Diệp Bạc Hâm cũng không quá đề cập đến những chuyện xảy ra trong ba ngày đó, đối với cô mà nói, những điều đó như sống trong cơn ác mộng.
Đánh đập, mắng chửi, bụng đói, mỗi phút mỗi giây đều nơm nớp lo sợ, thần kinh cảnh giác cao độ, ép cô đến mức cận kề ranh giới suy sụp hoàn toàn.
Diệp Bạc Hâm cười nhạt, nghĩ thầm mấy câu.
Ưng Hy khuôn mặt cô hơi cứng đơ, thần sắc cũng có chút không bình thường, nhớ đến tối qua nhìn thấy cô, toàn thân thương tích, trên người lại khoác chiếc áo gió của đàn ông.
Trong lòng vội đoán già đoán non, đám người ấy không phải loại lương thiện gì, lẽ nào cô...
"Tôi đi một lát, muốn ăn gì thì nói để tôi đem về cho."
Tập Vị Nam không biết từ lúc nào đã đến bên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống gò má cô.
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy Quý Giản Ninh đi mấy bước đến cạnh anh, Quý Guản Ninh nhếch mày cười với cô.
Cô đoán, hai người là có điều thầm kín gì đó muốn nói, không tiện để bọn họ nghe thấy.
Ưng Hy nghe thấy cạnh người có tiếng nói vang lại, liền đứng dậy, tự động nhích về phía bên cạnh một chút.
Tập Vị Nam thần sắc rất tự nhiên giúp cô quệt khóe miệng, lại điều chỉnh một chút tốc độ truyền dịch.
"Chỉ cần không phải là cháo trắng, còn lại cái gì cũng được."
Diệp Bạc Hâm ghét nhất cháo trắng, vừa nhắc đến cả chân mày đều chau lại thành từng gợn, có lẽ đến bản thân cô cũng không phát hiện ra, lúc nói câu này, giọng cô có chút nũng nịu hờn dỗi, đôi mắt long lanh, như hồ ước đầy ắp nước vậy.
Tập Vị Nam động lòng, cuối mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, dịu dàng nở nụ cười.
Quý Giản Ninh nhìn thấy cảnh tượng này, chua chat nói: "Hứ, thấy tôi cô đơn lẻ bóng mà bắt nạt ư, chịu không nổi nữa rồi, tôi đi trước đây."
...
Quý Giản Ninh dựa vào bức tường đối diện phòng bệnh, bên cạnh còn có một hàng dài ghế công cộng để nghỉ ngơi, hai ba bệnh nhân tập trung tán gẫu, tiếng nói rất nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng tới người trong phòng bệnh.
Tập Vị Nam đi ra rất nhanh, tay cầm theo tay nắm của cánh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn Quý Giản Ninh một cái, Quý Giản Ninh đứng thẳng người, đi cùng anh ra ngoài.
Thỉnh thoảng có y tá đi qua, nhìn thấy hai sĩ quan tướng mạo hơn người, bọn họ hình như đã quen với việc đi đến đâu cũng bị nhìn chằm chằm, đến mí mắt cũng không nhấc lên.
Hai người rẽ vào hành lang, đi đến chỗ thang máy, hướng về trước mấy bước, kéo cửa của cầu thang ra, Tập Vị Nam một tay giữ cánh cửa, ra hiệu cho Quý Giản Ninh bước vào trong.
Cầu thang trong bệnh viện căn bản không có người sử dụng, hiệu quả cách âm rất tốt, không hề truyền âm, từ trên nhìn xuống, có thể thấy cầu thang hình xoắn ốc, ngoằn nghèo hướng thẳng xuống đại sảnh ở tầng một.
Tập Vị Nam nhấc chân bước lên lầu, nhìn quanh một lượt, lại nghển đầu về trước thăm dò, phát hiện không có người mới mở miệng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Vừa nãy trong phòng bệnh, Quý Giản Ninh mặc dù đang báo cáo về việc khắc phục hậu quả diễn tập, nhưng anh ta cứ ngập ngừng ngắt quãng, liên tục ngước mắt nhìn sang người phụ nữ trên giường bệnh, biết anh ta đang do dự Diệp Bạc Hâm.
