Ông Xã Trà Xanh Của Tôi

Chương 4




Cố Hàm Hạ ở lại phòng Thẩm Nghị nói chuyện với anh một lúc, chỉ đơn giản là giới thiệu sơ qua tình hình ở nhà cũ. Sau khi rời khỏi phòng Thẩm Nghị, Cố Hàm Hạ chợt nhớ ra một chuyện và nói với Thẩm Nghị, “Tôi sẽ đưa cho anh một bản sơ yếu lý lịch, anh điền vào để tôi đưa cho bố xem.”

Cố Vinh Viễn chọn con rể cũng dùng bản sơ yếu lý lịch này. 

Thẩm Nghị im lặng, vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô, cực kỳ phục tùng, cô bảo viết sơ yếu lý lịch thì anh viết, không hỏi thêm bất kỳ điều gì. 

Cố Hàm Hạ gửi sơ yếu lý lịch của nhà họ Cố cho Thẩm Nghị qua WeChat, sau đó về phòng nằm dài trên ghế sô pha xem điện thoại. 

Một lúc sau, Thẩm Nghị đã điền xong sơ yếu lý lịch và gửi cho cô. 

Cố Hàm Hạ click mở tệp sơ yếu lý lịch. 

“Thẩm Nghị, Nam, Đại học Bắc Thành.”

Cố Hàm Hạ nhướng mày, không tệ, hoá ra là học đại học Bắc Thành. 

Mục đích của bố cô cho cô kết hôn là để sinh ra người thừa kế gia tộc họ Cố, sinh ra em bé có gen vượt trội, nửa kia của cô phải là tốt nghiệp trường đại học top 5 trong nước, mà Đại học Bắc Thành đã ở top 2 rồi. 

Vốn dĩ cô còn lo lắng bằng cấp của Thẩm Nghị không đạt được yêu cầu của bố, không ngờ vận may của cô lại tốt như vậy, có một anh “bạn trai” học Đại học Bắc Thành. 

Buổi tối, xe của Cố Vinh Viễn trở lại biệt thự nhà họ Cố. Ông bảo Cố Hàm Hạ đến phòng làm việc gặp mình. 

Cố Hàm Hạ đoán rằng bố chắc chắn đã biết chuyện cô đưa bạn trai về nhà, nhưng người làm đến thông báo với cô không có đề cập đến Thẩm Nghị, Cố Hàm Hạ cũng không đủ can đảm để đưa Thẩm Nghị về nhà. 

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Cố Hàm Hạ chào Cố Vinh Viễn đang ngồi trên ghế, “Bố.”

Cố Vinh Viễn ngẩng đầu lên, không đọc báo nữa, nhìn cô, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Con dẫn bạn trai về nhà đúng không?”

Cố Hàm Hạ trả lời, “Đúng ạ, anh ấy là bạn trai của con, con đang hẹn hò với anh ấy.”

Cố Vinh Viễn nhíu mày, “Ai vậy? Có thể có người tốt hơn mấy người bố chọn cho con à?”

Cố Hàm Hạ mở album ảnh trên điện thoại, đưa cho Cố Vinh Viễn bức ảnh cô chụp Thẩm Nghị, “Anh ấy đây.”

Cố Vinh Viễn nhìn, thấy ngoại hình Thẩm Nghị khá ổn, đẹp trai, cặp lông mày bắt đầu giãn ra. 

Ông chọn con rể để sinh cháu trai, ngoại hình sẽ di truyền, con rể càng đẹp thì càng dễ sinh ra một đứa bẻ khoẻ mạnh xinh đẹp. 

Cố Hàm Hạ quan sát sắc mặt của bố, “Bố có muốn xem sơ yếu lý lịch của anh ấy không?”

Cố Vinh Viễn, “Được, để bố xem nào.”

Cố Hàm Hạ cười mở sơ yếu lý lịch của Thẩm Nghị, “Anh ấy học Đại học Bắc Thành, cao 1m87, quê ở Nam Thành.”

Cố Vinh Viễn: “Không phải người địa phương à?”

