Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 103




Lúc đó cô uống thuốc gì? - Là... Là thuốc tránh thai thường.

- Cô uống hằng ngày hay chỉ hôm đó?

Châu Bội Bội suy nghĩ một chút.

- Ừm... Chỉ hôm đó.

Tề An liền không biết nói gì, anh bắt đầu lo lắng cho con anh sau này rồi đấy. Sau đó, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, bất chợt Tề An lại phì cười, anh nhẹ nhàng nói.

- Xuất tinh bên ngoài cũng không phải là cách tránh thai, còn nữa... Thuốc tránh thai bình thường phải uống đều đặn mỗi ngày. Cô gái ngốc!

Châu Bội Bội bị nụ cười của anh làm thất thần, sau đó cô cảm nhận được bàn tay của mình đang có một hơi ấm bao quanh, nhìn xuống thì liền thấy bàn tay nhỏ bé của mình được bàn tay to lớn của anh bao bọc lại. Tề An nhìn cô, rồi nói.

- Châu Bội Bội, tôi hi vọng sau này con sẽ không di truyền từ em.

- Hơ? Tại sao chứ? Em rất xinh đẹp cơ mà?

- Vì em ngốc!

Châu Bội Bội bất ngờ nhìn anh, bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên trái tim của anh, có chút nghẹn ngào nói.

- Tề An, anh có thể cho em một góc nhỏ trong tim anh hay không? Chỉ một chút thôi... Một chút thôi cũng được. Em biết, anh sẽ không dễ dàng gì mà đẩy hết hoàn toàn hình bóng của Tuệ Mộc, nhưng em chỉ xin anh một góc nhỏ... Được không?

- Được.

Sau đó Châu Bội Bội liền mỉm cười nhẹ, anh cũng để cô nghỉ ngơi một chút rồi mới làm thủ tục xuất viện cho cô.

[...............]

Tề An đưa cô đến nhà của anh, hiện tại trong nhà này chỉ còn lại có một mình anh mà thôi, nên cũng không sợ ai biết về Châu Bội Bội. Bất chợt, Tề An lại nhớ đến việc Châu Bội Bội là con gái nhà họ Dục, thì nửa muốn nói thân thế của cô, nửa lại không. Châu Bội Bội lần thứ hai bước vào ngồi nhà này, cô nhìn xung quanh chủ yếu là treo tranh mà Định Viêm vẽ, không chỉ vậy... Mọi nơi đều là ảnh của Tuệ Mộc và mấy đứa nhỏ. Nhớ lúc lần đầu tiên cô bước vào phòng của anh thì nhìn thấy ảnh của Tuệ Mộc rất lớn ở trên đầu giường, hình như tấm ảnh đó là Tề An chụp khi Tuệ Mộc không chú ý, vì nụ cười của Tuệ Mộc trong ảnh rất nhẹ nhàng, rất xinh đẹp.

- Có đói không, tôi nấu gì đó cho em ăn?

- Em mới ăn xong mà, anh xem em là heo sao?

- Chẳng phải lúc Mộc Mộc mang thai, con bé rất mau đói sao?

- Em khác cô ấy.

Tề An biết mình lỡ lời khiến Châu Bội Bội khó chịu, nhưng mà anh cũng không phài cố ý, chì là vô tình nhớ đến mà thôi, nhưng khi nhìn Châu Bội Bội có chút tức giận thì anh lại thấy khá vui vẻ. Sau đó liền nói.

- Nếu đói thì nói với tôi.

- Ừm... Tối nay, em ngủ ở đâu?

- Em ngủ trong phòng tôi, còn tôi sang phòng Liêu Dinh.

- Nhưng...

- Nếu em không thích thì sang phòng của Mộc Mộc, dù sao bây giờ con bé cũng đã lấy Ngụy Long Thần rồi.

Châu Bội Bội nhìn anh, rồi chớp mắt một cái, sau khi Tề An vào bếp để chuẩn bị bữa trưa thì Châu Bội Bội cũng đi theo vào, nhìn anh đang ở trong bếp làm bữa trưa cô có chút vui vẻ, chậm chạp ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh, nhẹ nhàng nói.

- Hoàng Phủ Tề An, em sẽ từng bước tiến vào trái tim anh.

- Ừ.

- Hoàng Phủ Tề An, em muốn... Tối nay ngủ cùng anh.

Tề An có chút giật mình, có lẽ Châu Bội Bội rất khác so với Tuệ Mộc. Năm đó Tuệ Mộc mang thai thì cũng rất độc lập chứ không có nhõng nhẽo như vậy, nhưng dù sao thì Tề An vẫn biết mỗi người mỗi tính, sau đó anh nhẹ nhàng nói.

- Được, vậy em lên phòng dọn dẹp lại đi. Em muốn thế nào, thì cứ làm như vậy, còn những thứ không dùng thì đem đặt ngoài cửa, một lát nữa tôi sẽ dọn xuống kho.

Châu Bội Bội vui vẻ gật đầu, sau đó cô nàng tung tăng vui vẻ bước lên phòng, trong phòng bây giờ vẫn không khác lần trước là mấy, nhưng sau đó cô mở một hộp tủ ra, bên trong có một số giấy tờ hình như rất quan trọng. Lúc Châu Bội Bội cầm lên là toàn bộ thông tin của cô, Ngạn Thụ Khôn và cả người tên Kiwer. Không chỉ vậy, còn có cả bản xét nghiệm huyết thống của Châu Bội Bội và người tên là Dục Ngọc Tiêu nữa.

