Thấy cảnh tượng nóng bỏng trước mắt, Quý Giản Ninh sững người, tưởng mình nhầm phòng, lùi ra, nhìn lại số phòng. Nhầm đâu mà nhầm.
Quý Giản Ninh một tay ôm ngực, một tay xách đồ, tựa vào khung cửa, chân trái ngoắc lên, cửa bị anh ta hẩy ra.
Từ kẽ cửa, đủ nhìn rõ trên giường bệnh, người đàn ông trong bộ đồ lính màu xanh ô-liu ôm trong lòng người phụ nữ mặc áo bệnh nhân. Người phụ nữ vùi đầu trong lòng anh ta, mặt ưng ửng đỏ như say...
Người đàn ông dựa vào thành giường, bởi người nghiêng sang bên, nên từ cửa có thể thấy rõ dung mạo và hành động của cả hai. Ngón tay dài nâng chiếc cằm thon thon của người phụ nữ, bờ môi lưu luyến quấn lấy thuỳ tai ửng đỏ, trên gương mặt vốn nghiêm nghị lại có sắc hồng hào hiếm thấy.
Ngón tay yếu ớt của người phụ nữ níu chặt góc áo của người đàn ông, mắt khép hờ, dịu nhỉu chấp nhận sự trêu đùa của anh. Nắng tươi tắn ngoài cửa sổ, quầng sáng nhạt bồng bềnh phủ lên hai người, như dát một lớp sắc màu lung ling. Ưng Hy ôm bó hoa trong tay, chứng kiến cảnh tượng ấy, bó hoa suýt tuột khỏi tay. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, đôi mắt đen láy tỏ rõ vẻ sửng sốt. Trong lòng cô, người ấy như vầng trăng sáng trên trời, để người khác phải ngước nhìn, không dám khinh nhờn. Cô tưởng rằng... anh khác với tất cả những người đàn ông bình thường, anh xa cách lạnh lùng, sẽ ko bao giờ gần gũi phụ nữ, mà sẽ giữ mình, ko để bám bụi trần thế tục.
Nhưng... thì ra đó chỉ là con người ảo tưởng cô dựa theo trí tưởng tượng của bản thân để tự vẽ vời với mình. Hoá ra, lúc riêng tư, anh cũng quyến luyến, âu yếm với người anh yêu.
Anh... cũng chỉ là người đàn ông có thất tình lục dục... người thường ngày nghiêm túc mấy thì cũng có lúc mặc kệ ánh nhìn của người xung quanh, âu yếm với phụ nữ trong phòng bệnh. Ảo tưởng trong lòng tiêu tan, Ưng Hy như nhận một cú shock lớn, mặt thoắt chuyển trắng bệch. Kể cả Quý Giản Ninh đã kể cô nghe lúc trên đường, rằng Diệp Bạc Hâm là vợ anh ấy, thì cô vẫn khó mà tưởng tượng ra được, hai người ấy lại có thể là vợ chồng... càng không ngờ, lúc chỉ có hai người với nhau, họ lại có cách chung sống đầm ấm đến vậy. Chẳng trách lúc Diệp Bạc Hâm mất tích, anh lại nổi điên lên. Trong lúc tìm người, anh lo lắng cuống cuồng như mất đi mọi sự điềm tĩnh.
Tập Vị Nam có khả năng quan sát sự vật nhạy cảm, ngoài cửa có tiếng động, anh tức thì nhận ra, mắt liếc nhìn ra ngoài, xong không kịp thay đổi thế ngồi quấn quít.
Thấy Quý Giản Ninh, ngón tay hơi cứng đờ, song vẫn bình thản rời thuỳ tai đỏ ửng, nắm chặt tay cô. Sợ cô thẹn thùng, không chịu được trêu đùa, anh ghì cô vào lòng, dém lại mép chăn. Quý Giản Ninh thấy anh bình chân như vại, lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, rướn mày nói:
“Nói khí không phải, giữa ban ngày ban mặt, để khách đừng ngoài, còn mình thì đóng cửa ôm ấp, không hay đâu nhé.”
Quý Giản Ninh cười mím cho nhìn Tập Vị Nam. Nhìn thôi đã đủ hiểu người phụ nữ kia vẫn chưa nhận ra vẫn còn hai đôi mắt trong phòng đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Nếu cô mà biết, chắc giờ đã không nhũn nhặn nép trong lòng người đàn ông, mà có khi sẽ nhảy dựng lên vì giật mình. Con tim Diệp Bạc Hâm vẫn đang đập liên hồi, sực nghe tiếng đàn ông đùa cợt, lòng liền có dự cảm không lành.
Cô choàng mở mắt.