Quý Giản Ninh hai tya khoanh trước ngực, dựa vào cánh cửa, sắc mặt hiếm khi nào thấy nghiêm nghị như vậy.
"Tối hôm qua căn cứ vào vị trí anh gửi đến, người của chúng ta đã lập tức bám theo, sáng hôm nay trước khi bọn chúng xuất cảnh, đã để người và hàng giam giữ lại, đã bàn giao lại cho phía cảnh sát tiếp tay rồi."
Quý Giản Ninh nói tới chính là nhóm người của Giang Diệc Đình, tối qua Giang Diệc Đình đã cố ý kéo dài thời gian, không tiếc lấy thân mình làm mồi nhử, khoanh tay chịu trói, bị phía quân đội bắt giữ, chuyển giao cho cục cảnh sát tỉnh Y nghiêm cấm buôn bán vũ khí.
Thời gian một đêm đã đủ cho băng người đó xuất cảnh, sự suy tính tốt xấu của Giang Diệc Đình rất tốt, lại không muốn Tập Vị Nam xuất hiện sớm, im hơi lặng tiếng mưu tính trong xe, đặt thiết bị theo dõi mang trên người vào một chiếc xe trong đoàn đó.
Sau đó nhân lúc Giang Diệc Đình không chú ý, truyền mã số kĩ thuật tới căn cứ, lệnh cho Tiêu Thuần cử người truy nã.
Tập Vị Nam thờ ơ gật đầu, tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của anh.
Quý Giản Ninh liếc nhìn anh một cái, tiếp tục nói: "Người và tang vật bị bắt, Giang Diệc Đình vốn dĩ là chạy không thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, nhưng ai biết được đột nhiên ở đâu xuất hiện một người, nói số hàng đó là hắn ta hén giấu Giang Diệc Đình vận chuyển đi, Giang Diệc Đình không hề biết gì cả, anh ta chỉ là một con buôn bình thường. Mấy lời quỷ quái này, ai mà tin cho được chứ?"
"Vả lại, tên Giang Diệc Đình này không biết có phép thần thông gì, mời đến một vị luật sư gốc Hoa danh tiếng lẫy lừng tên Hà Luật, chuyên về các vụ án hình sự, người này thông thạo luật hình sự quốc tế, dăm ba câu đã giúp Giang Diệc Đình thoát tội, lại có người nhân tội thay, phía cảnh sát bên ấy rất đau đầu, phải thả Giang Diệc Đình như thế, bọn họ không cam tâm, nhưng nếu không thả, bọn chúng ngược lại còn vừa ăn cắp vừa la làng, nói phải khởi tố phía cảnh sát đã xâm phạm danh dự, quyền tự do con người của Giang Diệc Đình."
Quý Giản Ninh cũng chưa từng nhìn thấy thế lực đen tối của người đó, đều bị bắt vào đồn rồi, còn không an phận, nói mấy lời khiêu khích cảnh sát, lại khiến người khác không làm thế nào được, càng tức tối tên luật sư ấy, không phân biệt trắng đen sự tình, nối giáo cho giặc, xã hội này có sự tồn tại của loại người như vậy, mấy bang phái xã hội đen mới điên cuồng ngang ngược, coi trời bằng vung như thế.
Quý Giản Ninh quá tức giận, mắng một câu, phía quân đội bọn họ vất vả cả đêm, lại nhận được kết quả này sao?
"Tôi không hiểu nổi, cái tên luật sư Hà Lập gì đó giữ chức tại sở vụ luật sư ở New York, Mỹ, sao lại cứ về nước đúng lúc này? Giống như mọi chuyện đã được dàn xếp trước vậy. Còn tên Giang Diệc Đình, anh ta luôn ở trong tầm mắt của chúng ta, điện thoại, thiết bị điện tử đều bị thu được, nhóm người đó làm sao biết anh ta xảy ra chuyện rồi? Mà hết người này tới người khác giúp anh ta gánh tội rồi thoát tội. Chẳng trách dáng vẻ anh ta như một lão thần, tưởng chừng sắp biến đồn cảnh sát thành tư gia hậu viện rồi. Khiến cảnh sát tức đến mức muốn một phát kết liễu anh ta."
