xong, nhà có người phụ nữ, chong đèn chờ sẵn, hỏi han ân cần. Căn nhà cũng không đến nỗi hiu quạnh giá lạnh, cảm giác cũng không tệ.”
Lạc Ngạn Trình không phát biểu ý kiến của bản thân, mỗi người một chí hướng, cũng không thể bắt mọi người chấp nhận suy nghĩ của mình, và cũng không bị người khác dễ dàng thuyết phục.
“Diệp thị bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, chuyển mình thất bại, hình ảnh doanh nghiệp sụp đổ, vốn xoay vòng khan hiếm, nhiều công trình bị đình chỉ. Làm thông gia với nhà mình, rõ ràng Diệp Viễn Đông muốn bẫy cháu, mượn cháu để xoay mình. Cả bà mẹ vợ tương lai của cháu nữa, đợt trước chẳng đến tìm cháu? Cháu còn giúp bà ta trả món nợ một ngàn vạn.”
Lạc Ngạn Trình hừ mũi: “Cháu đúng thật coi mình là cái máy in tiền à? Đàn bà mà nghiện cờ bạc, cái hố ấy cháu lấp không bao giờ đầy được đâu.”
“Chú yên tâm, cháu trước tiên vẫn là người làm kinh doanh, không để mình thiệt bao giờ. Trong cuộc hôn nhân này, chúng cháu đôi bên đều có được thứ mình muốn. Hạ Băng mê cờ bạc, cháu sẽ làm cho bà ta tởn đến già không dám cờ bạc nữa. Diệp Viễn Đông muốn trục lợi từ cháu, cũng không dễ gì.”
Lạc Thời nhếch môi, vẻ nửa cười nửa không, mắt cúp xuống, giấu đi triệt để những toan tính trong ánh mắt.
Lạc Ngạn Trình gối đầu, cảm khái gật gù.
Thằng cháu này, vừa nhanh nhạy lại vừa tâm cơ, chẳng trách Lạc thị giao vào tay nó, càng ngày càng hùng mạnh.
Có điều, đừng để mình cũng rơi vào vòng quay trò chơi.
...
Chạng vạng tối, Diệp Bạc Hâm ra siêu thị gần nhà, mua ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt thường ngày.
Lúc chọn đồ, gương mặt cô luôn ánh lên tươi tắn rạng rỡ.
Ngự Cảnh Viên là ngôi nhà chung giữa anh và cô, cô sẽ nỗ lực hết mình trong cuộc hôn nhân này.
Lúc rảnh, cô lại ra Chợ nội thất ngắm nghía, trang hoàng lại căn nhà.
Thế giới của anh, nghiêng về sắc màu lạnh, rặt một màu xám đen trắng, nhìn trông đơn điệu, không giống cái nhà, mà giống như căn hộ độc thân hơn.
Tập Vị Nam vừa đặt chân đến chiến cứ, liền gọi điện thoại về cho cô. Diệp Bạc Hâm đang rửa rau trong bồn, nghe tiếng chuông, liền vội vàng ngắt vòi nước, chùi tay vào tạp dề.
“Là anh...” Bên tai văng văng tiếng thở nặng nề, có thể nghe được cả tiếng hô hào khẩu hiệu huấn luyện.
Diệp Bạc Hâm hơi cúi mặt, trong mắt rộn ý cười.
“Ừm, anh đến nơi rồi à?”
“Đến rồi, Hứa Như Sơ đi chưa?” Chất giọng của anh như mỹ tửu lâu năm, đậm đà nồng nàn.
Do vẫn còn sốt, nên giọng hơi ồm.
Tai Diệp Bạc Hâm nóng ran, cô bặm môi.
Lòng thầm mắng mình không ra gì, anh mới đi, mà đã bắt đầu nhớ anh da diết rồi.
“Về rồi.”
“Anh ta có bắt nạt em không?” Giọng anh rất trầm, mang vẻ khàn khàn quyến rũ.
Diệp Bạc Hâm khẽ bật cười, thì ra cái cảm giác có người bảo vệ là như thế này.
Cứ nghĩ đến vẻ cứng họng của Hứa Như Sơ, Diệp Bạc Hâm lại thấy sảng khoái, dù sao cũng bị đè nén bao nhiêu năm trời, khó khăn lắm mới vùng dậy được.
Cô vừa cất tiếng cười, Tập Vị Nam liền nghe tim mình mềm lại.
Rất muốn ôm cô vào lòng.
Diệp Bạc Hâm không muốn anh phải phân tâm, bèn lắc đầu, nhưng sực nhớ ra anh cũng không nhìn thấy, đành vội nói “Không.”
“Bao giờ anh về?”
