Tâm trạng bình tĩnh trở lại, ngón tay Diệp Bạc Hâm mân mê sợi dây chuyền, khóe miệng nhoẻn cười mơ màng.
Cạnh bên gương mặt bình lặng, dưới ánh đèn, lại càng sắc nét.
“Cô nhớ được bao nhiêu rồi?”
Hứa Như Sơ ngồi đối diện, người thả lòng, ngảvào lưng ghế.
Anh ta nheo mắt, nhìn ngắm gương mặt thanh toát xinh xắn của Diệp Bạc Hâm.
Càng nhìn càng thấy thú vị, cái cảm giác cô mang lại, vô cùng thư thái...
Diệp Bạc Hâm thích sợi dây này, thích đến độ không rời được tay.
Nghe Hứa Như Sơ hỏi, cô mới ngước mắt nhìn anh ta.
Trầm mặc vài giây, cô quay đầu trông ra ngoài cửa sổ, giọng hững hờ có lẫn đôi chút hụt hẫng.
“Trong đầu có những hình ảnh lắt nhắt, không liền mạch, có lúc cảm thấy cảnh tượng rất quen, nhưng không nhớ được gì.”
Hứa Như Sơ gật đầu, ánh mắt sâu kín.
Từng tổn thương sâu sắc như thế, chọn lựa lãng quên cũng là bình thường.
Hoặc không nhớ gì là tốt nhất, như thế sẽ không còn đau khổ, cuộc sống có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Tôi không phải người trong cuộc, chuyện giữa hai người, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà, Tập Vị Nam có nhắc lại chuyện đó với cô không? Hay là... cô cũng không buồn hỏi?”
Hứa Như Sơ chắc đã đoán ra được, người mà chuyện gì cũng tự mình gồng gánh như Tập Vị Nam thì thà bị hiểu lầm, chứ nhất quyếtkhông để người khác biết anh ta đã làm gì.
Người ta có câu, chết vì sĩ diện.
Đích thị là nói kiểu người như anh ta.
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm rầu rĩ, bần thần lắc đầu.
Trước kia cô từng gặng hỏi, nhưng anh toàn lảng tránh, bâng quơ, có nói thì cũng nói giảm nói tránh.
Cô có thể cảm nhận được, Tập Vị Nam vẫn còn chuyện giấu cô.
Một người luôn nặng tâm sự, người sớm tối bên anh ta chả nhẽ lại không nhận ra?
Hứa Như Sơ chỉnh lại thế ngồi, chân bắt chéo lên nhau, hiển nhiên đã từng làm vô số lần, tư thái tự nhiên, thuần thục, trang nhã và quý phái.
Tay đeo đồng hồ gác lên tay vịn, tay phải đặt trên đùi.
Lúc không cười, con người anh ta căng tràn khí khái chín chắn đĩnh đạc, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén.
“Thực ra, trước khi nhập học trường quân sự, cô đã biết hắn ta rồi, có nhớ không?” Sắc mặt Hứa Như Sơ nghiêm túc, giọng đanh chắc.
Quen biết bao nhiêu năm, Diệp Bạc Hâm biết những lúc như thế này, anh ta tuyệt đối không đùa.
Năm mười tám tuổi, cô nhập học trường quân sự, nói như thế... tức là trước năm mười tám tuổi cô đã quen Tập Vị Nam?
Nhưng rõ ràng cô chỉ mất ký ức về quãng thời gian sau khi nhập học.
Trước kỳ thi đại học, chuyện nào ra chuyện nấy, cô đều nhớ rõ như in.
“Làm sao có thể?” Diệp Bạc Hâm suýt thì đánh tuột chiếc cốc khỏi tay.
Hứa Như Sơ nâng tách trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, nhuận họng, yết hầu quặn lên rồi lại quặn xuống.
Ánh đèn lung linh trên đỉnh đầu rót xuống, đổ những vệt lên áo sơ mi của Hứa Như Sơ. Đường nét gương mặt anh ta trở nên sắc cạnh, rõ rệt.
