Người đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên má Thiếu Huy, ngón tay cái vuốt vuốt nhẹ vài cái. Ánh mắt của người đó vô cùng trìu mến khi nhìn Thiếu Huy.
Người đó đứng khoảng một lúc thì bàn tay cũng tạm rời xa má Bạch Thiếu Huy để quay trở lại chỗ nằm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đang nằm ngủ thì Bạch Thiếu Huy mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó như một thước phim trong quá khứ của anh.
Trong giấc mơ đó, Thiếu Huy lại mơ thấy sự việc khi anh còn nhỏ. Anh như nhập vào lại thân xác khi còn anh còn nhỏ.
Bạch Thiếu Huy giờ đang ngồi trong xe cùng với ba mẹ của anh. Bạch Hâm Bằng ngồi bên trái, còn Lương Nhã Tịnh thì ngồi bên phải.
" Cái cảnh này...sao quen quá vậy?... "
Thiếu Huy nhìn cửa xe, thấy quang cảnh có chút quen mắt.
Chưa kịp nhớ ra nơi này là nơi nào thì vang lên một tiếng động lớn, khiến cho Bạch Thiếu Huy đinh tai nhức óc.
' Rầm! '
Tiếng động va chạm giữa hai xe, cú va chạm rất mạnh khiến xe của anh bị văng tiếp vào bên lề đường.
Đầu xe bị hỏng nặng, nó bị móp hẳn vào trong vì cú va chạm vừa nãy.
Vì vào cú va chạm đầu tiên, mặc dù là có gài dây an toàn nhưng vì cú đó quá là mạnh. Nên vẫn khiến cho đầu Thiếu Huy đập vào phía trước. Đây cũng là lí do mà Thiếu Huy trở nên bị ' ngốc '.
Cái đập đó khiên đầu Thiếu Huy bị choáng váng, đau nhức. Máu bắt đầu chảy ra.
Còn Lương Nhã Tịnh và Bạch Hâm Bằng chỉ bị trầy xước và chảy máu một vài nơi do mảnh kính vỡ rơi trúng người họ.
Lương Nhã Tịnh thấy Bạch Thiếu Huy như thế thì hốt hoảng.
" Trời ơi! Con à, con có sao không? Ráng chịu đựng một chút. Ba mẹ sẽ nhanh chóng đưa con ra khỏi đây! "
Đáp lại lời bà chỉ là sự im lặng, ánh mắt Thiếu Huy đờ đẫn nhìn khuôn mặt lo lắng của Nhã Tịnh, anh lại tiếp tục chầm chậm quay sang nhìn Bạch Hâm Bằng, ông cũng đang sốt sắn, lo cho đứa con trai của mình.
" Phải mau chóng đưa con ra ngoài. Anh sẽ tìm cách ra khỏi đây, còn em thì may gọi xe cấp cứu đi. Nhanh nhanh lên! "
Ông nói gần như muốn gào lên đưa ra từng chỉ dẫn cho vợ mình. Thật sự Hâm Bằng không thể nào bình tĩnh nỗi khi thấy đứa con của mình máu me đang chảy đầy trên khuôn mặt đờ đẫn như thế.
" Vâng, em làm liền đây! "
Bà gật vật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi cho xe cấp cứu.
Người lái xe thì vẫn ngồi ở trong đó và tất nhiên anh ta đã lìa đời. Hai người bọn họ đi ra xa khỏi chiếc xe để tránh trường hợp xe sẽ phát nổ.
Vì Bạch Thiếu Huy được Lương Nhã Tịnh bế ngửa người lên bên anh có thể nhìn thấy ngọn đồi đối diện có một người súng bắn tỉa đang nhắm chuẩn bị bắn anh.
Thấy thế thì Thiếu Huy hoảng loạng, tay chân vùng vẫy. Mặc kệ cho vết thương trên đầu đang ngày càng nhói đau thêm.
" Không được! "
Thiếu Huy bật dậy, bừng tỉnh khỏi giấc mơ đó, hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng.
Anh lấy tay lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán.
Bạch Thiếu Huy quay sang nhìn Huyết Hồ Điệp thì thấy coi vẫn còn yên giấc trên chiếc giường trắng đó, không hề động đậy một chút nào. Chỉ có mỗi cái bụng phẳng lì của cô đang nhấp nhô để thở.
Anh lại ngước nhìn lên đồng hồ đang treo trên tường, chỉ mới hơn bốn giờ sáng.
Thiếu Huy lật tung cái chăn mà mình đang đắp lên, đi vào nhà tắm.
