Trương Bạch Hàn với đôi mắt đầy ý cười nhìn người con gái trước mặt.
“Vợ à, em càng ngày càng giống phu nhân cao quý của Trương gia rồi đấy”
Trần Hạ Mộc trừng mắt với hắn, dù đã chấp nhận là vợ hắn nhưng cô vẫn chưa chấp nhận kiểu xưng hô sến súa này, cô nhanh chóng nói lảng sang chủ đề khác.
“Anh định đưa tôi đi đâu?”
Hắn mỉm cười tiến đến gần cô, một tay xoa đầu.
“Đến rồi em sẽ biết”
Cô không có ý định tránh né cái xoa đầu này, dù gì cũng phải “mưa dầm thấm lâu”, nếu đã là vợ chồng thì cứ thử tiếp xúc một thời gian, lâu ngày vẫn không có tình cảm thì đành phải ly hôn thôi.
Hạ Mộc tuỳ tiện buộc tóc ra sau gáy để lộ bờ vai trắng nõn trước đây bị tóc che phủ, cô thích xoã tóc xuống ngang vai vì cảm thấy nó có thể tạo lên một hình ảnh dịu dàng, bây giờ cô gần như bị tẩy chay rồi còn cần cái hình ảnh này làm gì nữa chứ?
Buộc tóc xong Trần Hạ Mộc vô thức quay sang, thấy hắn nhìn mình mỉm cười liền sững người, nụ cười ẩn ý của Trương Bạch Hàn khiến trái tim cô đập hững một nhịp
“Cười..cười gì chứ?”
Trương Bạch Hàn đến gần ôm eo cô, người áp sát hắn khiến Hạ Mộc đỏ mặt, bỗng cô nghe hắn nói.
“Thấy em buộc tóc như này, tôi thật chỉ muốn ăn em ngay tức khắc”
Có trời mới biết hắn mê mệt bờ vai nhỏ nhắn của cô đến mức nào.
Người nào đó thẹn quá hoá giận, giơ tay đấm mạnh vào ngực hắn khiến Trương Bạch Hàn dở khóc dở cười.
“Vợ à, cách bày tỏ tình cảm của em cũng bạo lực quá rồi”
Trần Hạ Mộc cảm thấy lông trên người mình như sắp xù lên, tức giận gào với hắn:
“Tôi mới không thèm làm vợ anh”
Tưởng rằng hắn sẽ giận ai ngờ Trương Bạch Hàn cười càng tươi, hắn cúi thấp đầu, ghé sát mặt cô.
“Không muốn thì cũng phải làm thôi, dù gì thì tôi cũng hứa với mẹ cả đời chỉ lấy em, Tiểu Mộc, em nói xem, em có thoát được không?”
Tiểu Mộc, hai chữ này đập thẳng vào từng sợi dây thần kinh trên não cô khiến mặt Trần Hạ Mộc đỏ ửng như trái cà chua chín
Cô vội đẩy hắn rồi đi nhanh ra ngoài, lập tức bị Trương Bạch Hàn túm lại, hắn nói cô còn chưa trả lời hắn làm Hạ Mộc càng ngại hơn, vô thức nói lớn.
“Buông ra.. tôi cũng đâu nói mình sẽ chạy!”
Không biết có phải do ảo giác hay không, cô thấy đáy mắt hắn tràn đầy ý cười.
...
Trương Bạch Hàn ngồi lắc nhẹ chiếc ly có thứ nước màu đỏ óng ánh, đôi mắt hướng vào cánh cửa được che phủ bởi một lớp vải thêu hoa văn tinh tế, môi hơi cong lên.
Mạc Kì Phong nhìn hắn, lòng thầm thở dài, có lẽ vừa được trêu ghẹo Trần Hạ Mộc nên hắn mới vui vẻ như vậy.
Cậu điên tiết, thật muốn đập nát đôi nam nữ này, cậu còn chưa có bạn gái nữa mà huhu…
Một lúc sau cánh cửa mở ra, mang theo một hương thơm nhè nhẹ, Trần Hạ Mộc thần sắc tự tin cùng với chiếc váy nhung đen tinh tế vẫy tay chào hai người đàn ông ở ngoài.
Chiếc váy ôm sát eo tôn lên dáng vẻ mảnh khảnh, nhưng lên phần ngực đính một số viên kim cương nhỏ trông vô cùng tinh tế, chiếc váy này để lộ bờ vai trắng cùng với tấm lưng nhỏ nhắn của Trần Hạ Mộc.
Cô búi tóc lên cao, để vài sợi nho nhỏ rũ xuống vai, trang sức trên người lấp lánh dưới ánh đèn tạo lên vẻ đẹp kiều diễm.
Quả không hổ danh là nữ thần!
Khuôn mặt dù chỉ điểm qua một lớp trang điểm nhẹ lại toát lên vẻ quyến rũ, thần sắc này không phải ai cũng có.
Trương Bạch Hàn tiến đến gần với bộ comple xám, toát lên vẻ nghiêm nghị, lại đẹp đến vạn phần.
Trai tài gái sắc, quả là xứng đôi.
Hắn ôm eo cô cúi thấp người, phả vào tai cô bằng giọng nói khàn khàn.
