" Khi nào thì vợ con mới tỉnh vậy mẹ? "
" Làm sao mà con hỏi mẹ việc này chứ? Con phải đi hỏi bác sĩ đấy. "
Nhã Tịnh nghĩ, sao con mệt mà lại không nói cho mọi người biết như vậy chứ? Để cho bây giờ mọi việc lại xảy ra như thế này. Con có biết bây giờ mọi người đang lo lắng cho con như thế nào không.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bạch Thiếu Huy, Hoàng Hiểu Tâm, Bạch Hâm Bằng và Lương Nhã Tịnh chỉ ngồi xung quanh giường nhìn Huyết Hồ Điệp, không nói năng gì cả.
Bọn họ ngồi như thế đến bốn mươi lăm phút sau thì mới đứng lên đi về, riêng Thiếu Huy thì anh vẫn còn ngồi đó, bên cạnh cô.
“ Con không về cùng mọi người à? “
Hâm Bằng hỏi.
“ Không, con không muốn về...con muốn ở lại đây với vợ của con. “
“ Vậy con ở đây với Hồ Điệp nhé. Ba và mọi người sẽ về trước. “
Ông im lặng một hồi rồi nói tiếp.
" Vâng. “
Anh gật gật đầu.
“ À khoan đã ba! “
Ông đang định đi thì anh kêu ông lại.
" Hử? Có chuyện gì vậy con. “
“ Con muốn...con muốn ở trong này. “
“ Hả? Ý con muốn nói là sao? Con đã ở trong này rồi mà. “
“ Ý con là con muốn ở trong này để chăm sóc cho vợ. “
“ Làm sao mà được! “
“ Tại sao lại không được? “
“ Haiz, không phải là vì ba không cho phép, mà là vì con còn...ừm...đầu óc con còn có những suy nhĩ khá là nhỏ. Nên có lẽ con vẫn chưa biết cách chăm sóc cho người khác. “
“ Vã lại ở đây cũng có y tá để chăm sóc cho con bé mà, nên con đừng lo lắng quá. Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho con bé! “
" Không, con không chịu đâu... "
Thiếu Huy bắt đầu sử dụng chiêu khổ nhục kế. Mắt anh rưng rưng, vừa nói vừa mếu máo.
" Ôi thôi thôi thôi!... "
Bạch Hâm Bằng thấy Bạch Thiếu Huy như thế thì hốt hoảng, ông nhanh chóng đi đến gần anh để vỗ anh nín khóc.
" Con muốn...hức...ở lại đây để chăm sóc...hức... cho vợ con mà...hức... ''
Anh vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt nhưng nước mắt cứ tuông ra mãi.
" Ba không cho...hức...là ba không thương con rồi... "
Bạch Thiếu Huy vương đôi mắt cún con lên nhìn Hâm Bằng.
" Ôi trời ạ... "
Ông khẽ thở dài.
Dĩ nhiên là ông chẳng thể nào cưỡng lại đôi mắt cún con đó.
" Thôi được rồi. Nín đi nào! "
" Con đừng khóc nữa, ba cho con ở lại, được chưa? "
" Hửm? Ba ơi, ba nói thật hả ba? "
Thiếu Huy nín khóc, nhìn Bạch Hâm Bằng sụt sịt nói.
" ...Thật "
Ông nhìn đôi mắt đó một hồi lâu thì mới trả lời. Quả nhiên, đúng là ông không thể nào cưỡng lại đôi mắt cún con đó mà.
" Yeah! "
" Con thương ba nhất! "
Thiếu Huy vòng tay ôm chầm lấy Hâm Bằng.
" Ừm,...ba cũng thương con. "
Ông đặt tay lên lưng anh vỗ vỗ nhẹ.
Haiz, chẳng hiểu sao ông lại sinh ra một ' tiểu quỷ ' như thế này...
" Thôi, con ở lại đây nhé! Ba đi về. "
" Ngày mai sẽ cùng mọi người đến thăm con và Hồ Điệp. "
" Vâng! Ba đi đường cẩn thận. "
Bạch Thiếu Huy tươi cười nhìn Bạch Hâm Bằng.
" Ừm. "
Ông xoay người bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Ra đến xe, tài xế mở cửa cho ông ngồi vào.
" Thiếu Huy đâu con? ''
Không thấy Bạch Thiếu Huy đâu, Hoàng Hiểu Tâm thắc mắc.
" Nó muốn ở trong bệnh viện để chăm sóc cho Hồ Điệp. "
“ Ban đầu thì con không cho, nhưng con nó cứ năn nỉ mãi, nên con mới cho Thiếu Huy nó ở lại. "
“ Một khi nó đã muốn thì có làm gì hay nói gì thì cũng không thể thay đổi được đâu. “
“ Nếu không, cho thì nó sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích. “
\[. . .\]
Trong phòng bệnh, Bạch Thiếu Huy cứ ngắm nhìn Huyết Hồ Điệp mãi thôi. Không biết khi nào cô ấy mới tỉnh nhỉ?
Anh ngồi bên cạnh cô một hồi lâu rồi ngủ lúc nào cũng không hay. Mãi đến lúc chiều, y tá vào thay nước biển cho Hồ Điệp thì anh mới dậy.
Trong lúc y tá thay nước biển thì anh đi ra ngoài.
“ Ủa, bệnh viện này... “
Vì mãi lo lắng cho cô nên Thiếu Huy không để ý đến bệnh viện này.
Đây vừa là bệnh viện nhà anh, nó còn là nơi mà Tiêu Chiến đang dưỡng thương.
" Qua thăm cậu ấy một chút vậy! "
Phòng nằm của Hồ Điệp là ở tầng năm, còn của Tiêu Chiến là ở tầng bốn.
Đến phòng của Tiêu Chiến, Bạch Thiếu Huy mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi trò chuyện với William Vương Lam.
“ Ủa, sao cậu lại đến đây nữa vậy? “
“ Sao? Bộ tôi không được đi thăm bạn của mình à? “
“ Không phải, ý tôi không phải vậy. “
“ Ý tôi là tại sao cậu lại đến đây? Chẳng lẽ giờ này cậu phải ở với cô vợ yêu dấu của cậu hay sao? “
Vương Lam vừa nói vừa cười cười nhìn Thiếu Huy.
“ Thôi đừng nói nữa, cô ấy bị bệnh phải nhập viện. “
“ Bệnh gì mà phải nhập viện vậy? “
Nghe anh nói thế thì Vương Lam giật mình.
“ Cảm cúm, nếu để lâu sẽ bi tử vong. “
“ Nặng vậy sao? "
“ Ừm! Nhưng may là cấp cứu kịp thời nên không sao hết! “
“ Còn cậu sao lại ở đây? Cậu ở đây từ sáng đến giờ à? “
Bạch Thiếu Huy hỏi William Vương Lam.
“ Không. Tôi có về nhà lúc giữa trưa, sau đó thì lên lại đây thăm Tiêu Chiến. “
" Oh. Còn Tuấn Lãng đâu? "
" Cậu ấy đang ở trong bang xử lý công việc đấy. "
" Vậy à. Tốt đấy. "