Quý Giản Ninh nháy mắt với cô, cái nhìn ấy rõ ràng đang bảo, thôi tôi thấy cả rồi, không cần phải xấu hổ.
Diệp Bạc Hâm ngượng ngùng toan kéo chăn lên che mặt, nhưng cũng chỉ nghĩ trong bụng, những chuyện thừa thãi ấy, hấp mới làm.
Cô không phải cô bé con ngây thơ thiếu hiểu biết, tuy rằng có xấu hổ, nhưng cô không nghĩ đến trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Làm sao để xử lý vấn đề mới là điều cô bận tâm.
Diệp Bạc Hâm nhếch miệng cười với Quý Giản Ninh, hoà nhã, lịch sự, một nụ cười hợp lúc, lại thêm gò má ửng đỏ chưa kịp phai, nom yêu kiều tuột bực.
Quý Giản Ninh giật mình, không nghĩ cô sẽ làm vậy, thái độ thản nhiên khiến anh không tiện cười trêu. Đồng thời trong lòng cũng thêm một nhận định mới.
Tập Vị Nam thích cô, không phải là không có lý do. Chí ít so những tiểu thư điệu bộ kiểu cách của giới thượng lưu, thì cô cũng là một đoá sen giữa bùn mà không dính mùi bùn.
Diệp Bạc Hâm nở nụ cười lịch sự, hoà nhã, nhưng khi liếc thấy người phụ nữ đứng bên Quý Giản Ninh, mắt bỗng ngớ ra, sao Ưng Hy cũng ở đây?
Tức là chị ta cũng thấy cảnh vừa rồi?
Đối diện với ánh mắt mông lung của Ưng Hy, Diệp Bạc Hâm không được tự nhiên, trái lại lòng như đè nặng tảng đá, ngột ngạt khó thở.
Diệp Bạc Hâm bình tĩnh gạt tay Tập Vị Nam ra, cũng lẳng lặng rời khỏi lòng anh.
Mặt Ưng Hy trắng nhợt như tờ giấy, cũng không phải là cô không thấy.
Cô không muống Ưng Hy khó xử, cũng chả muốn khoe khoang điều gì trước mặt chị.
Tập Vị Nam là người ưu tú, Ưng Hy thích anh cũng chả có gì sai. Bỏ qua Tập Vị Nam, thì chính cô cũng không thể phủ nhận bản thân mình rất ngưỡng mộ Ưng Hy.
Tập Vị Nam thoáng ngạc nhiên trước hành động của cô, nhưng nghĩ đến ở ngoài cửa còn có hai vị khách lù lù, nên cũng tuỳ theo cô.
“Việc gì?” Tập Vị Nam không chấp trò đùa của Quý Giản Ninh, hai tay khoanh trước ngực, điềm nhiêm dựa vào thành giường. Đôi mắt đen ánh lên xa cách. Hai chữ nhẹ bẫng, song đủ để Quý Giản Ninh biết anh đang bực, trách hờn hai kẻ phá đám thế giới riêng của họ. Thậm chí còn đuổi khéo ẩn ý thế kia nữa.
Quý Giản Ninh phì cười, nếu anh đã không nói thẳng, thì mình cứ giả vờ ngu, không thèm để anh ta được thỏa lòng.
“Có chứ.” Quý Giản Ninh gật gù, bước thẳng vào.
Nhìn Tập Vị Nam, anh ta khẽ cười bảo: “Đến thăm đây.”
Quý Giản Ninh lấy hoa quả từ trong túi ra, liếc sang khay hoa quả.
Trên khay bày ăm ắp những loại quả đặc trưng mùa hè, những thứ cần có đều đã có, màu sắc tươi tắn, thoạt trông đã biết ngay không hề rẻ.
Quý Giản Ninh thầm nguýt dài.
Gớm cơ, xem ra túi quả này của mình phí công mua rồi, thôi đành xách về tự ăn lấy vậy.
“Chào Đội trưởng!”
Ưng Hy hoàn hồn, ôm hoa bước vào, không nhịn được nhìn mặt người ấy.
Tập Vị Nam lạnh nhạt ờ một tiếng.
Thấy Quý Giản Ninh lấy hoa quả ra rồi lại cất vào túi, tiện tay nhặt mấy quả roi chín đỏ trong khay.
Ưng Hy tỏ vẻ thắc mắc.
Quý Giản Ninh đặt túi sang một bên, lầu bầu nói: “Dù sao ở đây cũng sẵn hoa quả rồi, lại ăn không hết, tôi mang một ít về để mình ăn.”
Ưng Hy cạn lời, chưa thấy ai đến thăm bệnh còn cầm đồ của người ta về.
