Ông Xã Trà Xanh Của Tôi

Chương 5




Cố Hàm Hạ không ngờ cô mới rời đi một lúc mà Thẩm Nghị đã bị Bùi Sách bắt nạt, lao đến trước mặt anh ta rồi mắng mỏ. 

Bùi Sách và Cố Hàm Hạ quen nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, mấy giây sau khi bị cô mắng, Bùi Sách liền nói: “Anh đá vào cổ tay anh ta khi nào? Anh đá vào quần áo trên tay anh ta cơ mà!”

“Anh nguỵ biện.” Cố Hàm Hạ gần như nghiến răng nghiến lợi, “Tôi thấy hết rồi, anh đã đá vào cổ tay anh ấy.” Sau khi mắng Bùi Sách, Cố Hàm Hạ quay lại nhìn Thẩm Nghị, sự tức giận trong mắt cô bỗng trở nên hòa hoãn lại, “Anh không sao chứ? Có đau lắm không?”

Cô cụp mắt xuống xem Thẩm Nghị có đau không. 

Thẩm Nghị che cổ tay lại, lùi một bước, lắc đầu nói với cô: “Không sao đâu.”

“Anh thực sự không đá anh ta mà!” Nhìn thấy Cố Hàm Hạ thậm chí không thèm nhìn mình, lại còn bị oan uổng, Bùi Sách nắm lấy cánh tay của cô, đưa cô đối diện với mình, “Nếu em không tin, cứ hỏi thử cậu ta mà xem, xem anh có đá cậu ta không?”

Bùi Sách nhìn Thẩm Nghị, “Nói mau, tôi không đá vào cổ tay anh đúng chứ?”

Mọi người đều nhìn về phía Bùi Sách, giờ quay sang Thẩm Nghị. 

Thẩm Nghị cụp mắt xuống mấy giây, mím môi nói: “Không, anh Bùi không hề đá anh.”

Những gì Thẩm Nghị nói là không phải do Bùi Sách, nhưng bàn tay cứ che cổ tay bên kia như thể bị thương rất nặng, gián tiếp đổ tội cho Bùi Sách rằng đã đá anh một cái rất đau nhưng bị uy hiếp không được nói. 

Ai nghe xong đều có suy nghĩ là Bùi Sách ăn hiếp Thẩm Nghị, Thẩm nghị không dám xúc phạm Bùi Sách, vì bị Bùi Sách đe doạ nên không dám nói thật.

Cho dù Bùi Sách có đờ đẫn tới đâu, nhìn tên trai bao này biết ngay là lợi dụng cơ hội hãm hại mình, vì vậy nhanh chóng nhìn sang Hàn Lễ, giọng nói ôn hoà lần đầu xuất hiện giữa hai người, “Hàn Lễ, anh nói xem tôi có đá anh ta hay không?”

Hàn Lễ liếc qua Thẩm Nghị và Bùi Sách, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ về một số chuyện công việc, tôi chưa nhìn thấy gì.”

Bùi Sách: “…”

Cố Hàm Hạ lạnh lùng khịt mũi một cái, nhìn chằm chằm Bùi Sách, nắm lấy cánh tay của Thẩm Nghị và nói: “Đi thôi.”

Cố Hàm Hạ rời khỏi đám đông, đưa Thẩm Nghị lên lầu một mình. 

Bùi Sách đứng sừng sững ở đó, nhìn bóng lưng của Cố Hàm Hạ và Thẩm Nghị đang đi vào thang máy, khịt mũi vào Thẩm Nghị. 

Anh quay mặt lại nhìn thấy Hàn Lễ đang đứng bên cạnh, liền xách cổ anh ta lên, chất vấn nói: “Vì sao vừa nãy anh không nói sự thật hả?”

Anh rõ ràng vừa rồi không hề động chạm gì tới tên trai bao kia, Hàn Lễ cũng không giúp anh giải vây, còn tìm cái lý do “công việc” vụng về kia.

Sức lực Bùi Sách rất lớn, cơ hồ xách cả người Hàn lễ lên. 

Gót chân Hàn Lễ chạm đất, mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Lúc anh đá chân vào Thẩm Nghị thì cũng là lúc Hạ Hạ vào đến cửa, nếu không đá vào tay anh ta thì sao cô ấy lại nói thế?”

Bùi Sách nhíu mày. 

Anh cũng không rõ vì sao Hạ Hạ vừa vào cửa đã mắng anh, nói anh thủ đoạn, không nghe lời giải thích của anh.

