Tập Vị Nam có phải đã biết được, nhưng tai sao anh không hỏi cô?
Nghĩ tới anh đột nhiên lạnh nhạt, đối với cô không mảy may một chút tư tình áy náy nào, cô liền cảm thấy da đầu tê cứng.
Anh đối với cô " làm " rất hung bạo, cô bây giờ không có tâm trạng bực tức, tâm trí toàn là câu hỏi nếu như Tập Vị Nam biết cô không phải xử nữ iệu có tức giận không?
Hai chân Diệp Bạc Hâm mềm nhũn ra, sắc mặt vài phần trắng bệch, toàn thân thuận theo thành giường trượt dài xuống, quỳ gối trên mặt đất.
Tâm trí cô bối rối, hai đầu gối cong lại, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu vùi sâu vào đầu gối.
Cô vẫn luôn cho rằng cô và Hạ Dã Nhuận chưa từng phát sinh quan hệ, lúc nói chia tay cùng anh cũng gọn gàng sạch sẽ, nhưng cô không ngờ rằng, cô đoán sai rồi?
Trong kí ức hai năm đã mất kia, cô cùng Hạ Dã Nhuận đã phát triển tới bước cuối cùng rồi sao?
Từ nhỏ Diệp Bạc Hâm đối với Hạ Dã Nhuận không có cảm giác rung động, cô không phải người chịu oan ức, không thích sẽ tuyệt đối không ở cùng nhau, càng không thể đem giao bản thân ra.
Cô cùng Hạ Dã Nhuận ở cùng nhau, chỉ có thể nói cô thật sự đã từng thích Hạ Dã Nhuận, muốn cùng anh cùng nhau đi tới cuối đời, mới đính hôn cùng anh.
Vậy sau khi cô mất trí nhớ, đối với Hạ Dã Nhuận một chút tình cảm cũng không có, phải nói sao đây?chẳng lẽ mất trí nhớ thật sự quên luôn cảm giác thích một người sao?
Nhưng cô vì sao chỉ quên đi đoạn kí ức đó?
Cô đã từng hỏi qua tất cả mọi người, nhưng bởi vì trong hai năm đó cô cơ bản đều ở trong quân đội, người nhà cô không rõ cuộc sống tình cảm của cô, không ai nói được trong hai năm đó cô gặp phải những gì.
Đáng sợ hơn là, trong tiềm thức của cô từ chối nhớ lại đoạn kí ức đó.
Diệp Bạc Hâm bực bội vò đầu, cô có nên đi hỏi thử Hạ Dã Nhuận, 5 năm trước, Hạ Dã Nhuận là người yêu của cô, ngoài anh ra, cô còn có thể cùng ai giải quyết ngọn lửa này?
Không được... sau khi hỏi, sau này cô làm sao có thể đối mặt Hạ Dã Nhuận?
Nếu không thì làm như cái gì cũng không biết, giả ngốc?
Trong lòng Diệp Bạc Hâm hoảng loạn, cô cảm thấy bản thân lại đi vào chỗ bế tắc.
Không được, cô cần tìm một người đưa ra chủ ý.
“A lô, bảo bối, một ngày không gặp tựa như ba thu, chúng ta đã nửa năm không gặp nhau rồi... ” Thẩm Tư Á có vẻ đang bận, trong điện thoại có thể còn có thể nghe thấy cô lật tài liệu, nói chuyện thờ ơ.
Diệp Bạc Hâm vừa nghe giọng của cô, nước mắt lại tuôn ra không ngừng, “Tư Á... ”
Thẩm Tư Á một tay lật tài liệu các doanh nghiệp ngày mai cần phỏng vấn, một tay nhanh chóng ghi lại trên cuốn sổ ghi chú, cô nghiêng đầu, dùng vai giữ điện thoại.
Bên tai truyền đến âm thanh mũi dày đặc của Diệp Bạc Hâm, cô bị doạ nhảy dựng, ngòi bút rơi xuống sàn.
Phải biết tính khí của Diệp Bạc Hâm ngang ngược như con lừa đầu đàn, không chịu thua, từ nhỏ đến lớn dường như không rơi nước mắt, Thẩm Tư Á hiểu cô còn hơn hiểu mình, nếu không phải chuyện động trời, Diệp Bạc Hâm tuyệt đối sẽ không khóc.
“Ô ô... đừng khóc, ai bắt nạt cậu rồi, đừng doạ tớ nha... lần trước nhìn thấy cậu khóc, là 5 năm trước lúc cậu tỉnh lại.” Thẩm Tư Á ném công việc qua một bên, lấy chiếc áo choàng sau ghế, vừa mặc vừa bước ra ngoài, “Cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của Thẩm Tư Á, trong lòng Diệp Bạc Hâm cảm thấy ấm áp, “Đừng... tớ không sao, chỉ muốn nói chuyện với cậu, cậu nghe là được rồi.”
Thẩm Tư Á nhiều lần nhận định cô không sao, mới nắm chặt điện thoại ngẩng đầu tới tấp xin lỗi các đồng nghiệp, bước ra khỏi văn phòng, tới phòng nghỉ ngơi.
“Được rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, úp úp mở mở, “tớ... tớ cùng Tập Vị Nam... làm chuyện ấy rồi, sau đó tớ phát hiện bản thân không nhìn thấy máu, tớ nghi ngờ bản thân không phải lần đầu tiên, nhưng mà tớ không nhớ.”
Thẩm Tư Á há to miệng, nửa ngày sau mới khép lại được.
Thời gian này cô rất tò mò đối với Tập Vị Nam chưa được gặp mặt này, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, có thể trong thời gian ngắn có thể " ăn " Diệp Bạc Hâm rồi.
Phải biết Diệp Bạc Hâm rất bảo thủ, phải mất rất nhiều thời gian mới vượt qua hàng phòng ngự tâm lý của cô.
“Vì vậy... nha đầu cậu liền khóc?” Thẩm Tư Á siêu cấp cạn lời, không phải chỉ là một lớp màng thôi sao, không phải xử nữ thì sao chứ, “Diệp Bạc Hâm, "Tư tưởng cậu có chút tiến bộ lên được không vậy?”
“Cậu bị ruồng bỏ rồi sao?hay là anh ta la cậu?”