Quý Giản Ninh coi như đã mở ra cho cô một chân trời nhận thức mới.
Tập Vị Nam lạnh lùng lướt mắt nhìn anh ta, khóe miệng thấp thoáng hiện tượng co giật.
“Chào Đại đội trưởng, chào thượng úy!” Diệp Bạc Hâm làm như chưa nghe thấy lời Quý Giản Ninh, lịch sự chào hỏi hai người, khác xa một trời một vực với dáng vẻ xù lông nhím. Quý Giản Ninh giả sử như chưa từng thấy cô phùng mang trợn má, thì cũng suýt bị lừa bởi dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng này.
Đại ca tìm gái nào chẳng có, lại tìm đúng một nàng đáo để, chả phải rước tội vào người?
Quý Giản Ninh thầm lắc đầu, song miệng vẫn ngoác cười vui vẻ.
“Chào chị dâu!”
Chỉ một câu chị dâu buột miệng, mà sóng lòng Ưng Hy tuy đã lặng xuống, giờ lại dấy lên xôn xao. Cô bất giác ngước nhìn sắc mặt người đàn ông kia.
Tập Vị Nam cúp mắt đau đáu nhìn người phụ nữ ở bên, đáy mắt sâu le lói ánh sáng li ti, như thứ gì đó rất đỗi dịu dàng...
Thậm chí sự ung dung, chững chạc mà ai cũng kiêng dè ở nơi anh, cũng bị át đi mất...
Trước mặt cô, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, một người chồng luôn cười với vợ.
Một tiếng chị dâu, cũng khiến nụ cười đoan trang trên gương mặt Diệp Bạc Hâm xuất hiện một vết nứt rạn, cô cười đầy bối rối.
Ưng Hy lặng lẽ đứng tại chỗ, tay vẫn ôm bó hoa.
Nhìn có vẻ ngượng ngùng, mấy lần toan vất đi, nhưng Quý Giản Ninh nói đến thăm bệnh nhất định phải tặng hoa.
Ưng Hy siết chặt bó hoa, Ưng Hy mấp máy môi, khó khăn nhằn chữ: “Chào chị dâu.”
Quý Giản Ninh rướn mày, liếc nhìn cô, môi nhếch lên.
Đúng là trẻ con dễ bảo.
Diệp Bạc Hâm ngại ngùng cực độ, trước kia vô tình giấu Ưng Hy, nhưng quả thực cô từng cho Ưng Hy một câu trả lời lập lờ hai đáp án. Cũng không biết rõ lòng chị ấy nghĩ gì, chắc không thoải mái.
Diệp Bạc Hâm cười với Ưng Hy, toan đứng dậy chào tử tế, thì bị Tập Vị Nam ấn vai xuống. Anh khẽ lắc đầu với cô, ý bảo tự cô nhìn lại tình trạng của mình.
Diệp Bạc Hâm thẹn thùng, áy náy cười trừ. Căn phòng đơn không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ, ngoài cửa thi thoảng có người lướt qua, cũng nghe rõ tiếng bước chân. Bức tường chắn sát cửa có kê một hàng sô pha trắng sữa, bên cạnh là máy lọc nước. Quý Giản Ninh đến đây, là coi như đến nhà mình, cất bước về phía bình nước, rót một cốc ngửa cổ tu ừng ực, lại rót cốc thứ hai, đoạn ngồi xuống ghế. Anh ta hất hàm với Ưng Hy đang ngớ người: “Ưng đại đội trưởng, chắn cửa làm gì thế kia? Khẩn trưởng cắm hoa vào bình, rồi ngồi đi chứ. Tối qua đứng lâu thế chưa thấy mệt à?”
Quý Giản Ninh nói chuyện không kiêng nể ai, hoàn toàn là kiểu cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Ưng Hy sầm mặt lườm anh ta, vẻ không thể tin được.
“Anh bảo tôi cắm hoa á?” Giọng rướn cao, như thể nghe thấy một chuyện hoang đường. Trước đến nhành hoa cô còn chưa cầm, mười năm nhập ngũ, cũng chưa ai tặng hoa bao giờ. Hôm nay không những cầm hoa rễu rện trong bệnh viện, giờ lại còn đòi cô cắm hoa.
Cái việc trang nhã ấy, cô chịu.
“Ơ... thì làm sao?” Quý Giản Ninh cổ quái nhìn cô, lại quay sang gửi ánh mắt thắc mắc sang Diệp Bạc Hâm: “Cô con gái ôm hoa vào, không cô cắm nhẽ nào để đường đường một đáng nam nhi như tôi đụng tay?”