Tập Vị Nam im lặng nghe, trong đôi mắt không chút xao động.
Giang Diệc Đình không phải là nhân vật nhỏ, năm đó giới vũ khí được anh ta một tay nâng đỡ, anh ta có thể chạy thoát được, năm năm sau ngóc đầu trở lại, thành ông trùm của giới vũ khí ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng bị sụp đổ hoàn toàn như thế?
Nhưng mà lần này cũng đủ để anh ta nhận được bài học nhớ đời rồi.
Cắt đứt một tay của anh ta, khiến anh ta mất máu, tiếp sau đó anh ta đã không còn điên cuồng ngang ngược như vậy được nữa.
Nhưng đồng thời, phía cảnh sát không thể đưa anh ta ra, đánh rắn động cỏ, chỉ sợ sau đó muốn bắt lấy sơ hở của anh ta, sẽ không dễ dàng thế nữa.
"Anh nghi ngờ trong cục cảnh sát có người của anh ta?" Tập Vị Nam nghe ra điểm mấu chốt, nhìn Quý Giản Ninh, đầu chân mày giãn ra.
"Có thể không nghi ngờ sao? Rất trùng hợp, chúng ta bước vào đồn cảnh sát khi trước, sao lại xuất hiện nếp sống như vậy rồi."
Quý Giản Ninh nhìn không quen nhất kiểu nếp sống này, sắc mặt rất khó coi.
Tập Vị Nam vẻ mặt thờ ơ, quen với mấy chuyện này rồi, không cảm giác được có gì đó, vốn dĩ nếp sống xã hội là như thế, anh không phải là Đấng Cứu Thế, cũng không có khả năng đi thay đổi nếp sống này.
"Đúng rồi, điều tôi muốn nói không phải mấy thứ này." Quý Giản Ninh tức giận bất bình một hồi, mới nhớ ra chuyện chính cần phải nói.
Tập Vị Nam dựa vào tường, nhìn anh ta một cái.
Quý Giản Ninh hé môi, "Chuyện này có liên quan đến chị dâu."
Quả nhiên, lúc Tập Cận Bình nghe thấy vậy, chân mày liền chau lại.
"Ý của cục cảnh sát là, chị dâu bị bọn chúng bắt đi, suốt ba ngày đều bị bọn ấy giam giữ, cô ấy dù ít dù nhiều đều biết được nội tình, hy vọng cô ấy đứng ra làm nhân chứng chưúng kiến, có thể cung cấp manh mối cho vụ án, chí ít để cho Giang Diệc Đình chịu khong nổi."
Tập Vị Nam không muốn cô đi vào chỗ ohức tạp, không ngờ phía cục cảnh sát vẫn đặt chủ ý này lên cô ấy.
Dính líu tới băng đảng xã hội đen ấy, còn đi chỉ ra đích danh lão đại của bọn chúng, ai biết được sau này có bị báo thù hay không?
Nhưng, Tập Vị Nam thân là quân nhân, bảo vệ quốc gia, trên người anh có trách nhiệm không thể thoái thác được, anh có trách nhiệm trả lại một môi trường sống an ninh trật tự cho xã hội này.
Dù cho đó là người phụ nữ anh hết lòng bảo vệ, anh cũng không thể phớt lờ phía cảnh sát được.
"Phải mở phiên tòa?" Tập Vị Nam chau mày, hỏi.
Nếu như thế, ắt hẳn cô ấy phải lộ diện trước mặt băng đảng đó, sau này tuyệt đối không thể yên ổn mà sống được.
Quý Giản Ninh lắc đầu, "Chuyện này tạm thời chưa biết được, nhưng mà ý của bên ấy là, để chị dâu hôm nay đi lấy lời khai một lát."
Tập Vị Nam trầm ngâm một lúc, mới ngước mắt lên nhìn anh ta, "Được, tôi biết rồi."
Tập Vị Nam nói lại vơi anh ta mấy câu, bảo anh ta quay về căn cứ trước.