Cố Hàm Hạ thấy lông mày của Cố Vinh Viễn nhíu lại không hài lòng thì lo lắng lên tiếng: “Tuy anh ấy không phải người Bắc Thành nhưng nhà anh ấy rất nghèo khó, vì vậy chắc chắn sẽ đưa đến tận cửa nhà chúng ta làm con rể, bố mẹ anh ấy sinh được ba người con, đều là con trai.”

Nghe bố mẹ Thẩm Nghị có ba con trai, Cố Vinh Viễn không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc lý lịch của Thẩm Nghị.

Điều hối tiếc nhất của bố cô là không có con trai, thúc giục cô kết hôn sinh con là để ông có một đứa cháu trai để ẵm bồng, cho nên trong việc chọn đối tượng kết hôn thì một trong những điều quan trọng nhất là phải xem nhà đối phương có nhiều con trai không. Bố mẹ Thẩm Nghị sinh được những ba con trai, quả thực là một điểm cộng to lớn trong mắt bố cô. 

Cố Vinh Viễn nhìn sơ yếu lý lịch thêm một lần nữa, ngẩng đầu nói với cô, “Nếu con thích thì cứ cho anh ta dọn đến Cố gia, xem xét chỗ ở trước đi.”

Cố Hàm Hạ cười sâu hơn, “Được ạ, con nhất định sẽ bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Nghị. Nhưng con và anh ấy đang hẹn hò, anh ấy không thích con tiếp xúc quá nhiều với những người đàn ông khác. Bố xem, Hàn Lễ, Bùi Sách, Phong Kỳ có phải nên chuyển đi không?”

Cố Vinh Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Ba người họ đều là bố tìm hiểu kỹ càng tận gốc rễ, vì vậy rất hài lòng về bọn họ. Người này nhìn qua không tệ, nhưng bố không biết rõ về tính tình cậu ta.”

Cố Hàm Hạ nhanh nhẹn nói, “Anh ấy rất tốt tính đó bố.”

Cố Vinh Viễn hỏi, “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Cố Hàm Hạ: “Mới quen nhau không lâu thôi ạ.”

Cố Vinh Viễn mỉm cười nhìn cô con gái bé nhỏ, dịu dàng nói: “Hai đứa vừa mới ở bên nhau, anh ta trước mặt con có thể tỏ ra là một người tốt tính, nhưng đằng sau có lẽ lại không như vậy. Đàn ông sẽ thay đổi, cần phải quan sát một thời gian dài mới nhìn rõ được. Bây giờ các con mới chỉ hẹn hò, sau này chưa chắc đã kết hôn. Hơn nữa nhà họ Bùi với nhà họ Phong đều có ý qua lại với nhà mình, vì một người khác mà trả họ về cũng không dễ nói chuyện.”

Cố Hàm Hạ hiểu ý của bố, ẩn ý muốn giữ Hàn Lễ, Phong Kỳ, Bùi Sách lại.

Cố Hàm Hạ nói: “Nhưng con không thể nào vừa yêu đương với một người, vừa bồi dưỡng tình cảm với người đàn ông khác được, thế thì chẳng khác nào ngoại tình.”

Cố Vinh Viễn thờ ơ đáp: “Vậy thì con nên chia tay với Thẩm Nghị, để anh ta làm ứng cử viên, ở lại nhà họ Cố. Nếu con lo anh ta không đồng ý thì cứ để bố nói chuyện với anh ta.”

“Bố, sao bố lại nói như vậy chứ?”

Cố Vinh Viễn nghiêm nghị ngắt lời cô, “Con phải nhớ rõ vị trí của mình, chính là người thừa kế của nhà họ Cố. Con không thể quá xúc động, chứ nói gì đến việc gạt gia đình mình qua một bên chỉ vì một người đàn ông. Con thích Thẩm Nghị, bố không thể phản đối, nhưng con phải đảm bảo các con có thể sinh cho bố một đứa cháu đích tôn. Lỡ như sau này anh ta vào Cố gia không sinh được đứa cháu trai nào cho bố, chẳng phải là chặt đứt dòng dõi thừa kế tập đoàn do mẹ và bố đã dày công gây dựng sao? Cậu ta chỉ là một thanh niên nghèo, nếu muốn bước vào cửa Cố gia thì phải sinh được con trai.”