Ưng Hy không ngờ gã này có vẻ ẻo lả, mà lại mang chủ nghĩa đàn ông trầm trọng đến thế. Tức không nói ra lời. Diệp Bạc Hâm lại nhận ra Quý Giản Ninh đang trên Ưng Hy, mắt liền cong cong cười.
“Anh giúp Đại đội trưởng cắm hoa đi.” Diệp Bạc Hâm kéo tay áo anh, mắt trong veo, như làn nước suối róc rách chảy qua. Cái việc cắm hoa này, Tập Vị Nam cũng chưa làm bao giờ. Bình hoa ở đầu giường cũng do anh tối qua bỏ tiền nhờ y tá ra tiệm hoa quanh đây mua, rồi cũng y tá cắm tử tế đặt đầu giường. Nhưng mà... cô đã mở lời thì anh đành nghe vậy...
“Đưa tôi vậy.” Tập Vị Nam cất bước về phía Ưng Hy, chìa tay về phía cô. Ưng Hy giật mình, không nghĩ anh lại nghe Diệp Bạc Hâm đến vậy. Đến gã ẻo lả như Quý Giản Ninh cũng nói đường đường một đấng nam nhi không thèm cắm hoa, thế người trước mặt thì sao?
Đôi bàn tay dùng để cầm súng, tự lúc nào lại cam tâm tình nguyện làm những việc lặt vặt này?
“Đội trưởng, thôi để em làm.” Ưng Hy cũng ko đưa hoa cho anh, mà vòng qua giường bệnh, bước đến bên mé ở sát cửa sổ, cau mày gườm gườm nhìn chiếc bình vẫn cắm cành hoa còn nguyên giọt sương long lanh, e ấp thanh thuần. Thở dài bất lực, chấp nhận kéo bình pha lê trong suốt đến trước mặt, tay trái ôm bó hoa, tay phải rút từng bông bách hợp tinh khiết tao nhã, so đọ một lúc, lại nhíu mày vẻ khó khăn. Quý Giản Ninh dựa người vào sô pha, hai chân duỗi dài, một tay gác lên lưng ghế, tay kia cầm cốc giấy dùng một lần, lắc nhẹ. Cười hí hẳng nhìn bóng lưng Ưng Hy.
Một cốc nước trắng uống vào mà như có vị rượu vang đỏ. Ưng Hy cảm nhận sau lưng có ánh mắt dõi theo, liền đanh mặt lườm lại. Do quá tức giận nên cũng chẳng màng nghĩ xem phải cắm thế nào cho đẹp, quơ một đám cắm phầm phập vào. Diệp Bạc Hâm ở bên mà thót tim, sao lại có cảm giác Ưng Hy đang trút giận vào hoa, coi Quý Giản Ninh là bình hoa để cắm nhỉ? Một bình hoa đẹp mà bị cô ấy cắm chật ních, bông này đè lên bông kia, không còn vừa mắt như lúc đầu, nom còn hơi kì cục. Quý Giản Ninh bất giác phì cười: “Quả nhiên không phải phụ nữ, không biết thương hoa rồi.”
Tập Vị Nam đóng cửa, đi về phía sô pha, nhấc chân đá Quý Giản Ninh, ý bảo ngồi dịch ra cho anh ngồi.
“Đừng, anh để chị dâu đi đâu, chiếm địa bàn của em làm gì?” Quý Giản Ninh không biết sợ, lại tiếp tục giỡn hớt, người lại nhích sang một bên. Bên sô pha, mỗi người góp một câu, làm nên chuyện trò. Toàn những việc trong quân đội. Ưng Hy cắm xong hoa, ngửi hương thơm còn vương trên tay, chau mày bỏ vào nhà vệ sinh gột rửa. Lúc cô ra, Diệp Bạc Hâm đưa cô một gói giấy ăn.
Ưng Hy nhận lấy, rút mấy tờ để lau.
Diệp Bạc Hâm không biết lúc này phải cư xử với nhau như thế nào. Được cái Ưng Hy tính tình hào sảng, thấy hai người kia trò chuyện rôm rả, bèn bình tĩnh kéo ghế, ngồi xuống bên mép giường của Diệp Bạc Hâm, quay lưng về phía cửa.
Ưng Hy hỏi han vài câu theo thường lệ, lại hỏi chuyện tại sao lại gặp lũ kia, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Đối diện với đôi mắt thẳng thắn của Ưng Hy, Diệp Bạc Hâm có hơi chột dạ, dẫu sao việc tách ra đơn phương hành động cũng là chủ ý của cô, sau đó họ có giành được thắng lợi hay không, cô cũng chưa kịp hỏi Tập Vị Nam.