“Năm cô mười lăm tuổi, bị bọn buôn người bắt cóc, tí nữa thì bị bán sang Thái. Nhớ lúc đó, có mấy chú bộ đội xông vào tận ổ của chúng, cứu cô không?”
Diệp Bạc Hâm sững người, chìm vào ký ức.
Bởi chuyện đó mà cuộc đời cô suýt thì điêu tàn. Làm sao có thể quên được?
Đến bây giờ cô vẫn không dám hồi tưởng, nếu năm xưa không gặp mấy chú bộ độ ở biên giới, thì đợi chờ cô sẽ là cuộc đời vận mệnh nào?
Cô nghe nói, con gái bị bán sang Thái thường sẽ rất thảm, trở thành công cụ mua vui, công cụ tiết dục của bọn có tiền, cả đời không thoát được cơn ác mộng ấy, gặp kẻ biến thái không biết chừng còn thiệt mạng.
Hứa Như Sơ thở dài, nhìn gương mặt lúc xám xịt lúc xanh mét của cô, biết cô đang nhớ lại những ngày đen tối ấy.
“Xem ra vẫn nhớ, nhưng rất mông lung, phải không?” Hứa Như Sơ gợi ý.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh ta, không rõ vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện đó. Anh ta không phải là không biết, từng vì sự cố này mà cô không dám ra đường cả tháng trời. Sau đó Tô Cảnh Sâm đích thân dạy cô võ phòng thân, dần dà mới dắt cô ra khỏi cơn ác mộng.
Diệp Bạc Hâm chực gật đầu, nói mình vẫn nhớ, nhưng nghe Hứa Như Sơ nói đến hai chữ mông lung, cô lại ngẫm nghĩ lại. Những bộ mặt bặm trợn tởm lợm, ánh mắt dơ dáy, và cả tiếng chửi bới nhục mạ rát tai, những đau đớn bởi roi quất lên da dẻ, đến nay cô vẫn nhớ rõ mồn một.
Nếu không nhờ bác sĩ tâm lý, và tâm lý của bản thân đủ kiên cường thì e là bây giờ vẫn chưa thôi ám ảnh.
Hứa Như Sơ lắc đầu, bất lực xoa trán, cho cô gợi ý: “Mấy chú bộ đội cứu cô, có phải cảm giác gương mặt của họ rất mông lung không?”
Mười năm qua đi, làm sao nhớ kỹ đến thế được.
Diệp Bạc Hâm toan phản bác nhưng sực nhận ra, trước kia nhớ rất rõ tình tiết được giải cứu, mà không biết tự bao giờ, lại trở nên mơ mơ hồ hồ.
Một thời gian dài, cô không dám hồi tưởng.
Ánh mắt Hứa Như Sơ sâu lắng nhìn Diệp Bạc Hâm: “Trong số mấy chú bộ độ đó, có một người chính là Tập Vị Nam, bất ngờ đúng không? Nói chính xác hơn là, Tập Vị Nam đã cứu cô khỏi tay lũ người kia.”
Bất chấp ánh mắt thảng thốt của Diệp Bạc Hâm, Hứa Như Sơ vẫn tiếp tục kể:
“Em gái lại theo trào lưu anh hùng cứu mỹ nhân, rồi mỹ nhân lại nảy sinh tình cảm ái mộ anh hùng, ma xủi quỷ khiến thế nào lại trầm luân.Cô phải lòng người ta, chỉ tiếc người ta là lính đặc chủng, đến không ai biết về không ai hay. Họ làm xong nhiệm vụ, trên đường về tình cờ cứu các cô. Một thường dân bé nhỏ như cô, biết đi đâu tìm lại họ?”
Nhớ lại quãng thời gian điên cuồng của cô năm xưa, Hứa Như Sơ chẹp lưỡi lắc đầu.