Người vẫn luôn đứng ở trên lầu ba nhìn nửa ngày – Phong Kỳ mở miệng nói, “Đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, đúng thật là nó nhìn như anh vừa mới đá vào anh Thẩm kia, anh nghe thấy từ “tá vị” chưa, thuật ngữ điện ảnh cả đấy.”

*Tá vị: Nôm na là trên màn ảnh, diễn viên và đoàn làm phim sẽ quay ở góc độ khác nhau để đánh lừa thị giác khán giả.

Phong Kỳ tay nắm vào lan can, ló đầu ra nói với Bùi Sách: “Anh tốt hơn hết vẫn nên thả anh Lễ xuống, tránh cho Hạ Hạ thấy được thì sẽ không hay.”

Bùi Sách ngẩng đầu nhìn thấy Phong Kỳ trên lầu, híp híp mắt, hỏi: “Phong Kỳ anh đứng từ trên cao, hẳn là không thấy tôi đá anh ta đi.”

Phong Kỳ lắc lắc đầu, giả ngu nói: “Tôi cũng không nhìn thấy” rồi trở về phòng ngủ. 

Bùi Sách tức giận đến mức thốt ra mấy câu chửi thề. 

Hàn Lễ gấp lại mấy cái áo sơ mi nhăn nhúm do Bùi Sách vò nát, vỗ nhẹ đầy ẩn ý vào cánh tay anh. 

Trở về phòng ngủ, Cố Hàm Hạ yêu cầu Thẩm Nghị vén tay áo lên cho cô xem. 

Thẩm Nghị lần đầu tiên không nghe lời cô nói, dịu dàng với cô đáp: “Thật sự không có gì đâu, do tôi tránh đi nên chỉ đụng vào một chút mà thôi.”. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ ~‎ 𝖳R𝓾𝗠𝖳R‎ UYE𝑵.𝒱𝑵‎ ~

Không có việc gì tại sao lại không cho cô xem?

Càng không nói gì, cô càng dễ đoán được là Thẩm Nghị đã bị đá một ú đau. 

Trước kia lúc cô đi cổ vũ Bùi Sách tham gia Taekwondo, Bùi Sách chỉ dùng một cú đá là có thể đá bay đối thủ, chưa nói đến việc Thẩm Nghị chưa tập bao giờ. 

Ánh mắt Cố Hàm Hạ rơi xuống cái cổ tay giấu dưới áo, càng nghĩ càng đau lòng. 

“Thực sự không sao.” Thẩm Nghị sợ cô chú ý đến vết thương ở cổ tay nên cố đổi chủ đề, “Bác Cố đã đọc sơ yếu lý lịch của tôi chưa?”

Nghe anh hỏi về bố cô, Cố Hàm Hạ nhớ ra cô đã có lời thề son sắt với anh, sau khi hỏi ý bố, rồi sẽ đuổi ba người Bùi Sách đi, nhưng khi không thành công, lương tâm cô cắn rứt. 

“Bố tôi đã xem sơ yếu lý lịch của anh cũng rất hài lòng, nhưng…nhưng…”

“Nhưng sao?” Thẩm Nghị hỏi. 

“Ba người họ là do bố tôi chọn, vì vậy ông ấy không đồng ý đuổi ba bọn họ đi.”

Vẻ mặt của Thẩm Nghị không thay đổi, khoé môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, ấm áp, “Bác Cố cũng chỉ vì hạnh phúc của cô thôi, anh Hàn được Cố gia giúp đỡ, là tâm phúc mà Cố gia cố bồi dưỡng, ở nhà họ Cố như con nuôi, anh Bùi thì là thanh mai trúc mã, cùng cô lớn lên, anh phong thì môn đăng hộ đối. Dù là ai trong ba người này kết hôn với cô, đều sẽ là đối tượng kết hôn lý tưởng, bác Cố sẽ không đồng ý đưa ba người họ đi đâu.”

Cố Hàm Hạ thở dài chán nản, “Đúng vậy.”

Vốn dĩ cô tưởng rằng nếu thuê bạn trai về thì sẽ được ở riêng, không ngừ trong mắt bố cô, bạn trai chẳng là gì cả. Chỉ cần cô chưa sinh con, bố cô sẽ không đưa ba người họ đi.”

“Thật ra, nếu cô Cố muốn lợi dụng tôi để giải quyết tình trạng trước mắt, không phải là không thể.”

Đôi mắt Cố Hàm Hạ sáng lên, “Làm cách nào?”

Thẩm Nghị im lặng một lúc và nói: “Quên đi, không phù hợp cho lắm.”