Cố Hàm Hạ: “…”

Cô thuê Thẩm Nghị làm bạn trai giả để không bị đám người Bùi Sách dây dưa, được thoải mái tự do chứ cô cũng chẳng muốn kết hôn sớm như vậy. Còn chưa tính đến việc lúc cô và Thẩm Nghị kết hôn, bố cô coi thường đứa con rể này, đuổi thẳng anh ấy ra ngoài đến khi mang được đứa cháu trai về. 

Cố Hàm Hạ sợ nếu nói thêm thì sẽ bị bố giục có con nên im lặng, không dám đề cập đến việc đưa Hàn Lễ, Bùi Sách và Phong Kỳ đi nữa. 

Ra khỏi phòng làm việc của Cố Vinh Viễn, Cố Hàm Hạ trưng vẻ mặt đưa đám, không biết nên nói gì với Thẩm Nghị mới phải. Cô đã nói với anh rằng chờ cô nói chuyện với bố xong sẽ tiễn Hàn Lễ, Phong Kỳ, Bùi Sách đi, miễn là không để Bùi Sách làm khó anh nữa, kết quả lại không làm được. 

Có phải trong lòng Thẩm Nghị sẽ không tin lời cô nữa không?

Quần áo mua cho Thẩm Nghị đã được cửa hàng giao đến từ chiều, túi lớn túi nhỏ chất đống trong phòng khách, cửa hàng chỉ nói với người làm là do cô Cố mua, bởi vì tất cả đều là quần áo nam, trong biệt thự bây giờ lại có đến bốn người đàn ông, Cố Hàm Hạ không ở đây, mọi người đành hỏi Hàn Lễ xem nên xử trí thế nào. 

Bùi Sách trên lầu hai nghe thấy tiếng động cũng ra khỏi phòng, thấy Hàn lễ đứng trước một đống túi đồ, tưởng là anh mua thì tặc lưỡi, hùng hồn nói: “Tôi nói này ông bạn, thường ngày tôi cũng không thấy ông phô trương như vậy. Hôm nay trong nhà vừa có người mới đến, cảm thấy mình có nguy cơ thất sủng, sợ không bằng tên trai bao kia nên mới chăm chút, ăn vận bóng bẩy để tranh sủng với tên trai bao kia à?”

Bùi Sách luôn thích cạnh khóe mọi người trong nhà, Hàn Lễ thấy nhiều đã quen, nhìn anh ta từ trên xuống dưới rồi ảm đạm nói: “Không phải của tôi.”

Bùi Sách: “Không phải của ông thì của ai?”

“Là của tôi.” Cửa thang máy mở ra, Thẩm Nghị bước ra trả lời Bùi Sách. 

Khi biết được quần áo là của Thẩm Nghị, Bùi Sách tỏ vẻ khinh thường ghét bỏ, “Chậc chậc, quả nhiên là một tên trai bao, mua sắm còn nhiều hơn phụ nữ.”

Vẻ mặt Thẩm Nghị lạnh nhạt, sải bước chân dài đến gần Bùi Sách thì dừng lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn anh, khuôn mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại nặng trĩu. 

Bùi Sách không ngờ tên trai bao này lại dám nhìn mình khiêu khích đến vậy, lập tức nhếch mép khinh thường, nâng cằm lên nói, “Sao vậy? Nói cậu là trai bao cậu không phục à? Không phục thì đi ra ngoài, chúng ta cùng đấu một trận, tôi đấm cậu một cái để cậu khóc lóc đi mách Tiểu Hạ nhé?”

Thẩm Nghị mím môi không trả lời anh. 

Hai người nhìn nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, người làm bên cạnh cũng nhìn chằm chằm họ, sợ bọn họ sẽ đánh nhau thật. 

