Trương Bạch Hàn lái xe lại gần một chút mới thấy rõ, thì ra là mẹ vợ hắn vẫn còn đang quấn tạp dề, trên tay cầm cái muỗng, bên cạnh là ba vợ chắp tay sau lưng cười tươi rói.
Khuất sau họ còn có một chàng trai khá tuấn tú, nhưng thần sắc lại có chút lạnh lùng.
Nhìn ngũ quan quen thuộc ấy hắn liền nhận ra, đó chẳng phải là ngôi sao mới về nước mà hôm qua hắn xem được trên báo sao?
Trương Bạch Hàn nhếch mép, đó cũng là anh Văn Trì mà vợ hắn nhắc đến à?
Do gần đến nhà nên hắn giảm tốc độ xe, quay sang ghế phụ thấy cô vẫn ngủ ngon lành thì liền xót xa.
Hạ Mộc lần trước ngủ ở ghế phụ, dù chỉnh ghế thấp hết cỡ cô vẫn bị đau người.
Chiếc xe của Trương Bạch Hàn lái thẳng vào sân lớn nhà mẹ vợ, vừa dừng lại liền vội vàng bước xuống.
Hắn chạy nhanh ra cửa sân chào hỏi hai người.
“Ba, mẹ”
Trần Kiên Bình là ba cô, cười típ mắt đến vỗ vai hắn.
“Không tồi, xa như vậy vẫn tranh thủ mang con gái ba về thăm nhà”
Trương Bạch Hàn cười lễ độ, vâng vâng dạ dạ thì đã bị mẹ vợ vỗ nhẹ vào lưng.
“Đi đường có vất vả không?”
“Dạ không vất vả chút nào”
Hắn câu trước câu sau liền nhắc mọi người vào nhà, ánh mắt cố tình lướt qua Diệc Văn Trì, hai thần sắc băng giá xẹt thành một tia lửa, Trương Bạch Hàn mỉm cười cao ngạo.
“Anh là anh Văn Trì sao?”
Diệc Văn Trì hơi chán nản.
“Hàn lão đại đừng gọi tôi như vậy, chúng ta cũng bằng tuổi nhau thôi”
“Đâu dám, anh của Mộc Mộc thì cũng là anh của tôi mà!”
Nói xong hắn hờ hững tỏ vẻ lịch sự rồi đi nhanh theo sau mọi người, đến sân lớn liền chạy luôn về xe, khẽ mở cửa rồi nhẹ nhàng, cẩn thận bế mèo nhỏ ra ngoài.
Tình địch dù phải cạch mặt, nhưng vợ vẫn luôn phải chăm sóc ân cần.
Hắn bế cô ra thì Diệc Văn Trì cũng đi vào, Trương Bạch Hàn liền nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích, hắn dường như cảm nhận thấy ánh mắt anh ta có tia lửa cháy bập bùng.
Người nào đó cười thầm trong lòng, nhìn xuống thấy cô vẫn ngủ ngon lành, còn dụi dụi mặt vào ngực hắn.
Chưa kịp đi vào phòng cũ của cô thì Lưu Hoạ Thi - mẹ vợ hắn đã đến làu bàu.
“Cái con bé này, con chiều hư nó rồi, trước đây đi đâu về có bao giờ dám ngủ mà không chào hỏi hai ông bà già này đâu”
Hắn mỉm cười trấn tĩnh mẹ vợ đang tức giận:
“Chắc tại mấy hôm nay vợ con hay phải thức đêm đọc kịch bản”
Bà hừ hừ chống nạnh rồi đi vào nhà.
Ngay từ lần đầu tiên thấy thằng bé này bà đã biết nó là một thằng rất biết điều và thông minh.
Lần nó ngồi ở nhà bà chờ Hạ Mộc về thì ngoan ngoãn như một chú mèo con, đến khi vợ về mới im lặng trầm tĩnh, trọc ghẹo con bé.
Ban đầu lôi con gái như vậy bà cũng sót xa, đến lúc nó ngất bà hoảng loạn, còn định huỷ hôn.
