Ông Xã Là Lão Đại Showbiz

Chương 17: Em có thích Trương Bạch Hàn không?




Người lớn đều hồ đồ như vậy sao?

Rõ ràng tên kia thích vợ hắn ra mặt mà mẹ còn không nhận ra, còn để họ đi cùng với nhau?

Trương Bạch Hàn dồn mọi sự uất ức vào cọng rau, giật mạnh một cái suýt chút nữa làm rơi cả rổ, may mà mẹ vợ không nhìn thấy.



Trần Hạ Mộc có chút gượng gạo, cứ thế bước đi.

Gần chục năm xa cách, gặp lại không thể thân thiết như xưa cũng là điều đương nhiên.

Cô cứ vờ ngắm cảnh vật, làm mấy việc linh tinh như đá viên sỏi dưới đất tung toé, lại giật mấy bông hoa dại bên đường, sau cùng trong không khí se lạnh yên tĩnh, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Dạo này em thế nào?”

Cô hơi giật mình, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười.

“Em dạo này tốt lắm”

Câu chuyện lại cứ thế mà dừng lại…

Trần Hạ Mộc cảm nhận Diệc Văn Trì có gì đó vướng mắc nhưng mãi không chịu nói ra, cô cũng chẳng biết bắt đầu thế nào.

Không lẽ hỏi, “anh muốn nói gì à?”

Thế thì chẳng ý tứ gì cả!

Hai người cứ im lặng rồi vào chợ, hôm nay đúng ngày họp chợ nên người người đông đúc, Trần Hạ Mộc phải luồn lách mãi mới đến được sạp bán rau mà mẹ cô hay ghé.

Vừa mới thò cái mặt ra bà bán rau đã phun vỏ hướng dương tung toé.

“Hạ Mộc đã về rồi sao, gớm, còn dẫn cả bạn trai về à”

Khuôn mặt cô biến dạng méo mó, người gì đâu mà kém duyên, chưa gì đã hỏi bắn cả vỏ hướng dương vào người khác!

Mẹ cô cũng không thích bà ấy, nhưng nể nang bà ngoại mẹ là chị em họ hàng với bà nội bà ấy nên mới không cạch mặt.

“Dạ đây là anh Văn Trì mà bác”

“À à, thằng nhóc Văn Trì, đi lâu quá bác không nhận ra”

Bà bác này là hàng xóm nhà cô, phải nói là cái loa của xóm, đến việc cô về nhà lúc nào, ba mẹ còn chưa biết thì bà ấy đã biết cô mặc quần áo như thế nào rồi.

Trần Hạ Mộc nhanh nhẹn mua rau rồi lập tức chuồn, tránh mồm miệng thiên hạ thôi mà, cô mà đứng đây một chút nữa thì…

Đảm bảo cả chợ tụ vào đây!

Trên đường về có đi qua một tiệm tạp hoá nhỏ, thấy trên kệ xếp ở ngoài có một móc khoá hình con thỏ cô liền ghé lại, Diệc Văn Trì cả chặng đường không nói gì bây giờ mới lên tiếng.

“Em thích sao?”

Cô chỉ cười cười, không hiểu sao thấy nó lại nghĩ đến tên ngốc ở nhà, hình như con thỏ này có chút giống hắn

Trương Bạch Hàn giống thỏ...

“Phì!”

Diệc Văn Trì ngỡ ngàng.

“Nhìn nó buồn cười lắm à?”

“À không, không có gì”

Nói rồi cô liền mang móc khoá đi tính tiền, tiện tay lấy luôn một cái móc khoá có hình con mèo.

Diệc Văn Trì cứ muốn trả tiền nhưng liên tục bị cô từ chối.

Về sau gần về đến nhà, dường như Văn Trì biết thời gian ở với cô không còn nhiều, liền liều miệng mở lời.

“Em với Trương Bạch Hàn kết hôn thật rồi sao?”

“Hả?”

Trần Hạ Mộc mới giật mình thì chuông điện thoại đã reo lên, giai điệu nhịp nhàng vui tai:

“Bunny bunny”

Khuôn mặt Diệc Văn Trì như nhận ra gì đó, tràn đầy vẻ suy sụp.

Vừa đưa lên tai giọng nói Trương Bạch Hàn đã vang đến cả nơi Diệc Văn Trì đang đứng.

“Em vẫn chưa về sao?”

Cô cười cười, cái tên ấu trĩ này, nhất định là sợ cô bị Văn Trì tán tỉnh.

“Gần về đến nhà rồi, anh vội gì chứ?”

Nói rồi liền vứt điện thoại lại túi xách.

Lòng anh có chút chua xót, Trần Hạ Mộc đối với Trương Bạch Hàn không phải là do cưỡng ép phải ở cùng, càng không phải sự hợp tác hôn nhân gì cả, hỏi có kết hôn thật hay không thì quả là ngu ngốc.

“Hạ Mộc...em..thích Trương Bạch Hàn không?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đầy ngỡ ngàng, rồi lại cúi xuống nhìn móc khoá con thỏ kia.

Cô có thích hắn không?

Nhớ lần đầu gặp mặt, Trương Bạch Hàn là một người đàn ông phúc hắc, ánh mắt hắn ấm áp, nhưng nụ cười lại khiến cô rất muốn đánh vào mặt hắn.

Sau này khi mới cưới cô về hắn đã chiều theo mọi mong muốn của cô, còn chẳng dám động vào người cô nếu hắn không được cô cho phép.

Tại buổi tiệc hôm đó, tên ngốc đó dùng tấm lưng của mình che chắn cho cô, còn sợ cô chói mắt, lấy tay chắn tầm mắt giúp cô.

Lúc hắn lạnh lùng đẩy ngã Trương Nhu Nhi, còn vứt hẳn một cái áo mà hắn rất thích, chỉ sợ cô không vui.

Hắn giúp cô chọn kịch bản, dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian, không để cô phải thức khuya.

Mỗi hành động, mỗi ánh mắt của hắn đều dịu dàng đến lạ, nó khiến cô như rơi vào hũ mật mãi mãi không không muốn chui ra.

Giọng nói của hắn, hơi thở của hắn khi ấm áp, khi mát mẻ, dù thế nào cũng khiến tim cô đập loạn xạ.

Chà, thì ra cô thích hắn rồi, thích..từ rất lâu rồi.

Tên ngốc đó chưa từng làm cô khóc, càng chưa dám lớn tiếng với cô.

Trần Hạ Mộc gật đầu, cười đầy rạng rỡ, ánh mắt nhìn Văn Trì sáng rực như mặt trời ấm áp hiếm hoi của ngày đông lạnh giá.

“Thích chứ, sao mà không thích được”

Trương Bạch Hàn ở đầu giây bên kia sững người, tim cứ thế bị giật lên giật xuống.

Người nào đó quên tắt máy, liền để hắn nghe hết rồi.



Cho đến lúc thấy khuôn mặt rạng rỡ của Trần Hạ Mộc anh mới đau đớn không thể nguôi.

Ánh mắt ấy đẹp tựa thiên thần, chỉ tiếc nó xuất hiện không phải vì anh.

Giờ thì Diệc Văn Trì đã hiểu, tại sao cô lại mua móc khoá con thỏ kia, đến nhạc chuông còn chỉ riêng Trương Bạch Hàn có.

Bunny! Thỏ!

Nếu có thể… anh cũng muốn được làm con thỏ mà cô ấy thích, chỉ cần làm một con thỏ thôi, là đủ…