Sau khi Tuệ Mộc giao cho Kiwer thứ mà Ngạn Thụ Khôn đã đưa cho cô, Dục Ngọc Tiêu nhìn một cuốn album toàn là ảnh của Châu Bội Bội từ khi bé đến lớn, còn trong một sắp tài liệu kia, nào là giấy tờ nhà đất của nhà họ Dục, không chỉ vậy... Bên cạnh đó còn có một giấy chuyển nhượng cổ phần của Ngạn Thụ Khôn ở Ngạn Thị, giao lại trả cho Dục Ngọc Tiêu.
Tuệ Mộc nhìn thấy liền nói.
- Thật ra ngay từ đầu Ngạn Thụ Khôn thật chất là không cần làm những việc này. Vì Ngụy Thành Bái cũng chết từ lâu rồi, xác chắc cũng hóa thành tro hết rồi.
- Mộc Mộc, em nói lại với Ngạn Thụ Khôn... Cuốn album này tôi nhận, nhưng tôi cũng muốn nhận lại em gái của mình, còn nhà cửa hay tài sản, Dục Ngọc Tiêu tôi không cần.
Sau đó Kiwer đứng dậy cầm theo cuốn album rời đi, Tuệ Mộc cũng không biết nói gì hơn. Cho đến khi Tuệ Mộc rời khỏi quán cafe đó thì tình cờ bắt gặp Tề An và Châu Bội Bội, hai người họ hình như đang rất căng thẳng thì phải?
Ở bên chỗ của hai người họ, Tề An nét mặt lạnh lùng, còn Châu Bội Bội thì có chút gượng gạo, ngượng ngùng. Anh liền lên tiếng.
- Châu Bội Bội, rốt cuộc cô có mục đích gì?
- Em... Em thật sự không có, chỉ... Chỉ là em...
- Con người của Tề An tôi rất nguyên tắc...
Dừng một chút, Tề An đưa tay xoa xoa thái dương, rồi nhìn cô gái trước mắt, có chút lạnh giọng nói.
- Ngày mai tôi đưa cô về nhà, xem như ra mắt, ngày hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn.
Châu Bội Bội có chút ngỡ ngàng, sau đó liền nở một nụ cười đầy thống khổ, cô ngước mắt lên nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nói.
- Anh thích Tuệ Mộc đúng không? Nếu như... Nếu như cô ấy không phải cháu gái của anh, có lẽ...
- Tôi thích ai là chuyện của tôi. Châu Bội Bội, tôi chỉ là không muốn bị anh trai cô nói là kẻ ăn xong liền phủi sạch hết quan hệ.
Châu Bội Bội từ từ đứng dậy, cô nhìn anh... Trái tim đau nhói, rồi lên tiếng.
- Hoàng Phủ Tề An, anh nghĩ em ngu ngốc lắm sao? Anh nghĩ em không biết anh làm như vậy hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm với em, mà là anh đang dùng em để tránh xa cái hôn ước vớ vẩn của anh thôi. Hoàng Phủ Tề An, em nói cho anh biết, bản thân Châu Bội Bội này không phải con cờ để anh lợi dụng hết lần này đến lần khác. Em cũng có trái tim, em cũng có cảm xúc... Cầu xin anh... Cầu xin anh đừng đùa giỡn với tình cảm của em nữa!
Nói xong câu cuối cùng cũng là lúc nước mặt của cô trào ra, sau đó Châu Bội Bội liền nhanh chân bỏ đi, còn lại Tề An thì có chút sững sờ, sau đó anh thở dài một tiếng rồi cũng đuổi theo.
Châu Bội Bội chạy một mạch ra ngoài đường lớn mà không thèm chú ý đến mọi thứ xung quanh, lúc Tề An nhìn thấy có một chiếc xe lớn đang lao đến gần Châu Bội Bội thì anh liền giống như có cái gì đó thôi thúc, dùng hết sức mình chạy đến kéo cô vào lòng, gương mặt thoáng phần lo lắng, cũng có chút chán ghét. Còn Châu Bội Bội, đột nhiên lại rơi vào vòng tay ấm áp của anh liền có chút không chân thật.
- Cô muốn chết à?
- Em... Em...
- Được rồi, tôi đưa cô về.
Sau khi Tề An buông Châu Bội Bội ra chưa được bao lâu thì trước mắt của cô bắt đầu nhòe đi rồi đen ngất, cô hoàn toàn không nghe thấy người bên cạnh nói gì, chỉ có thấy được mập mờ gương mặt có chút hốt hoảng của anh thì trong lòng vẫn có chút ấm áp dễ chịu.
Cho đến khi Châu Bội Bội tỉnh dậy thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra, Châu Bội Bội bước vào nhà vệ sinh rồi bước ra, nhưng vẫn chẳng thấy ai, trong lòng lại dâng lên cảm giác hụt hẫng đến khó kiềm lòng, cô liền ngồi co ro lại một chỗ, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, nước mắt cũng lã chả rơi xuống.
*Cạch* một tiếng, tiếng mở vang lên Tề An bước vào liền nhìn thấy người con gái đang khoác trên người bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi khóc liền nhíu nhíu mày, đặt một chén cháo nhỏ xuống, anh có chút nhẹ giọng.
- Mới sáng sớm đã khóc lóc, nhà cô có ai chết à?
- Anh... Sao anh lại ở đây?
- Tôi cũng chả muốn ở đây.
Châu Bội Bội cảm giác trái tim mình đã bị chính tay anh bóp nghẹt lại, nó đau đến khó thở, những giọt nước mắt long lanh cũng dần dần rơi xuống một cách chậm chạp, giống như một giọt lệ là một con dao gâm thẳng vào tim cô.
Tề An thở dài một cái, sau đó cầm chén cháo nhỏ lên, ngồi bên cạnh cô, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
- Mở miệng ra.
- Em... Em có thể...
- Mở miệng ra!
Châu Bội Bội giật mình rồi ngoan ngoãn ngồi cho anh bón cháo, đến khi ăn xong thì Tề An ngồi ở đó nhìn cô, làm cho Châu Bội Bội mất tự nhiên.
- Anh... Anh có chuyện gì muốn nói sao?
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tuổi... Tuổi thật là hai mươi hai, còn trên giấy tờ là hai mươi lăm.
Tề An đưa tay đỡ trán, sau đó anh có chút thống khổ nói.
- Vậy cô có biết tôi bao nhiêu tuổi không?
- Em... Em...
Dừng một chút, Tề An nhìn sang Châu Bội Bội, rồi đưa tay vén lọn tóc của cô, nhẹ giọng hẳn... Đối với cô bây giờ giống như hôm qua và hôm nay là hai Hoàng Phủ Tề An vậy.
- Cô... Mặc dù tôi hiện tại không thích cô, nhưng dù sao thì trong bụng cô cũng là con của tôi. Tình cảm có thể dần dần bồi dưỡng... Tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ. Đứa bé trong bụng, sinh ra đi... Nếu đến đó cô hối hận thì tôi sẽ nuôi.
Châu Bội Bội giật mình, bàn tay run run chạm vào bụng mình, có chút không tin nhìn anh, rồi lắp bắp.
- C... Có thai? Em... Em có thai? Kh... Không thể nào... Không thể nào...
- Tại sao không thể?
- Rõ... Rõ ràng lúc đó... Anh... Anh đã xuất bên ngoài... Không... Không chỉ vậy... Em còn... Còn uống cả thuốc tránh thai cơ mà?