Đèn thuỷ tinh quá chói mắt, đồng tử đen nhánh của Diệp Bạc Hâm hơi chút co lại, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Cô mím môi, quay đầu nhìn vị trí của Thẩm Tư Á, đường nét bên mặt dịu dàng, nhưng ẩn nhẫn một chút cứng nhắc.
Ngón tay thon dài của Hứa Như Sơ nhẹ gõ trên mặt bàn, nhàn nhã bưng lên tách trà.
Hoa văn quả hải đường của gốm Thanh Hoa, ở dưới móng tay êm dịu của anh, vó một loại đẹp vượt qua thời không.
Anh nhẹ nhàng thổi nước trà, chậm rãi thưởng thức, nâng mắt liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi.”
Vị trí của Thẩm Tư Á từng ngồi, bây giờ đổi thành một cặp tình nhân trẻ.
Môi của Diệp Bạc Hâm mạnh mẽ hất lên rất thẳng, môi cũng dùng lực có chút tái đi.
Nếu như không phải vì nghe Hứa Như Sơ kể chuyện mà cô không hiểu rõ được, cô bây giờ liền đập bàn đi rồi.
Ánh mắt di chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy lại là ánh đèn rực rỡ, bóng ảnh mà cửa thuỷ tinh phản chiếu.
Hứa Như Sơ dường như chưa nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô vậy, tiếp tục nói lời mát mẻ “Còn nữa, người ta lại không quen biết cô, cô đến trước mặt người ta giải thích nói, tôi và cô trong sạch, không vó một chút quan hệ mập mờ, đây chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao? Hơn nữa, chúng ta là quan hệ gì cô còn sợ nói không rõ sao? Nếu như đến lúc đó truyền đến tai Tập Vị Nam, cô giải thích một chút không phải được rồi sao?Còn bày ra bộ dạng mối thù sâu sắc sao?”
Đôi mắt đen của Diệp Bạc Hâm nhảy lên lửa giận, cô lạnh mặt xuống, giọng không lớn, ngữ khí lại rất hung dữ “Anh là đại gia, nói gì cũng có lý.”
...
Thức ăn còn chưa mang lên bàn, Hứa Như Sơ mở cúc tay áo ra, khoé miệng hơi vểnh lên, đứng dậy đi phòng rửa tay.
Sau khi điện thoại bị Tô Uyển lấy đi, ngày hôm sau Diệp Bạc Hâm tới cửa hàng điện thoại mua một cái điện thoại mới, đổi thẻ sim.
Bây giờ trên mạng lưới mạng phát triển, không có điện thoại giống như cùng xã hôin tách biệt, cái khác không nói, trên phương diện công việc, bộ phận công ty thiết lập nhóm we chat, có gì quan trọng đều thông báo trên nhóm, cô sợ bỏ lỡ tin tức.
Còn nữa... cô sợ Tập Vị Nam không liên lạc được với cô...
【Cậu đang ở đâu?Người đàn ông lúc nãy hẹn cùng cậu là ai?Có quan hệ gì với cậu?】Ngón tay Diệp Bạc Hâm nhanh chóng gõ chữ, biên tập we chat, gửi đi...
Thẩm Tư Á rất nhanh trả lời lại, 【Chị, cậu mười vạn câu hỏi vì sao a?】
Diệp Bạc Hâm chau mày.【Bớt nói nhiều, thành thật khai báo.】
【 Quên rồi?Tớ đường đường là phóng viên chuyên mục tài chính cao cấp, bây giờ biến thành tiêu khiển của những người chán ghét, anh ta à, chính là nhân vật chính của tạp chí danh môn bát quái kỳ tiếp theo, tổng tài Sở Thị - Sở Lâm, nhưng mà, đề mục này còn rất xa xăm, đang cố gắng làm đây.】
Thẩm Tư Á mặc một đầm đen dài đứng bên đường, cô đang cúi đầu trả lời tin nhắn, trước mắt đột nhiên trước mắt bao phủ bời một bóng đen.
