Chỉ cần hai cây xúc xích phô mai lăn bột thôi cũng đủ làm cho một người no rồi, còn đằng này một mình Thiếu Huy ăn tận sáu cây, còn ăn thêm những món khác nữa.
Vậy là giờ lại biết thêm một điều về Bạch Thiếu Huy nữa rồi.
-------------------------------
" Đồ ăn của anh đây. "
Trên tay người phục vụ cầm một tô mì đan đan, tay còn lại cầm dĩa xúc xích phô mai que lăn bột đặt xuống bàn.
" Một tô mì đan đan, sáu cây xúc xích phô mai lăn bột của anh đây. "
" Cảm ơn. "
Bạch Thiếu Huy gật đầu.
" Những món anh gọi còn lại vẫn chưa được làm xong. Phiền anh chờ thêm một chút nữa. "
" Ừm, tôi biết rồi. "
" Cảm ơn anh. "
" Nhưng mất bao lâu thì có? "
" Cũng cỡ khoảng mười phút hoặc ít hơn. Đảm bảo sẽ không quá mười phút đâu ạ. "
" Ừm, vậy là được rồi. "
Thiếu Huy quay sang lấy đũa, muỗng lau lại bằng khăn giấy rồi gắp từng đũa mì ăn.
Đến cách ăn của anh cũng đẹp một cách lạ thường. Quả đúng là thiếu gia của nhà họ Bạch, dáng ăn của Bạch Thiếu Huy vô cùng tao nhã và thanh lịch.
Nhưng mà...chỉ sau bảy phút là Thiếu Huy đã ăn gần hết một nửa tô mì rồi.
Anh ăn thêm vài đũa mì nữa thì người phục vụ mang những món ăn còn lại lên cho Thiếu Huy.
" Một ly soda chanh muối và hai mươi cây thịt bò nướng xiên que của anh đây. "
Người phục vụ nói rồi đặt những món ăn đó xuống bàn.
" Chúc anh ăn ngon miệng. "
Người đó khẽ cúi người nói. Sau đó thì xoay người bước đi.
Bạch Thiếu Huy cầm lấy ly soda chanh muối hút lấy mấy ngụm nước, anh lại cuối xuống ăn nốt tô mì.
Ăn xong, Thiếu Huy một tay cầm lấy cây xúc xích phô mai que chấm vào tương ớt, tay còn lại cầm cây thịt bò nướng xiên que ăn một cách ngon lành.
Bạch Thiếu Huy chỉ cần mất khoảng mười lăm phút là đã ăn uống xong hết rồi. Anh tính tiền rồi đứng lên, vội chạy đến bệnh viện.
Từ bệnh viện đến quán ăn này cũng không quá xa, chỉ cách năm căn nhà thôi, nên anh cũng không mất quá nhiều thời gian.
\[. . .\]
Bạch Thiếu Huy bước nhanh vào phòng bệnh của Huyết Hồ Điệp. Vừa mở cửa bước vào thì anh đã thấy Bạch Hâm Bằng, Hoàng Hiểu Tâm và Lương Nhã Tịnh đang ở trong phòng.
Hâm Bằng thì đang ngồi bên cạnh giường của Hồ Điệp.
Nhã Tịnh thì đang cắm những bông hoa đang đua nhau khoe sắc vào lọ hoa.
Hiểu Tâm thì đang xông tinh dầu cho thơm cả căn phòng của cô, như vậy sẽ khiến cho cô thoải mái hơn được một chút.
" Ơ! Ba, mẹ, bà nội, mọi người đến đây sớm vậy? "
Thiếu Huy bất ngờ hỏi.
" Cái thằng này, con có biết giờ này là mấy giờ không hả?! "
" Con... "
" Bây giờ đã gần chín giờ rồi mà còn sớm cái gì nữa. "
" Mà còn nữa, con mới vừa đi đâu vậy hả? Con dám để Hồ Điệp nằm ở đây một mình à?! "
" Con mới vừa đi ăn sáng về mà. "
Thiếu Huy oan ức nói.
" Thôi được rồi, đừng la Thiếu Huy nữa. "
Hoàng Hiểu Tâm lên tiếng.
" Thiếu Huy à! "
Lương Nhã Tịnh nhìn Bạch Thiếu Huy. Vẻ mặt bà lúc này trông khá là nghiêm túc.