Cô che miệng, nếu như cô nhớ không lầm Dục Ngọc Tiêu chính là Kiwer... Vậy có nghĩa là cô chính là con cháu nhà họ Dục chứ không phải là con cháu nhà họ Châu? Nhưng tại sao Tề An lại có những giấy tờ này? Chẳng lẽ anh định đối phó với anh trai của cô?

Sau đó, Châu Bội Bội đưa tay chạm vào bụng mình, có chút khó khăn nói.

- Tiểu bảo bối, con hãy nói là mẹ nghĩ sai đi... Cha con... Cha con chắc chắn không phải hạng người đó... Đúng không?

Sau đó, Tề An bước vào phòng thì nhìn thấy Châu Bội Bội đang cầm một sắp tài liệu kia, anh cũng không hốt hoảng mà nhẹ nhàng nói.

- Em nhìn thấy rồi à?

- Anh... Em... Em là Dục Tích Vân?

- Đúng vậy.

- Vậy... Anh định làm gì anh trai em?

- Không làm gì cả. Đối với nhà Hoàng Phủ còn phải cảm ơn Dục Ngọc Tiêu rất nhiều, cậu ta đã giúp An Di, còn nhiều lần giúp Mộc Mộc thoát chết.

- Còn anh Thụ Khôn thì sao?

Tề An bước đến nhẹ nhàng ôm Châu Bội Bội vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói.

- Không cần nghĩ nhiều. Bây giờ giữa tất cả mọi người và Ngạn Thụ Khôn đã xem như xong rồi. Chỉ có điều... Khi nào em nhận lại Dục Ngọc Tiêu thôi.

- Tề An...

- Ngoan, không ai làm hại ai cả. Mọi việc đã qua hết rồi.

[.....................]

Một ngày trôi qua khá ngọt ngào và dễ dàng, đến buổi tối... Sau khi dùng xong bữa tối thì Tề An ngồi trong phòng để xử lý một ít công việc, còn Châu Bội Bội thì nằm bên cạnh lướt web, cô lâu lâu cũng nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Bất chợt, cô ném điện thoại sang một bên, dụi người vào gần bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói.

- Tề An, anh thích con trai hay con gái?

- Con gái.

- Hửm? Em cứ nghĩ anh sẽ nói là trai hay gái cũng được chứ.

Tề An nhếch môi cười nhẹ, sau đó liền lên tiếng.

- Vì nếu sinh con gái ngốc một chút cũng không sao, nếu sinh con trai mà ngốc như em thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.

- Anh... Anh... Anh chê em ngốc?

Tề An nhún nhún vai, rồi nói.

- Cái này quá rõ ràng.

- Anh... Không thèm nói với anh nữa.

Châu Bội Bội nằm xoay lưng với anh, cũng trùm chăn đến gần kín cả đầu, Tề An sau khi hoàn thành xong công việc cũng nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay chạm vào chiếc bụng phẳng lì của cô, xoa xoa nhẹ.

- Giận rồi sao?

- Hứ.

- Bội Bội, ngày mai tôi đưa em đi gặp anh trai của em, sẵn đó... Đưa anh trai em đi gặp anh chị hai, xem như ra mắt gia đình.

- Ai thèm lấy anh.

- Không lấy? Cũng được thôi, nếu bây giờ không lấy đợi khi cái bụng này to lên thì anh không chịu trách nhiệm nha.

Châu Bội Bội ánh mất căm phẫn xoay người lại nhìn anh, đúng lúc đó Tề An vòng tay ôm lấy cô gái trong lòng, không biết từ khi anh nghe cô nói những lời đau lòng hay là lúc cô khóc lóc đến thê lương, thì anh cũng bắt đầu có chút cảm giác. Lúc đầu là trách nhiệm, sau đó trêu đùa, cuối cùng là sủng nịnh. Tề An dịu dàng kê đầu cô lên tay mình, nhẹ nhàng nói.

- Dục Tích Vân, anh lớn hơn em mười hai tuổi. Không ngại chứ?

- Hả? Anh... Anh... Anh... Anh ba mươi tư?

- Cô ngốc, từ lúc em bám theo anh từ Mỹ về đây chẳng lẽ chưa bao giờ điều tra về anh?

Châu Bội Bội thật thà gật đầu, Tề An thật sự không biết nên nói gì nữa rồi. Anh chỉ cười nhẹ, một người con gái đến cả người mình thích cũng không thèm điều tra kĩ càng thì anh thật sự rất nghi ngờ cái cách "hạ thuốc" rồi "Ăn" anh không phải do cô ngốc này bày ra.

- Vậy... Ai bày cho em cách hạ thuốc anh?

- Ách... Cái đó... Ừm... Là hôn thê của anh... Chị Khả Ái... Vì... E hèm... Vì chị ấy thích anh Thụ Khôn, nên là...

- Hiểu rồi, hiểu rồi. Thôi ngủ đi.

- Hoàng Phủ Tề An, em yêu anh.

- Ừ, anh biết rồi. Ngủ đi.

Châu Bội Bội hài lòng nhắm mắt lại, lúc này Tề An nhẹ nhàng đặt lên tóc của cô một nụ hôn... Rất nhẹ nhàng, sau đó âm vực nhẹ nhàng ôn nhu vang lên.

- Ngủ ngon.