Hai tay Thiếu Huy chống lên cái bồn rửa tay, anh ngước lên nhìn cái gương phản chiếu hình ảnh của mình một hồi.
Rồi anh cuối xuống, hất từng dòng nước mát lên mặt như muốn ' rửa sạch ' cái giấc mơ kia ra khỏi đầu của anh.
Sau đó Bạch Thiếu Huy lấy khăn lau mặt, trở lại giường, cố gắng một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
\[. . .\]
Sáng hôm sau, vì ngủ chẳng được thẳng giấc nên tận tám giờ sáng, Bạch Thiếu Huy mới thức dậy. Anh đã dậy trễ hơn thường ngày tận ba tiếng.
Điều mà anh muốn thấy đầu tiên đó chính là Huyết Hồ Điệp. Bạch Thiếu Huy quay sang nhìn thấy Hồ Điệp có chút xíu thay đổi vị trí nằm, chỉ chút xíu thôi.
Thiếu Huy vội leo xuống giường, đi nhanh đến bên cạnh của Hồ Điệp, anh cúi sát đầu xuống, chăm chú nhìn tay cô.
" Tay của cô ấy có chút thay đổi. Nó khác so với vị trí đặt tay lúc đầu khoảng...ba milimet. "
Quả đúng là Bạch Thiếu Huy có chú ý đến Huyết Hồ Điệp thật, nhưng chú ý như thế này thì cũng phải gọi là quá mức rồi.
Ai mà lại chú ý kĩ đến từng milimet như thế chứ. Nhưng mà...điều này cũng không phải là không tốt.
Ở ngoài kia còn đang có hàng tá cô gái muốn được người mình yêu quan tâm, chú ý đến mình từng li từng tí như Thiếu Huy đây.
Hồ Điệp cũng quả thật may mắn khi ' vớ ' phải một người chồng ' ngốc ' nhưng bù lại Bạch Thiếu Huy có vẻ ngoài vô cùng điển trai, lại biết quan tâm, chiều chuộng vợ, gia thế khủng, còn là cậu ấm trong nhà.
Quả đúng là ông chồng mà bao cô gái mơ ước. Nghĩ đi nghĩ lại thì Huyết Hồ Điệp đâu có ' lỗ ' khi lấy anh đâu nhỉ, cô còn được ' lời ' kha khá nữa đấy.
Bạch Thiếu Huy thẳng người dậy, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.
Hai chục phút sau thì xong, anh đi ra ngoài bệnh viện, vào tạm một cái quán nào đó bên đường.
" Anh muốn ăn gì? "
Thấy anh bước vào, ngồi vào bàn ăn. Người phục vụ liền bước đến hỏi.
" Một tô mì Đan Đan\*. "
\* Mì Đan Đan: Còn có tên khác là mì gánh.
" Còn về đồ uống thì sao ạ? "
" Một ly soda chanh muối. "
" Anh có muốn ăn thêm gì nữa không? "
" Không. "
" Vậy còn những món ăn vặt? "
" Ăn vặt? "
Thiếu Huy khẽ cau mày, ngước nhìn người phục vụ. Ở đây cũng có đồ ăn vặt à.
" Phải. Chúng tôi có đồ chiên, đồ nướng... "
Vậy cho tôi sáu cây xúc xích phô mai que lăn bột và hai mươi cây thịt bò nướng xiên que. "
" À vâng, nhưng mà... "
" Gì? "
" Anh có chắc là một mình anh ăn hết nhiêu đó đồ ăn không? "
" Nếu không ăn nồi thì tôi gọi làm gì. "
" Vậy...tôi hiểu rồi. Những món anh gọi là một tô mì Đan Đan, một ly soda chanh muối, sáu cây xúc xích phô mai lăn bột và hai mươi cây thịt bò nướng xiên que đúng không ạ? "
" Ừm. "
" Vậy anh chờ một chút, tôi sẽ mang những món đó lên ngay. "
Người phục vụ xoay người bước đi. Trong lòng vẫn còn có chút bất ngờ vì chỉ có một mình Bạch Thiếu Huy mà ăn được nhiều như thế.
Bình thường thì bấy nhiêu đó món đồ ăn vặt thôi thì trung bình ba người mới ăn hết.
Chỉ cần hai cây xúc xích phô mai lăn bột thôi cũng đủ làm cho một người no rồi, còn đằng này một mình Thiếu Huy ăn tận sáu cây, còn ăn thêm những món khác nữa.
Vậy là giờ lại biết thêm một điều về Bạch Thiếu Huy nữa rồi.