Cô sững sờ nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt hồ ly cười như không cười của Sở Lâm.
Anh giương mày, cằm dưới gật gật xuống màn hình điện thoại của cô “Thẩm đại ký giả, vì thực hiện mục tiêu rất xa của cô, bây giờ lên xe đi.”
Nói xong, mỉm cươic nhẹ một tiếng, không đợi Thẩm Tư Á từ trong mơ màng bước ra, bước tới mở cửa xe, ngồi vào trong.
Thẩm Tư Á ngổn ngang trong gió.
Vốn dĩ nghĩ trước tiên tiếp cận anh, từ từ moi ra tin tức vụ tai tiếng tình dục, không ngờ tới bị người ta phát hiện rồi, anh chàng này quá có tiềm năng làm thám tử rồi.
“Sở tiên sinh, chúng ta đây là đi đâu a?” Thẩm Tư Á ngồi lên ghế trước, chiếc xe khởi động rồi, cô mới nghĩ ra hỏi người ta đi đâu.
Sở Lâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm phía trước, lông mày thưa thớt dần dần gấp nếp lại.
“Đến rồi sẽ biết.” Trên con đường chính đã là đầu đèn hoa đăng, phản chiếu trên bên gương mặt thanh tú của anh, một bên anh đổ xuống bóng ảnh mờ nhạt.
Tâm tư người đàn ông này rất sâu, khiến người khác khó mà đoán được, đây là kết luận của Thẩm Tư Á sau vài lần tiếp xúc với anh tổng kết được.
Lúc này thấy tâm trạng anh dường như không làm sao tốt cả, trong lòng Thẩm Tư Á bắt đầu rụt rè.
Buổi tối tuỳ tiện lên xe của một người đàn ông không tính là quen thuộc, như vậy thật sự tốt không?
Đang do dự không biết có nên gọi dừng xe, tin nhắn we chat của Diệp Bạc Hâm gửi tới.
【Bản thân cậu nhàn nhã chút, đừng đánh mất bản thân.】
Trái tim Thẩm Tư Á hơi run, lén lút liếc nhìn cằm hơi nghiêm nghị và khoé môi lạnh nhạt của Sở Lâm.
Với loại nhìn giống hoa tâm như anh, người đàn ông bới móc thực tế, sẽ không bungn đói vơ quàng đâu.
Sở Lâm trầm mặc lái xe, ngón tay thon dài lại khớp xương rõ ràng đặt lên trên vô lăng nắm nhẹ nhàng ổn định, đôngn tác nhàn nhã ung dung cô thu lại ánh mắt, cảm thấy không khí trong xe có chút khó chịu, cúi đầu trả lời tin nhắn của Diệp Bạc Hâm.
【Còn nói tớ, cậu kia là tình huống gì? Nhân lúc thủ trưởng không có, cô đơn nhàm chán đi ra ngoài vụng trộm a?Chậc chậc, nhìn già tình nhân trên người hai người, Haizz, trắng trợn như vậy, cũng không sợ chuyện bại lộ sao.】
Thẩm Tư Á thương tâm cô một cái, cô đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Diệp Bạc Hâm, kết hôn rồi cũng sẽ an phận thủ thường, hơn nữa cô nhìn ra, Diệp Bạc Hâm đối với chồng thủ trưởng của cô không phải để tâm bình thường.
Bên này, nước trong miệng Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa phun ra ngoài.
Cô khó khăn nuốt xuống, ho hai tiếng.
Cô cúi đầu nhìn áo thun voan trên người, màu xanh lam...
Dường như Hứa Như Sơ cũng mặc áo sơ mi màu xanh lam...
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trong nháy mắt biến thành khó coi, cô vì sao không phát hiện ra màu sắc quần áo trên người của hai người là giống nhau chứ?Quả nhiên là bị Hứa Như Sơ làm tức giận tới điên rồi.
Sớm biết cô đã đi thay áo quần khác rồi.