Một lúc sau, Thẩm Nghị không nhìn Bùi Sách nữa, bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Bùi Sách đứng khịt mũi sau lưng anh. 

Thẩm Nghị đi tới chỗ đống đồ, cúi người nhặt lên mấy cái túi, hai người hầu vội vàng tiến lên giúp đỡ, “Anh cứ để đó để chúng tôi làm cho ạ.”

“Không cần.” Thẩm Nghị nhẹ giọng nói, “Bạn gái tôi đã cất công mua mấy thứ này rồi, tôi sẽ tự mình mang lên.”

“Anh nói gì? Hạ Hạ mua mấy thứ này cho anh?”

Bùi Sách chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên lầu lại vội quay về, khó chịu ra mặt. 

Thẩm Nghị thản nhiên xác nhận, “Đúng vậy, hôm nay cô ấy đi chọn mấy thứ này với tôi.”

Sắc mặt của Bùi Sách càng tệ hơn. Hôm nay anh gọi cho Cố Hàm Hạ rất nhiều lần nhưng cô đều giả vờ không nghe thấy. Cô nhận một cuộc, nói qua loa rồi cúp máy, rằng cô đang ăn cơm với một người bạn. Anh còn tưởng cô đang đi cùng với Đường Khấu, không ngờ là bồi dưỡng tình cảm với một tên trai bao. 

Thẩm Nghị nhìn anh vô tội: “Làm sao vậy? Tiểu Hạ mua quần áo cho tôi thì có gì lạ à? Chẳng lẽ cô ấy không mua quần áo cho các anh sao?”

Ban đầu trong lòng Bùi Sách khẽ khinh thường, nhưng sau đó bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.

Thẩm Nghị phản ứng hơi muộn, thì ra Cố Hàm Hạ chưa bao giờ mua quần áo cho bọn họ, nhếch khóe miệng, xấu hổ nói: “Xin lỗi, Tiểu Hạ luôn là người thích tặng quà, tôi tưởng hai người cùng nhau lớn lên, anh đã được nhận nhiều quần áo rồi, không nghĩ tới lại như vậy.”

Anh dừng lại, chỉ vào đống quần áo dưới đất, hào phóng nói: “Tiểu Hạ mua nhiều quá, tôi sợ không mặc hết, coi như tôi thay mặt cô ấy tặng cho anh vậy.”

Sắc mặt Bùi Sách xanh mét, nắm chặt tay. 

Thẩm Nghị tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Anh Bùi, bộ trên tay tôi nhìn rất hợp với anh, tôi tặng anh cái này nhé?”

Bùi Sách thật sự không nhịn nổi, vọt tới trước mặt anh, nhấc chân đá bay túi hàng Thẩm Nghị đang cầm.

Ai hiếm lạ đồ thừa của anh chứ.

Đuôi mắt Thẩm Nghị nhìn thấy Cố Hàm Hạ đang đi từ ngoài cổng vào, khẽ di chuyển tay, chân của Bùi Sách sượt qua ống tay áo của anh nhưng hoàn toàn không đụng đến cổ tay anh.

Thẩm Nghị đúng lúc buông tay ra, túi hàng bị đá bay 3 mét.

Cố Hàm Hạ vừa vào cửa đã thấy Bùi Sách nhấc chân đá túi hàng trên tay Thẩm Nghị, Thẩm Nghị che tay lại, kinh hoảng (kinh ngạc+hoảng sợ) lùi về phía sau một bước, lông mày hơi nhíu lại.

Cố Hàm Hạ nhìn bộ dáng Thẩm Nghị yếu đuối đáng thương, trái tim dường như bị bóp nghẹt theo.

Cô tức giận đến mức ngón tay run rẩy, chỉ vào Bùi Sách, hùng hổ chạy vào trong, nghiến răng nghiến lợi hét vào mặt anh ta, “Bùi Sách, anh lại bắt nạt anh ấy!!!”

—————————————————

Vở kịch nhỏ:

Bùi Sách: Vô sỉ!

Thẩm Nghị: Cảm ơn đã quá khen (¯▿¯) (¯▿¯) (¯▿¯)