“Ban đầu còn muốn khoe với thiên hạ tôi có người vợ đẹp như thế nào, nhưng nhìn em bây giờ thật chỉ muốn giấu đi thật kĩ”
Trần Hạ Mộc khẽ chau mày, ý hắn cô không đủ đẹp sao?
Vậy mà hắn lại mở miệng.
“Giấu thật kĩ, chiếm hữu cho riêng mình”
Trái tim cô đập loạn xạ, tên này đọc tiểu thuyết ngôn tình hay sao mà nói mấy câu thả thính giỏi như vậy chứ?!
Thật khiến khười khác phát điên, chính xác là mê muội đến phát điên!
Sau khi thay đồ Trương Bạch Hàn dẫn cô lên xe, đại khái hắn nói sẽ đưa cô đến một bữa tiệc khiến Hạ Mộc vô cùng lo lắng.
Dù gì cô cũng mang một scandal xấu như vậy, hắn dẫn cô đi không sợ mất mặt sao?
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng đánh liều hỏi, Trương Bạch Hàn chỉ lãnh đạm trả lời.
“Em là vợ tôi, nếu bọn họ còn cần sống trong giới giải trí này thì tuyệt đối sẽ không dám hé răng nửa lời”
Gì mà giỗng xã hội đen quá vậy?!
Tuy vậy cô không mấy bận tâm nữa, bây giờ cô giống như một chú chim non chỉ biết dựa dẫm vào chiếc tổ, để Trương Bạch Hàn bảo vệ, dù có làm gì thì hắn cũng biết tự lo liệu, IQ của hắn cao như vậy mà.
Nghĩ lại thấy luyến tiếc ngày tháng huy hoàng trước đó, tuy rất bận rộn nhưng không nhỏ bé yếu đuối như bây giờ.
Trần Hạ Mộc chống cằm nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vẫn mơ hồ với những suy nghĩ của riêng mình.
Trương Bạch Hàn thì bận rộn làm gì đó, chỉ bận tâm đến tập tài liệu, còn Mạc Kì Phong, cậu là thư kí của hắn, bây giờ lại phải làm tài xế dù vậy không hề tức giận, ngược lại vô cùng vui vẻ nhìn Trần Hạ Mộc qua gương chiếu hậu.
Cậu hiếu kì muốn biết, rốt cuộc Trần Hạ Mộc may mắn khi gặp Trương Bạch Hàn hay là ngược lại đây?
Cứ như thế, mỗi người một việc, cuối cùng đã đến một khách sạn lớn nơi tổ chức bữa tiệc sinh nhật của đạo diễn Hoành.
Hắn bước xuống xe liền đi nhanh về phía bên này, mở cửa xe cho cô rồi dìu cô bước xuống, váy dạ tiệc có chút vướng víu nên Trương Bạch Hàn đoán cô sẽ không dễ gì di chuyển.
Dìu cô xuống xe hắn nhanh tay ôm lấy eo cô, kéo sát vào người mình rồi thản nhiên đi vào, Mạc Kì Phong lắc đầu theo sau.
Tiến vào trung tâm phòng tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng họ, Hạ Mộc tưởng sẽ nghe mấy tiếng xì xào, không ngờ bọn họ lại chỉ nhìn cô và hắn mỉm cười lịch sự.
Cô có chút vui vẻ, không lẽ đây là cảm giác được ông trùm bảo kê sao, tuyệt thật đấy!
Nụ cười trên môi càng rộng hơn, giờ thì Trần Hạ Mộc càng tin Trương Bạch Hàn là người duy nhất có thể bảo vệ cô chu toàn!
Họ vừa vào chưa đầy năm phút đã thấy đạo diễn Hoành hấp tấp chạy đến, vẻ mặt ông như vồ được vàng khi thấy Trương Bạch Hàn, vừa đến trước mặt hai người miệng ông đã cười rộng đến mang tai.
“Hàn lão đại, tôi không thể ngờ anh đích thân đến đấy, quả là vinh dự”
Hàn lão đại!
Hạ Mộc nhịn cười, đó là cái tên gọi vui mà mọi người trong giới đặt cho Trương Bạch Hàn, mới đầu cô nghe cái tên này còn tưởng hắn là xã hội đen.
Thấy Trương Bạch Hàn véo eo mình cô liền lấy lại vẻ mặt nhã nhặn, thôi thì nể mặt vợ chồng, cho hắn chút thể diện.
“Hàn lão đại, sao cô Trần lại đi cùng anh vậy”
Đạo diễn Hoành vừa dẫn họ vào trong phòng cho khách quý, vừa hỏi chuyện một cách vui vẻ.
Hắn thản nhiên trả lời:
“Có vấn đề gì sao?”
Ông lập tức im bặt.
Đúng như Trương Bạch Hàn dự đoán, họ ngồi ở phòng vip không bao lâu đám phóng viên đã kéo đến như kiến, quả nhiên đám người ngoài sảnh tiệc có người ngứa mồm ngứa miệng rồi.
Lúc này Trương Bạch Hàn có chút vui vẻ hơn, vô thức nghịch tóc cô.
Trần Hạ Mộc cau có.
“Anh làm gì vậy?”
Vẻ mặt hắn nhìn cô nghiêm túc lạ thường.
“Tiểu Mộc, em có muốn công khai không?”