【Đi ra!Tán dóc cái gì?Hứa Như Sơ thích trêu đùa, trong tay anh ta nắm thóp của tớ, lúc nãy uy hiếp tớ, vì vậy tớ mới không phản kháng.Mặc dù tớ rất không muốn thừa nhận, nhưng tránh để bị hiểu lầm, tớ nói thật, tên khốn nạn mũ áo chỉnh tề này là anh họ tớ.】
【Nà ní?Anh họ?Mau đỡ tớ.】Thẩm Tư Á đột nhiên trừng to mắt, trong đầu vó chút lộn xộn, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, lại gửi lại một dòng 【Con trai của Cậu của cậu lớn như vậy rồi sao?Không đúng a, cậu của cậu không sinh được đứa con trai lớn như vậy?Là bên cô của cậu?】
Diệp Bạc Hâm liếc một cái, nhất thời cười lên tiếng.
Tô Cảnh Sâm ngay cả chuyện yêu đương còn chưa nói tới, lấy đâu ra con trai?
【no!Mẹ của anh ta và bà mẹ đại nhân của tớ là chị em họ, hiểu không?】
【Ha ha!Không hiểu, dù sao gia đình thân thích của cậu một đống lớn, lộn xộn.】
Hứa Như Sơ quay lại nhìn thấy cô nhìn điện thoại cười, sau khi ngồi xuống, ánh mắt trên xuống đánh giá cô “Có gì chơi vui vậy?Nói ra để gia cũng vui vẻ.”
Diệp Bạc Hâm khựng lại, buông điện thoại xuống.
Nụ cười trên mặt tan đi, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Như Sơ.
Lúc này, thức ăn cũng được mang lên.
Hứa Như Sơ xắn tay áo lên, giúp cô lấy một bát canh, dọc theo dải khăn lụa màu trắng đẩy đến trước mặt cô.
“Ăn cơm trước đi, lát nữa lạnh rồi không ngon.”
...
Một bữa cơm, Diệp Bạc Hâm thức ăn không có vị, có lẽ là nguyên nhân trong lòng ẩn giấu tâm sự.
Hứa Như Sơ mở to miệng ăn, không mảy may vì Diệp Bạc Hâm lạnh mặt mà ảnh hưởng đến ngon miệng.
Lấy trong lời nói kinh điển của anh, người khác càng tích giận, gia càng vui vẻ..
Ăn xong, Hứa Như Sơ vẫy vẫy tay, gọi phục vụ tới thu dọn bàn.
Anh quay người ra đại sảnh, sau khi quay lại, trong tay có thêm một hộp nhung màu tím.
Anh cầm trên tay chơi đùa, ném xuống hai cái, đẩy đến trước mặt Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm không có hứng thú, cô bây giờ đối với cái gì cũng không hứng thú chỉ muốn biết lần này Hứa Như Sơ rốt cuộc muốn nói gì với cô?Anh vì sao nói anh đứng bên phía Tập Vị Nam.
“Mở ra xem thử.” mười ngón tay của Hứa Như Sơ tương phối, lưng bàn tay đặt trên cằm, ánh mắt loé lên ý cười nông sâu không đồng nhất.
“Cái gì?” Diệp Bạc Hâm chau mày, lật xoay cái hộp, một mặt nghi ngờ.
“Quà ngày lễ tình nhân a...” Hứa Như Sơ chớp chớp mắt.
Ngón tay khựng lại, sắc mặt Diệp Bạc Hâm trầm xuống “Không cần.”
“Thật sự không cần a?” Trong mắt Hứa Như Sơ xẹt qua ánh mắt khác thường, một mặt chậc chậc đáng tiếc, chơi đùa vài lần, ngón tay thu lại, thu lại vào trong bàn tay “Cô đừng hối hận a.”
Ánh mắt Diệp Bạc Hâm hơi run, cắn môi trừng anh, lúc anh nói muốn vứt vào thùng rác, cô giơ tay ra giành lại.
Cắn răng mở ra.