Tập Vị Nam hơi ngưng một lúc, mới rồi xuống xe đã gọi ngay cho cô, lịch trình chưa kịp sắp xếp.
Quý Giản Ninh đi đằng trước, nháy mắt với anh, cười khả ố.
Tập Vị Nam siết chặt điện thoại, bước chân chậm lại: “Anh sẽ cố gắng về trong tối nay.”
Diệp Bạc Hâm mở rèm cửa sổ, ngắm tịch dương đã tắt, chỉ đề lại vài tia sáng mong manh nơi đường chân trời.
“Không cần đâu, anh cứ từ từ làm việc, không kịp thì mai về, không gấp gáp lúc này. Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, đừng để mệt người.”
Vì có câu nói của anh, mà lòng cô ngọt lịm, nhưng cũng không nỡ để anh phải vất vả.
Gác điện thoại, Diệp Bạc Hâm thờ hắt ra, nhìn đồ ăn trên bàn, tự nhưng mất hứng khởi.
...
Gom chăn phơi ngoài ban công, dọn dẹp một lượt phòng khách, Diệp Bạc Hâm rúc xuống sô-pha, ôm gối thừ người ra.
Trong không khí vẫn còn tàn dư hương vị của anh, cô lưu luyến hít hà thật sâu.
Anh mới đi chưa được bao lâu, mà cô đã thấy trống vắng thế này.
Sau này anh về quân đội, cô phải chịu đựng ra sao?
Diệp Bạc Hâm hơi giận mình, từ lúc nào cô bắt đầu suy tính thiệt hơn?
Sắp xếp xong mớ suy tư, cô mở máy tính, bắt đầu liên hệ với quản lý công ty điện ảnh trước kia.
Cô đã bỏ bê kịch bản gần ba tháng nay, hai tháng trước tập huấn trong quân đội, vừa khổ vừa cực, không có mạng để dùng, cô gần như không viết lách gì. Độ gần một tháng nay lại vì chuyện của Tập Vị Nam, tâm trạng không ổn định, ý tưởng cũng tắc tịt.
Diệp Bạc Hâm vốn định từ chối, cô không thiếu tiền, viết kịch bản chỉ là sở thích ngoài giờ. Nhưng cứ nghĩ đến hai bộ phim năm xưa qua tay mình, vừa công chiếu đã nổi rầm rộ, còn nâng đỡ được mấy ngôi sao điện ảnh, cảm giác thành tựu tự nhiên nảy sinh, khiến cô không nỡ buông bỏ.
Những chữ gõ ra, lại được xóa đi.
Quản lý giúp cô liên hệ bên chế tác và phía nhà đầu tư, hẹn ba ngày sau gặp ở trường quay, cùng nhau làm quen tìm hiểu.
Đơn vị chế tác và nhà đầu tư lần này đổi người, không còn là nhóm cùng hợp tác hai bộ phim lần trước.
Bây giờ cô đã thôi việc ở công ty, quản lý chỉ là người bắt mối ở giữa, có thể hợp tác hay không, phải xem thành ý của ba bên.
Diệp Bạc Hâm chỉnh đốn lại tư tưởng, sắp xếp mớ cảm xúc trước đó, mở văn bản ra, liệt kê đề cương kịch bản.
Lúc xong xuôi thì trời đã tối.
Căn nhà im ắng đến đáng sợ.
Đèn bật lên, căn phòng tẻ ngắt, hịu quạnh.
Diệp Bạc Hâm cảm thấy hơi ngột ngạt.
“Tư Á, rảnh không? Qua đây ăn cơm với tớ.” Diệp Bạc Hâm khoanh chân ngồi trên sàn nhà, gấp lại máy tính, ngón tay buồn bã gõ xuống mặt bàn.
Trước kia cô thích nhất là về đêm, yên tĩnh, không còn những muộn phiền, giờ lại cảm thấy như nung như nấu.
Từ lúc cuộc sống dư ra một người, mọi thứ đều âm thầm nảy sinh thay đổi.
Thẩm Tư Á vừa từ công ty về, sáng nay không đi làm, cũng không xin phép, bị chủ biên gọi vào văn phòng mắng chửi một trận. Giờ bên tai vẫn còn văng vẳng lời châm biếm gay gắt của mụ ta, tâm trạng bực bội cực điểm.
“Xong luôn.” Thẩm Tư Á thay giày cao gót, chân trần bước vào nhà.
“Tiểu thư, cô về rồi à?” Dì giúp việc bưng cốc nước lên cho cô.
“Cảm ơn dì.” Thẩm Tư Á nhoẻn cười ngọt lịm, thả người xuống sô-pha, mệt mỏi day thái dương, chuyển máy điện thoại sang tay bên kia: “Dì ơi, tối nay dì đừng nấu cơm, lát nữa cháu sang ăn chực nhà Bạc Hâm rồi.”