Rời khỏi cầu thang, Tập Vị Nam không đi về hướng phòng bệnh, ngược lại bước mấy bước đến thang máy, giơ tay ấn nút.
Quý Giản Ninh ngạc nhiên nhìn anh, "Anh đi đâu đấy?"
Tập Vị Nam mắt nhìn thẳng vào dòng số biến đổi không ngừng.
"Xuống lầu mua ít đồ ăn."
Quý Giản Ninh đứng bên cạnh anh, ngoảnh đầu bật cười, "Tôi còn tưởng anh sẽ tìm cớ để nói chứ."
...
"Đội trưởng, tôi... còn có thể quay về thăm lại không?"
Diệp Bạc Hâm sắc mặt do dự hỏi Ưng Hy, cô rất sau lần này, Tập Vị Nam tuyệt đối sẽ không để cô ở lại trong quân đội nữa.
Mà cô... cũng nên quay về quỹ đạo của cuộc sống thường ngày rồi.
Từ đầu đã nói rõ rồi, ở lại đến lúc kỳ sát hạch kết thúc, hôm nay bọn họ thắng rồi, nữ binh có thể tiếp tục ở lại, có lẽ sau này vẫn sẽ có thêm nhiều chuyện để khắc cốt ghi tâm.
Chỉ là... cô vẫn muốn quay về thăm lại những cô gái ấy, nói lời tạm biệt đàng hoàng với họ, cô mất tích rồi, bọn họ nhất định rất lo lắng.
Ưng Hy rót cho cô một cốc nước, Diệp Bạc Hâm đưa tay đón lấy, đáp lại bằng một câu cảm ơn.
Uống một ngụm nước, lại ngước mắt nhìn Ưng Hy.
Đầu ngón tay bấu chặt ly nước.
"Chuyện này tôi không làm được, cô đi hỏi Đại đội trưởng đi." Ưng Hy đùn đẩy lại cho Tập Vị Nam.
Thật ra trước kia, Quý Giản Ninh đã truyền đạt lại ý của Tập Vị Nam.
Bảo Ưng Hy gạch tên cô, từ đó trong danh sách nữ binh cũng không còn người này.
Lần này chuyện cô bị những phần tử nguy hiểm bắt đi đã truyền ra ngoài rồi, nghe nói bộ quân sự cũng đã nhận được tin này, nhưng những chuyện thế này đều không phải là chuyện cô nên bận tâm, có đại đội trưởng ở đây, nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng.
Nghĩ đến đây, Ưng Hy cười cay đắng.
Diệp Bạc Hâm lại lộ ra có chút không tập trung, cái ly sắp bị cô cầm chặt đến biến dạng rồi.
Ưng Hy liếc nhìn cô một cái, giữ lại ly nước trước khi nó rơi khỏi tay cô.
Diệp Bạc Hâm cười ngại ngùng.
"Cô và... đại đội trưởng, kết hôn khi nào vậy, vì sao không để lộ một chút thông tin gì ra ngoài?"
Ưng Hy nhìn ánh nắng rạng rỡ bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Ba tháng trước."
Diệp Bạc Hâm cũng không có gì phải giấu giếm, nói ra rồi cũng tốt, cô không cách nào xem Ưng Hy như tình địch được, Ưng Hy thích Tập Vị Nam, nhưng Tập Vị Nam trước giờ chưa từng cho cô ấy cơ hội.
Chính là không biết khi trước sự thiếu tự tin lúc cô đối mặt với Ưng Hy là từ đâu mà có, luôn có cảm giác mắc nợ cô ấy.
"Ba tháng trước..." Ưng Hy nói thầm, giống như đang lẩm bẩm một mình, thần sắc có chút ngẩn ngơ.
Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, nở một nụ cười áy náy, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là quá ngạc nhiên thôi, rất khó tưởng tượng ra, người như đại đội trưởng sẽ kết hôn, tôi luôn thấy rất kỳ lạ, anh ấy sẽ thích mẫu phụ nữ như thế nào? Không ngờ là..."
Diệp Bạc Hâm khẽ cười, tiếp nhận lấy lời của cô ấy.