Trên dải lụa màu trắng, đặt một dây chuyền bạch kim, ngọc thạch màu xanh da trời, hình giọt nước, dưới ánh đèn rực rỡ phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt.
Cơn đau lan ra từ trái tim giống như nghẹt thở, hơi thở có chút khó khăn.
Quen thuộc như vậy, cảm giác sợ hãi trong lòng, khiến cô có một loại đau đớn nghẹt thở.
Một chiếc vòng cổ có tên là nụ hôn thiên sứ được thiết kế bởi nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước Pháp Quween?
Diệp Bạc Hâm sững sờ, đồng tử dần dần mở to.
Đầu ẩn nhẫn đau đớn, một số mảnh vỡ quen thuộc xẹt qua trong bộ não.
Diệp Bạc Hâm nhắm mắt lại muốn nhìn thấy rõ hình ảnh trong đầu..
Càng ngày càng rõ nét, là...
Cô và Tập Vị Nam...
Cô đột nhiên mở mắt ra.
Đầu ngón tay run run cầm lên sợi dây chuyền, ngọc thạch lam lạnh lẽo.
Tập Vị Nam không phải nói trên thế giới này chỉ có một sợi dây chuyền nụ hôn thiên sứ độc nhất vô nhị sao?
Nhưng vì sao, ở đây Hứa Như Sơ có một sợi, lúc trước ở khách sạn Thời Quang nhìn thấy trên người đàn ông kia cũng có một sợi?
Tập Vị Nam tặng cô sợi nào, lại đi đâu rồi?
Cô lật cả phòng ngủ, cũng không có dấu vết.
Nếu như không nói sợi này của Hứa Như Sơ và sợi lúc trước nhặt được ở khách sạn Thời Quang không giống nhau, bề ngoài giống nhau, duy chỉ có một khác biệt, mắt thường không thể nhìn ra, là... cảm giác...
Ngọc thạch lam của sợi dây chuyền này lành lạnh, rất thoả mái, giống như nước ngấm vào trong da thịt còn chiếc trước kia nhặt được, chỉ là một miếng ngọc thạch lam đẹp bình thường.
“Sợi dây chuyền này vì sao có thể ở trên người anh?” Cô ngước đầu nhìn Hứa Như Sơ.
Ngón tay càng siết chặt lại, đôi mắt có chút siết chặt, đôi đồng tử hơi run.
Ngón tay thon dài của Hứa Như Sơ mở ra hai cúc áo trên cổ áo, anh di chuyển cổ, ý cười long lanh.
“Lúc đầu người nào đó thất tình, khóc dêdn đòi sống đòi chết, vứt sợi dây chuyền này có giá vô thị này, tôi vừa nhìn liền cảm thấy giá tiền không nhỏ, làm sao thì, tôi tbu lại người nào đó, người đó ỷ lại nhà tôi không đi, còn không trả tiền thuê nhà, tôi liền nghĩ, tôi là một thương nhân, không thể làm chuyện không có lợi nhuận, vì vậy nhặt về.”
Trên mặt Hứa Như Sơ treo một ý cười nhàn nhạt, “Vốn dĩ muốn tặng cô quà ngay lễ tình nhân, ai biết vô không yêu thích, nếu đã như vậy, vậy tôi lấy đi ra chợ bán được rồi.”
Khoé miệng Hứa Như Sơ giương lên, giơ tay ra giành lại.
Diệp Bạc Hâm tránh đi, trong ánh mắt chứa nước, trừng Hứa Như Sơ.
“Hứa Như Sơ, anh có còn mặt mũi không vậy?Vốn dĩ cungc không phải đồ của mình còn cầm đi xem như là quà tặng người khác.”
Cô xem như nghe ra, sợi dây chuyền này chính là sợi Tập Vị Nam lúc đầu tặng cô có lẽ lúc đó cô tức giận quá mức rồi, vứt sơin dây chuyền này đi, kết quả Hứa Như Sơ nhìn thấy, nhặt về.