Chương 17: Lẽ nào đó chỉ là một cuộc giao dịch?
Lâm Ngọc Linh chống tay lên mặt đất, khuôn mặt cô trở nên cứng đờ khi nghe những lời đó, cô nhìn qua như thể không tin nổi.
Con đường người qua lại dần dần ngăn cách, cuối đường có một chiếc xe quân sự uy nghiêm đang đỗ ở đó. Cánh cửa được đẩy ra, có mấy quân nhân mặc quân phục đứng hai bên tạo thành tư thế bảo vệ.
Ngược ánh sáng, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm, dáng cao gầy thong dong bước xuống xe, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mũi cao, môi mỏng, lông mày lạnh.
lùng, cả người tạo ra một cảm giác áp bức.
Chính là anh.
Chu Hoàng Anh!
Lâm Ngọc Linh tròn mắt không thể tin được, tìm đập thình thịch.
Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc của Chu Hoàng Anh, không chỉ Lâm Ngọc Linh mà những người khác cũng ngay lập tức nhận ra thân phận của anh, hiện trường lập tức náo loạn.
“Thủ trưởng Hoàng Anh”
Dưới ánh mắt của mọi người, đôi chân dài của Chu Hoàng Anh chỉ bước hai bước đã trước mặt Lâm Ngọc Linh. Từ trên cao nhìn xuống bộ dạng đang chật vật của cô, đôi mắt đen láy bình tĩnh đột nhiên thay đổi.
Bốn mắt nhìn nhau Lâm Ngọc Linh khẽ mở miệng anh đào nhỏ nhắn, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, trong lòng run lên.
“Có thể đứng lên được không?”
Chợt bàn tay trắng trẻo và sạch sẽ đưa ra, đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo của người đàn ông. Lâm Ngọc Linh như lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp.
Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng di chuyển, trời đất quay cuồng, Lâm Ngọc Linh liền cảm thấy mình đã rơi vào một lồng ngực mát mẻ.
“Không sao rồi”
Đôi môi mỏng lạnh lẽo thản nhiên phun ra ba chữ, cùng với một tiếng thở dài phức tạp.
Không biết vì sao nước mắt Lâm Ngọc.
Linh vẫn luôn kìm nén cho đến bây giờ đột nhiên chảy ra. Bàn tay nhỏ bé căng thẳng năm chặt lấy áo sơ mi của anh, để mặc cho nước mắt chảy trên mặt.