“Sau đó cô nhờ tôi điều tra. Để giúp cô, đấy, tôi phải xuống nước nài nỉ ông cụ ở nhà. Ông cụ từng ở trong quân ngũ, am hiểu nhiều đường đi nước bước. Tôi từng nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là một anh lính đặc chủng chứ mấy? Tưởng với tài cán của ông cụ, lại chả dễ như trở bàn tay? Nhưng mấy người từng cứu cô, thân phận của họ là tối mật, đến từ đội đặc chủng có hành tung bí ẩn nhất đất nước này. Ông cụ không chịu, sợ tiết lộ cơ mật. Tôi phải nói là cô nhờ tôi hỏi, dù sao ông cụ cũng thương cô đáo để. Sau đó mất nhiều công sức mới đào xới được tin tức mấy người kia.”
Hứa Như Sơ háo hức nhìn gương mặt cứng đờ của Diệp Bạc Hâm. Có hiếu kì, có kinh ngạc, môi hấp háy, vẻ ngơ ngác y chang hồi nhỏ mỗi khi bị bắt nạt. Hứa Như Sơ thấy vui, liền phá lên cười sảng khoái.
Diệp Bạc Hâm ý thức được mình bị người ta cười trêu, mặt biến sắc, cáu mình đá chân anh ta một cái ở dưới gần bàn.
Hứa Như Sơ húng hắng mấy tiếng, vẻ tươi cười trên mặt chưa lúc nào ngơi nghỉ.
“Sau khi tài liệu về tay, tôi đã xem qua một lượt, định bụng tìm hiểu xem thằng lỏi nào lại khiến đại tiểu thư nhà ta phải động lòng phàm. Không xem thì thôi, ái chà, xem xong tôi còn giật cả nảy. Gớm lắm, cái thằng nhỏ vừa ngông vừa lì, đây chả phải đối thủ sống còn kiêm đồng đội với tôi hồi còn ở trại tập huấn ma quỷ đấy thôi?”
Diệp Bạc Hâm thắc mắc: “Trại tập huấn ma quỷ là cái gì?”
Hứa Như Sơ rướn mày: “Hồi trẻ hơi ngông cuồng, phá phách gây không ít chuyện, nên năm mười bốn tuổi, tôi được ông cụ quẳng vào một trại tập huấn. Trong đấy toàn một lũ điên, không nhân tính, không quốc tịch, bất đồng ngôn ngữ, tập luyện đến chết thì thôi, muốn trốn cũng không trốn được, bị bắt lại thì càng thảm, chỉ có thông qua khảo sát, mới được bình yên tốt nghiệp, xa rời cái nơi quỷ quái ấy.”
Tuy điên rồ, nhưng trong quãng thời gian ấy chỉ duy nhất một ý niệm, đấy là phải sống để rời khỏi đây, một mục tiêu phấn đấu duy nhất, không được phân tâm, không được lơ là, bất cẩn là có thể bỏ mạng ngay.
Anh căm hờn nơi đó, khiến anh phải chứng kiến sự méo mó nhân cách của loài người. Nhưng cũng cảm ơn nơi đó, khiến anh trưởng thành nhanh chóng.
Diệp Bạc Hâm chưa từng nghe nói lại còn có những nơi tập huấn dã man như thế. Cô đoán bụng, chắc cũng tập luyện tàn khốc như trong quân ngũ. Chả trách thân thủ của Hứa Như Sơ lại nhanh nhẹn thế, rành súng ống còn hơn cả lái xe.
Nhưng cô mãi mãi không bao giờ đoán được, đó là một nơi mà người ta coi mạng người như cỏ rác, các đầu não quốc gia đều mặc định sự tồn tại của nó, hằng năm tiền tài như núi bỏ vào đó để hòng huấn luyện ra thứ vũ khí tân tiến nhất thế giới, họ gửi vào đó không biết bao nhiêu đợt thanh thiếu niên những người vốn bị coi là thành phần bất hảo, tuổi tác không được quá hai mươi.
