“ Nặng vậy sao? "
“ Ừm! Nhưng may là cấp cứu kịp thời nên không sao hết! “
“ Còn cậu sao lại ở đây? Cậu ở đây từ sáng đến giờ à? “
Bạch Thiếu Huy hỏi William Vương Lam.
“ Không. Tôi có về nhà lúc giữa trưa, sau đó thì lên lại đây thăm Tiêu Chiến. “
" Oh. Còn Tuấn Lãng đâu? "
" Cậu ấy đang ở trong bang xử lý công việc đấy. "
" Vậy à. Tốt đấy. "
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Ủa mà, bây giờ cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào vậy? "
" Có cùng nằm ở bệnh viện này không? "
Tiêu Chiến hỏi Bạch Thiếu Huy.
" À thì...việc đó...cô ấy nằm ở bệnh viện khác. "
Sở anh nói vậy là vì không muốn cho William Vương Lam biết, chứ không phải là Tiêu Chiến.
Vì nếu Thiếu Huy nói ra thì có thể Vương Lam sẽ nói cho Lâm Tuấn Lãng biết.
Sau đó hai người họ sẽ cùng nhau đi đến đó, lục tung tất cả các căn phòng chỉ để muốn biết Huyết Hồ Điệp là ai và có nhan sắc như thế nào, có đẹp không? Mà khiến cho anh đây, Bạch Thiếu Huy phải say đắm như thế.
Với tính cách của họ và dựa vào tình bạn lâu năm, từ khi còn nhỏ đến giờ. Anh chắc chắn một điều rằng họ sẽ làm vậy.
Thiếu Huy dĩ nhiên không muốn điều đó xảy ra. Vì cô, Hồ Điệp chỉ phép mỗi một mình anh nhìn mà thôi.
Mặc dù là trước hay sau gì thì vào lúc anh và cô kết hôn, thì Lâm Tuấn Lãng và William Vương Lam cũng sẽ thấy.
Nhưng cứ đến đó đã, rồi bọn họ biết cũng được. Bây giờ thì Bạch Thiếu Huy muốn tận hưởng những khoảng thời gian là người duy nhất có thể thấy được sắc đẹp của cô trong đám bạn thôi.
Tiên Chiến thì biết Hồ Điệp, nhưng cũng như những người khác. Anh vẫn chưa thấy mặt cô ở ngoài đời trông như thế nào.
Tiếp theo, Bạch Thiếu Huy đoán chắc rằng Vương Lam sẽ hỏi Huyết Hồ Điệp nằm ở bệnh viện nào.
" Vậy cô ấy nằm ở bệnh viện nào? "
William Vương Lam hỏi.
Thiếu Huy nghĩ, đấy! Biết ngay mà!
" Không nói được... "
Anh khẽ thở dài rồi trả lời.
" Tại sao lại không nói? "
" Vì không thích. "
" ... "
Nghe Thiếu Huy nói thế thì anh cạn lời, chẳng biết nói gì thêm.
" Đành vậy, nếu cậu không muốn nói thôi. Tôi thừa biết, nếu cậu không muốn nói thì cho dù có cạy miệng cậu, thì cậu cũng chẳng thèm nói. "
" Biết vậy thì tốt đấy. "
" À phải rồi! "
Anh quay sang nhìn Tiêu Chiến.
" Chuyện gì? "
Anh hỏi Thiếu Huy.
" Cậu đã ăn chưa? "
" Vẫn chưa. Đến sáu giờ thì y tá mới mang đồ ăn vào. "
" Oh. Đồ ăn cậu ăn thấy như thế nào? Có vừa miệng cậu không? "
" Chắc là có? "
" Sao lại 'chắc là' ? "
" Vì tôi ăn cháo trắng mà... "
" ... "
" Buổi sáng thì tôi ăn cháo trắng với chà bông và hột vịt muối cùng với một ly sữa. "
" Còn buổi trưa thì sao? "
" Buổi trưa thì ăn cháo đậu xanh với một ly sữa. "
" Vậy cũng được. Thế cậu ăn cảm thấy vừa miệng đúng không? "
" Ừm. "
" Tốt. Nếu cậu thấy không ngon thì cứ việc nói cho tôi biết. "
" Để...làm gì vậy? "
Tiêu Chiến nghiên đầu hỏi anh.