Cố Hàm Hạ bị câu nói ngập ngừng của anh làm tò mò đến khó chịu, “Cứ nói cho tôi biết đi mà, có gì không tốt bằng việc bắt mấy ứng cử viên kết hôn sống cùng nhau ở nhà như thế nào nào?”

“Cô Cố, đừng hỏi nữa, thật sự là nó không thích hợp.”

Thẩm Nghị mím môi, thật sự giống như đang hạ quyết tâm không nói ra. 

Lòng tò mò của cô càng thôi thúc mong mỏi cho Hàn Lễ, Bùi Sách cùng Phong Kỳ rời đi, vì vậy đại tiểu thư từ nhỏ được sống trong như lụa, người biết rõ nhất cách dùng sức mạnh của mình để trấn áp người khác, híp híp mắt, dựa lưng vào sô pha, “Không, anh phải nói, anh là bạn trai mà tôi thuê, vì vậy anh có nghĩa vụ giúp tôi giải quyết vấn đề.”

Sau đó, Thẩm Nghị bất lực nói, “Đàn ông có lòng tự trọng rất cao, và không thể chấp nhận người phụ nữ của mình tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông khác, mặc dù cô đã nói với mọi người rằng tôi là bạn trai của cô, nhưng cô không tạo nên khoảng khác biệt quá lớn giữa tôi và họ.”

Cố Hàm Hạ dường như đã nhận ra điều gì đó, tiếp tục lắng tai nghe, “Làm thế nào mới làm cho họ nhận ra sự khác biệt giữa anh và bọn họ?”

Thẩm Nghị nhìn ra chỗ khác, giọng nói bé đến nỗi Cố Hàm HẠ khó có thể nghe được, “Các cặp đôi thường ngủ chung phòng với nhau. 

Cố Hàm Hạ: “…”

Thẩm Nghị dừng lại, mím môi không nói gì. 

Cố Hàm Hạ đã hiểu ý anh ta. 

Cô chưa bao giờ nghiêm túc nói với Bùi Sách và mọi người rằng cô đã có bạn trai. 

Nhìn thái đội của Bùi Sách đối với Thẩm Nghị, rõ ràng anh ta không hề coi trọng Thẩm Nghị, ngay cả bố cô đều nghĩ rằng tình cảm của hai người là một trò đùa và sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra. 

Một điều cuối mà Cố Hàm Hạ nhận ra rằng người khác – không hề nghĩ hai người đang yêu nhau nghiêm túc. 

Nếu cô và Thẩm Nghị cùng ở một phòng, có lẽ bọn họ sẽ không còn đeo bám cô như vậy nữa.

Dù bây giờ xã hội tư tưởng đổi mới nhiều người không quan tâm nửa kia còn lần đầu hay không, nhưng chung sống dưới một mái nhà, nếu như cô và Thẩm Nghị ngủ với nhau thì vẫn sẽ rất khó để ba người Hàn Lễ, Bùi Sách, Phong Kỳ chấp nhận nó.

Nhưng nếu như Thẩm Nghị đề ra giải pháp này với ý đồ xấu muốn lợi dụng cô thì sao?

Cố Hàm Hạ cảnh giác đứng sang một bên cách xa Thẩm Nghị, nhìn anh cẩn thận. 

Lông mi Thẩm Nghị rũ xuống, từ góc nhìn của Cố Hàm Hạ có thể thấy hàng mi dày và dài của anh đang khẽ run rẩy, dưới ánh đèn chùm pha lê, đôi mắt trong veo và sáng ngời, những ngón tay dài xinh đẹp duỗi ra, như thể có gì làm anh uất ức. 

“Cô Cố,” Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh “Mặc dù cô thuê tôi với giá 50 vạn tệ một tháng, tôi cũng có nghĩa vụ giúp cô giải quyết vấn đề nhưng chúng ta cũng không hiểu nhau rõ cho lắm, có lẽ không làm được bước này, ngoài ra cũng có nhiều cách hơn như là giả vờ giả thân mật trước mặt mọi người, tôi có thể hợp tác với cô, bắt đầu bằng một cái ôm thật đơn giản thôi, nếu thực sự không được thì..”

Anh không nói được nữa. 

Cố Hàm Hạ cảm thấy thích thú trước sự e dè của anh, làm sao cô có thể nghi ngờ anh có ý đồ muốn lợi dụng cô, một người đàn ông thuần khiết nghe Thẩm Nghị. 

Giải pháp này thực sự rất hiệu quả, Cố Hàm Hạ quyết định sẽ thực hiện nó từ ngày mai.