"Không ngờ lại là tôi?", không biết đã nghĩ đến gì rồi, Diệp Bạc Hâm mỉm cười, đôi mắt đều trở nên thật rạng rỡ, "Thật ra chính tôi cũng rất mơ hồ, không hiểu sao lại kết hôn cùng anh ấy nữa"
Ưng Hy sững người, lại có chút kỳ lạ.
"Sao lại nói vậy? Lẽ nào hai người là xảy ra chuyện ấy rồi mới kết hôn?"
Lúc trước chưa từng nghe đại đội trưởng có bạn gái, con người anh ấy vốn xem quân đội như nhà, quanh năm ở trong căn cứ, căn bản không giống như người có bạn gái.
Diệp Bạc Hâm cười nhẹ, thấy Ưng Hy dường như đã mở lòng, cũng không còn che giấu gì nữa.
" Không phải thế." Diệp Bạc Hâm ánh lên nét dịu dàng, bây giơ cô phải học cách từ bỏ rồi, nhân sinh chẳng qua có mấy mươi năm, cô lại hà cớ gì nắm giữ mãi không chịu buông.
"Thực ra chúng tôi quen biết nhau từ lâu lắm rồi, lâu đến mức... bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa, hình như bảy năm rồi."
Mười tám tuổi học trường quân sự, bây giờ hai mươi lắm tuổi, là bảy năm rồi...
"Lâu đến thế ư?" Ưng Hy bị cô làm cho kinh ngạc, trên khuôn mặt lộ ra sự ngạc nhiên, nhưng sao cô ấy nghe nói, đại đội trưởng năm năm trước từng có một người bạn gái?
Sau này cô gái ấy lúc thực thi nhiệm vụ, không thể sống sót trở về.
Lẽ nào... khi ấy bọn họ vẫn chưa ở bên nhau?
Cũng đúng, nếu như đã ở bên nhau bảy năm, không thể nào ba tháng trước mới kết hôn.
"Hai người... từ lúc nào đã ở bên nhau?" Ưng Hy biết bản thân không nên hỏi câu này, nhưng cô ấy không khống chế được sự hiếu kỳ của mình, dù sao người đàn ông này, cô cũng thích anh ấy nhiều năm rồi, từ lúc cô nhập ngũ, cô đã ngưỡng mộ anh, đáng tiếc... ánh mắt của anh ấy trước giờ chưa từng dừng lại ở bất kì ai.
Diệp Bạc Hâm cũng không biết hôm nay bị gì rồi, có thể là sống sót sau tai nạn, có thể là bị thương rồi tâm tư trở nên yếu mềm, cũng có thể là... quyết định buông bỏ rồi, vì vậy không có gì phải băn khoăn do dự.
Ưng Hy muốn biết, cô cũng muốn dốc bầu tâm sự.
Có những lời nói ra, trong lòng thực sự mới thoải mái.
Diệp Bạc Hâm nhớ lại lời Tống Nhất nói, mỉm cười, "sáu năm trước."
"Gì cơ?"
Phản ứng của Ưng Hy rất lớn, hình như là chưa kịp suy nghĩ đã bật ra câu hỏi đó, âm lượng so với lúc bình thường cũng cao hơn mấy phần.
Diệp Bạc Hâm bị cô ấy dọa cho giật mình, mặt nghi ngờ, "Có gì không đúng sao?"
"Cô..." Ưng Hy trừng mắt cô, một lúc lâu mới dè dặt hỏi: "Tôi nghe nói đại đội trưởng trước kia có một người bạn gái, nhưng mà cô ấy đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ rồi, người đó..."
Diệp Bạc Hâm cuối mắt, thì ra Ưng Hy cũng biết.
"Là tôi..." Giọng Diệp Bạc Hâm rất nhẹ, Ưng Hy lại cảm thấy rất lạ lùng, "sao lại có thể thế được, bọn họ không phải nói cô chết rồi sao?"
Diệp Bạc Hâm mỉm cười, cô cũng muốn biết vì sao.
Nhưng mà trước mặt Ưng Hy, cô chỉ nói một câu, "Tin nhảm không thể tin."