Nhưng vào lúc này, trong đầu của Tiêu Chiến đã ngộ ra một điều. Đây là bệnh viện dưới sự quản lý của công ty của Bạch gia.
Anh đã nghĩ, nếu đồ ăn không ngon, thì không chừng Thiếu Huy có thể làm điều gì đó với người phụ trách phần ăn của anh.
" Tôi sẽ thay cậu xử lý hắn. Chẳng hạn như chặt tay hắn, vì dám làm mấy món tép riu cho cậu ăn. "
Bạch Thiếu Huy nở một nụ cười nhìn Tiêu Chiến.
" ... "
Bọn họ cùng nhau trò chuyện một lúc, chắc cũng khoảng chừng ba chục phút. Thì Bạch Thiếu Huy rời đi, trở về lại phòng của Huyết Hồ Điệp.
Còn William Vương Lam vẫn còn ngồi đó. Anh vừa mở cửa ra thì thấy Lâm Tuấn Lang đang đứng trước cửa phòng bệnh của Tiêu Chiến.
" Cậu qua thăm Tiêu Chiến hồi nào vậy? "
Tuấn Lãng hỏi anh.
" Cách đây khoảng ba chục đến ba mươi lăm phút. "
" Oh. "
" Công việc ở bang như thế nào rồi? "
" Tạm thời ổn. Cậu đừng lo. "
" Ừm, cảm ơn cậu! "
" Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn bè mà. Là bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Chưa kể, chúng ta là bạn từ nhỏ, bấy nhiêu đây thì có là gì đâu chứ? "
" Ừm. Thôi cậu cứ vào thăm cậu ấy đi. Tôi phải đi về rồi. "
Nghe Tuấn Lãng nói thế thì anh chỉ nở một nụ cười, nói.
" Ừm. Tạm biệt. "
Trở về phòng của Huyết Hồ Điệp, vẫn như cũ. Anh ngồi bên cạnh giường cô, đầu gục xuống giường, rồi lại ngước lên nhìn cô.
Anh thấy trán cô bắt đầu có mồ hôi. Thiếu Huy đứng lên, lấy một cái thau và một cái khăn. Anh vào nhà vệ sinh đổ nước vào thau.
Sau đó anh thì lấy khăn nhúng vào thau nước, vắt ráo nước rồi lau mặt cho cô.
Lau xong, anh lại nhìn xuống người cô. Ánh mắt dừng tại vòng một cô một hồi lâu, rồi nhìn sang chỗ khác.
" Mình có nên lau người rồi thay đồ luôn cho cô ấy không nhỉ? "
Bạch Thiếu Huy ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu. Anh cũng quyết định là sẽ nhờ y tá thay đồ cho cô.
Vì anh nghĩ sau này thì anh cũng sẽ thấy thôi...
Thiếu Huy đi đến nơi để liên lạc cho y tá.
" Có thể đến đây thay đồ và lau người giúp tôi không? "
Anh nhấn nút trên thiết bị liên lạc rồi trầm giọng nói.
" À, v \- vâng, tôi tới ngay đây. Phiền anh chờ một lát. "
Nghe thấy câu trả lời, anh liền tắt nó đi. Đến bên cạnh Hồ Điệp tiếp tục ngồi.
Người y tá nghe thấy giọng của Thiếu Huy thì thoáng giật mình. Có vẻ như cô ta đã say đắm giọng nói của Bạch Thiếu Huy mất rồi.
Chưa thấy người nhưng nghe giọng là cô ta đã mê rồi. Không biết đến lúc thấy Bạch Thiếu Huy thì sẽ ra sao đây. Chắc hẳn cô y á đó sẽ xỉu lên xỉu xuống mất. Quả thật mị lực của Thiếu Huy thật không hề tầm thường chút nào.