Nhưng trại huấn luyện ấy không bao giờ được phơi sáng trước xã hội, những kẻ bên trong đó không khác con dã thú, để thoát khỏi nơi địa ngục trần gian ấy, duy nhất bằng cách nâng cao kỹ năng bản thân. Họ buộc phải bất chấp thủ đoạn, những lúc cần kíp, thậm chí ngấm ngầm trừ khử đối thủ. Cũng có những kẻ tử nạn trong lúc tập luyện, thậm chí cơ thể không chịu đựng được, bị hành đến chết. Có những kẻ không chịu được tập huấn khắc nghiệt, tinh thần suy sụp, bị gửi về nước, cả đời giam lỏng trong bệnh viện tâm thần.
Thấy ánh mắt hoang dại sáng quắc, của Hứa Như Sơ, Diệp Bạc Hâm liền co rụt người lại.
Để lấp liếm vẻ luống cuống của mình, cô bèn cúi đầu cắn ống hút.
Nước hoa quả màu cam, mang theo li ti hạt quả, trôi theo ống hút, tuột xuống cổ họng cô.
“Anh và anh ấy quen nhau ở cái trại tập huấn ma quỷ ấy à?” Diệp Bạc Hâm ấp úng hỏi, tay đưa lên vén tóc rũ bên má ra sau mang tai.
Cơ thể đang gồng lên của Hứa Như Sơ, bởi câu nói thẽ thọt của cô mà từ từ thả lòng, vẻ khát máu trong đáy mắt cũng dần tan biến.
“Ừ. Chắc nó cũng phạm lỗi lầm, bị quẳng vào cái nơi chết tiệt ấy. Tập Vị Nam của lúc ấy, so với bây giờ là hai người hoàn toàn khác lạ. Hồi mới quen, nó điên hơn anh mày nhiều, mà còn không coi ai ra gì nữa.”
Hứa Như Sơ nheo mắt, Tập Vị Nam trong ký ức của anh, cao ngạo ngông cuồng, thách thức giáo viên huấn luyện, xúi giục bọn trẻ nổi dậy, lúc đánh nhau thì không khác nào kẻ điên. Theo cái cách ấy, thì giết người hắn cũng dám. Mới mười năm tuổi, mà nản đời, không sợ chết. Mọi người đều nhận ra, gã này hoặc là mất trí, hoặc là không sợ chết.
Bởi trận nổi dậy đấy, mà rất nhiều đứa không dám mích lòng hắn. Nhưng cũng vì hắn là kẻ đầu têu, nên mọi giáo viên huấn luyện đều đì bằng chết, dĩ nhiên những đứa khác cũng chả quan tâm hắn sống chết thế nào.
Anh từng điên cuồng bỏ trốn, mỗi lần bị bắt về, lại một trận tra tấn sống không bằng chết.
Nhưng những chuyện xưa cũ đương nhiên anh sẽ không nhắc lại với Diệp Bạc Hâm. Những người sống trong xã hội có pháp luật cai trị như các cô, dĩ nhiên không nghĩ được rằng trên thế giới lại có một nơi nhơ nhớp đến vậy.
“Đánh nhau, xô xát, gây gổ, bắt nạt, gây hấn, chuyện nhảm nhí nào cũng làm. Thanh niên bất hảo một trăm phần trăm. Hắn ta thường xuyên bảo anh mày là thằng cặn bã. Nếu cô gặp hắn của thời ấy, đảm bảo sẽ không có chuyện yêu đương sau này.” Hứa Như Sơ khẽ cười, mặt bỡn cợt nhìn Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm nhíu mày, cắn ống hút không lên tiếng.
Tập Vị Nam mà cô quen là người chín chắn, nghiêm túc, mưu trí sắc lược, thời gian đã đẽo gọt anh trở nên hoàn mỹ.
Anh có nhiệt huyết, có dịu dàng, có cứng rắn, cũng có mềm mỏng.
Cô không thể nào tìm được mối liên quan giữa anh và người thanh niên điên cuồng trong lời kể của Hứa Như Sơ.