" D - dạ! "
Thấy mẹ mình như vậy thì cũng khiến anh hồi hộp, lo lắng. Anh lắp bắp trả lời Nhã Tịnh.
" Ra đây với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con một chút. "
" Vâng. "
" Mẹ và anh cứ ở trong đây với Hồ Điệp nhé. Em và con đi sẽ vào ngay thôi. "
" Ừm. "
Hâm Bằng và Hiểu Tâm đồng thanh, gật đầu.
Thiếu Huy cùng Nhã Tịnh đi ra ngoài, dạo đi ngoài trời trong khuôn viên của bệnh viện.
Đến gần cái ghế, bà kéo anh ngồi xuống chiếc ghế được phủ dưới cái bóng của những cành cây.
" Con...có cái gì giấu mẹ không? "
Bà nhìn Bạch Thiếu Huy, ngập ngừng hỏi.
" Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con làm gì có chuyện để giấu mẹ chứ. "
Nghe Lương Nhã Tịnh hỏi vậy thì Bạch Thiếu Huy thoáng giật mình, nhưng anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
" Haiz..., thôi được rồi. Nếu con đã không muốn mẹ biết thì thôi vậy, không sao. Nhưng mà... "
" Mẹ sẽ chờ tới ngày con chịu nói cho mẹ nghe. "
" ... "
Anh thì chỉ biết im lặng.
Tuy không chắc nhưng theo như Thiếu Huy đoán rằng, Nhã Tịnh chắc hẳn đã biết được bí mật của anh.
Nhưng rõ ràng là anh vẫn biểu hiện như bình thường mà. Chẳng khác gì mọi ngày nhưng tại sao mẹ anh lại phát hiện ra chứ.
Chẳng lẽ Thiếu Huy đã sơ xuất làm hành động gì khiến cho anh bị lộ à.
Bây giờ tâm trạng của anh lại căng như dây đàn, không biết phải làm sao.
Bà quay sang nhìn Bạch Thiếu Huy vì anh đã im lặng từ nãy đến giờ. Nhã Tịnh đoán chắc giờ anh đang lo lắng điều gì.
" Con đừng lo, chỉ có một mình mẹ biết thôi. Ba và bà nội không biết đâu. "
" Vâng. "
" Con có muốn vào lại bên trong không? "
" Con muốn...ngồi thêm một lát nữa. "
" Ừm. "
Khoảng không gian giữa hai người như bị đóng băng lại, chẳng ai nói lời nào.
Nhưng rồi Thiếu Huy lên tiếng đánh tan bầu không khí đó.
" Mẹ. "
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu thì anh cũng quyết định nói cho Lương Nhã Tịnh biết.
" Làm sao? "
" Con...mẹ thật sự muốn biết sao? "
" Thật ra thì mẹ cũng đoán được một chút, nhưng mẹ vẫn muốn nghe nó từ chính miệng con nói. "
" Được rồi. Đầu của con...đã thực sự vì cú va chạm hồi nhỏ mà có vấn đề. "
" Nhưng đến năm con mười tuổi thì nó đã phát triển bình thường lại rồi. "
" Mẹ bất ngờ vì con có thể giấu mẹ cho đến tận bây giờ đấy. "
" ... "
" Vậy thì con có thể nói cho mẹ nghe lý do tại sao con không nói điều này cho ai biết được không? "
" Đơn giản là vì con không muốn bị lộ ra ngoài. "
" Vì con không muốn bị lộ ra ngoài? "
" Nếu lộ ra ngoài sẽ có người giết con, như vậy sẽ làm liên lụy đến mọi người. Con không thích điều đó. "
" ... "
" Và con nhất định sẽ trả thù bọn họ. "
" Vậy con muốn trả thù bọn họ như thế nào đây? "
Bà khẽ mỉm cười rồi nói với Bạch Thiếu Huy.
" ...Con sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết. "
Ánh mắt anh sắc bén, chứa đầy hận thù nhìn Lương Nhã Tịnh nói.
Bà có chút bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt đó từ Thiếu Huy.
Kể ra thì ánh mắt đó, Nhã Tịnh đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng nó không phải là từ Bạch Thiếu Huy.