Diệp Bạc Hâm là khách thường xuyên của nhà này, dĩ nhiên dì giúp việc biết: “Thế tối nay cô có về nhà không?”
“À, hỏi cậu đấy, tối nay có về không?” Thẩm Tư Á hỏi lại Diệp Bạc Hâm.
“Về gì nữa, gói ghém đồ đạc, khẩn trương qua đây.” Xong rồi, Diệp Bạc Hâm lại nói thế: “À, bên này tớ không có sẵn đồ thay đổi, nhớ mang thêm mấy bộ, để mai tớ mặc đi làm.”
Hồi chiều vừa gặp Tô Uyển ở sân bay, tối nay chắc đang ở nhà, Diệp Bạc Hâm không muốn vừa về đã bị bà nhốt trong nhà.
Thẩm Tư Á vốn đang uể oải nhắm mắt, mệt bã người không buồn động đậy dù chỉ một ngón tay, nghe cô nói vậy, liền choàng mở mắt.
“Lạ thế, không phải đến nhà cậu à? Tớ mang quần áo theo làm gì? Cậu chuyển nhà à?”
“Bị mẹ tớ đuổi ra khỏi nhà, lát nữa đến Ngự Cảnh Viên nhé, đến rồi gọi điện cho tớ xuống đón.” Diệp Bạc Hâm đứng lên, ngồi khoanh chân hơi lâu, cổ cũng cứng đờ, vặn mấy cái còn nghe được tiếng rắc rắc.
Nắn bóp hai hai chân mỏi nhừ, nằm xuống sô-pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Ngự Cảnh Viên?” Đấy là tòa chung cư đắt đỏ vô giá, an ninh chặt chẽ, nghe nói nhiều quan chức thành phố đều ở đó, không quen biết không mua được, chưa rao bán mà đã xí trước hết rồi.
“Ừ, khẩn trương qua đây, tớ đi nấu cơm đây.” Diệp Bạc Hâm không cho cô cơ hội hóng hớt, liền thẳng tay cúp mắt.
...
Thẩm Tư Á lên gác thay quần áo, chọn hai bộ đồ công sở trang nhã, đứng dáng trong tủ quần áo, nhét vào túi, xách đồ ra khỏi nhà.
Hơn bốn mươi phút sau, Thẩm Tư Á đứng bên ngoài khu chung cư Ngự Cảnh Viên.
Đèn đường sáng trưng, thi thoảng có xe cộ lướt qua, những loại xe mấy chục vạn, không phải hạng sang, nhưng lại có thể tôn được địa vị.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, cô đã thấy ba vị quan chức thường ngày xuất hiện trên bản tin thời sự lục tục đi ngang qua.
Đây đúng là thế giới của chính khách, cách xa một trời một vực với dân thường các cô. Nếu không làm việc ở tòa soạn, chắc chả bao giờ có thể gặp được những vị chính khách này.
“A lô, này cưng, đoán xem tớ vừa thấy ai?” Thẩm Tư Á xúc động mở lời, giọng thì thào, thậm thà thậm thụt.
Diệp Bạc Hâm đang ninh canh, một tay cầm điện thoại, một tay nguấy đảo: “Đến rồi à?”
“Ừ, đến rồi.” Thẩm Tư Á nuốt nước bọt, mảnh đất dưới chân cô không biết được bao nhiêu là nhân vật hiển hách giẫm qua: “Đừng đánh trống lảng.”
Dĩ nhiên Diệp Bạc Hâm biết khu này có những ai sống, nhưng cô không hứng thú với chính trị, cũng không có thiện cảm với chính khách. Cô không như Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á mắc bệnh nghề nghiệp, thấy những người kia là hai mắt sáng quắc, nếu được phỏng vấn, thì đấy là sự trợ giúp lớn đối với sự nghiệp của cô nàng.
“Ờ, đợi tí, tớ xuống đón.” Diệp Bạc Hâm tắt bếp, quay ra rời nhà bếp.
Cô không thay giày, cứ thế xỏ dép lê xuống dưới nhà.
Thẩm Tư Á đứng dưới ánh đèn đường, thấy Diệp Bạc Hâm liền vẫy tay, mặt hớn hở, líu ríu kể vừa nãy gặp ai, ai và ai.
Diệp Bạc Hâm cũng cạn lời, đành bâng quơ đáp lại.
Đăng ký ở phòng bảo vệ xong, cả hai cùng lên nhà.
Vừa vào thang máy, Thẩm Tư Á đã buông tay Diệp Bạc Hâm, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò: “Làm sao lại dọn tới đây sống?”