Cô luôn cho rằng, sinh ra trong một gia tộc như Tập Vị Nam, anh được thừa hưởng nền giáo dục bậc nhất, được tiếp xúc với đám đông dân trí cao, nên từ nhỏ đã xuất sắc. Không ngờ, anh cũng có thời kì nổi loạn, cũng từng có một quãng thời gian điên cuồng mà không ai biết.
Hứa Như Sơ nói, nếu gặp Tập Vị Nam của thời kỳ đó, chưa chắc cô sẽ thích nổi anh.
Với một cậu trai bất hảo mà nói, đúng là cô sẽ không ưa nổi, điều này cô không thể phủ nhận.
Nhưng nếu người đó là Tập Vị Nam, Tập Vị Nam của bây giờ có thể xuất sắc nhường này, vậy anh của thời đó liệu có thể xấu xa được bao nhiêu?
Cô sẽ không vì điểm đen trong quá khứ của anh, mà lại chối bỏ toàn bộ anh của ngày hôm nay.
Có lẽ, cô phải biết ơn chàng trai bất hảo ngày xưa, chính cậu sẽ tôi rèn ra người đàn ông mạnh mẽ của bây giờ, để cho cô có được một người yêu hoàn hảo.
“Còn sau đó?” Diệp Bạc Hâm cum cúp mắt, bờ mi khẽ run lên.
“Sau đó ấy à.” Hứa Như Sơ khẽ cười, ánh đèn dịu nhẹ rót lên nút cúc viền vàng phản sáng le lói: “Vì hắn, sau khi thi đại học, cô chọn trường quân sự.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với sự chọn lựa của cô, họ đồng loạt tỏ ra khó hiểu.
Với thành mình tích của mình, cô hoàn toàn của thể thi đỗ đại học B ngôi trường tốt nhất cả nước. Tô Uyển thậm chí đã liên hệ sẵn sàng với đại học Pennsylvania, chờ cô hoàn thành học kì một của đại học trong nước, sau đó sẽ chuẩn bị du học.
Ai mà ngờ cô chẳng nói chẳng rằng ghi danh trường quân sự, ngoại trừ Hứa Như Sơ, không một ai hiểu lý do vì sao.
Tô Uyển giận sôi máu, cho đến tận khi cô xảy ra chuyện, Tô Uyển mới nguôi giận.
Diệp Bạc Hâm hơi hoang mang, chuyện sau đó, cô cũng hiểu đại khái.
Nhập học trường quân sự được một học kì, cuối học kì đó cô được chọn vào danh sách tập huấn sĩ quan của đội C thành phố S. Sau đó, cô như ý nguyện, gặp được người đã giúp mình kiên cường suốt ba năm ròng.
Sự trùng phùng ngoài ý muốn, không hề nằm trong dự định của cô.
Lần trước Tập Vị Nam kể, lần gặp đầu tiên giữa cô và anh, anh đã mắng mỏ, còn đá cô, phạt cô chạy bộ.
Cô của lúc ấy, trong lòng đã nghĩ gì nhỉ, người tìm kiếm ba năm trời sờ sờ ngay trước mắt, lại có những lời lẽ độc địa hoàn toàn trái ngược, cô có tủi thân không?
Cô nói, hồi đó Tập Vị Nam cư xử ác ý với mình, thế mà vẫn còn thích được anh ấy. Hóa ra, cô không phải là người ưa bị ngược đãi, mà bởi cô đã mong ngóng anh suốt ba năm ròng.
Hứa Như Sơ xoa cằm nói: “Ở trong quân doanh, làm sao mấy đứa có thể nảy sinh gian tình, chuyện đấy tôi không rõ. Nhưng mà cô có thể tìm Tập Vị Nam để hóng hớt xem sao.”
Diệp Bạc Hâm đám vào chân anh ta, làm anh ta rũ ra cười.
“Còn năm năm trước vì sao lại chia tay, thì là vì một người phụ nữ, Bạch Sở Khả. Hắn ta phạm một lỗi lầm như bao gã đàn ông khác. Nhưng Tập Vị Nam, cũng chỉ là vật hy sinh của quân quyền thôi.”