Nhưng khi nhìn thấy con rể mình vội vội vàng vàng bế con gái đi bệnh viện, mặt mày thằng bé còn tái mét lại, mắt đỏ hoe.
Đàn ông con trai đâu có yếu đuối đến như vậy chứ, huống hồ bà có gặp thằng bé vài lần, biết được sự mạnh mẽ, cứng đầu, điềm tĩnh của thằng bé này , nhưng như vậy vẫn vì con bà mà hoảng loạn.
Lúc đó Lưu Hoạ Thi bà khẳng định tên nhóc này chính là con rể của mình, nhất quyết không thay đổi!
Quả nhiên...
Bây giờ con nhóc con bà vất vả uốn nắn từ lúc lọt lòng đã bị thằng bé chiều hư đến thế kia rồi!
Hắn đặt cô xuống giường thì ngồi lại chiếc ghế bên cạnh, ba mẹ vợ còn bận đi chơi, tập thể dục một lúc.
Do bây giờ vẫn còn sớm, mới chỉ có sáu giờ sáng nên mấy bác gái trong xóm đã bắt đầu tập thể dục.
Hồi nãy mẹ vợ chuẩn bị một nồi cháo sườn ngon lành rồi, chắc cũng đoán hắn và vợ hắn đi đường xa phải dậy sớm nên chưa kịp ăn sáng.
“Mẹ thì chu đáo dịu dàng, vậy mà con gái lại thế này đây”
Trương Bạch Hàn cong môi xoa xoa má cô, nghĩ đến sáng nay bị cắn thì cả người lại ngứa ngáy, nếu không phải hắn kiềm chế giỏi thì đến trưa cô cũng chưa xuống được giường để về nhà mẹ đâu.
Đối với hắn, mọi thứ đều phải là do cô tự nguyện chứ không phải do hắn bắt ép.
Đang vui vẻ nghịch má vợ nhỏ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trương Bạch Hàn liền nhếch mép, thần sắc lạnh đi mấy độ.
“Vào đi”
Cánh cửa dần mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Diệc Văn Trì càng hiện rõ, anh bình thản bước vào rồi đóng cửa.
“Hàn lão đại đúng là rất chu đáo, đến vợ mình không thích nằm nghiêng cũng không biết”
Chà, một câu nói sặc mùi thuốc súng!!
“Mộc Mộc đúng là không thích nằm nghiêng, nhưng cô ấy nếu không dụi vào lòng tôi thì lại không ngủ được, nên nằm như vậy nhiều cũng trở thành thói quen rồi”
Hắn nói với giọng bình thản, nhưng hiện rõ chút khoe mẽ về việc vợ chồng hắn vui vẻ hạnh phúc đến nhường nào khiến Diệc Văn Trì có chút khó chịu.
“Dù sao cũng là giả, tỏ vẻ yêu thương nồng nhiệt như vậy làm gì?”
Là giả? Trương Bạch Hàn nhoẻn miệng cười.
“Không biết anh Văn Trì lấy thông tin từ đâu, nhưng hôn nhân của chúng tôi được cả pháp luật và gia đình ủng hộ, hàng-thật-giá-thật”
Khuôn mặt Diệc Văn Trì biến sắc, càng tệ hơn khi ai đó mở miệng nói mớ.
“Hàn...ôm..ôm”
Trương Bạch Hàn cười càng đắc ý, nhẹ xoa đầu mèo nhỏ đang ngủ say sưa.
“Phiền anh Văn Trì ra ngoài cho, vợ tôi cần nghỉ ngơi”
Diệc Văn Trì khuôn mặt cứng cỏi bước ra khỏi, cánh cửa phòng vừa khép lại, anh liền ủ rũ.
Hoá ra tất cả là thật, hoá ra người con gái anh yêu thương... đã thuộc về người khác!
Tuổi thơ, thanh xuân, cứ thế mà biến mất...
…
Trần Hạ Mộc ngọ nguậy một chút thì dần tỉnh, mở mắt liền thấy Trương Bạch Hàn đang ngồi bên cạnh, hắn đang chăm chú đọc gì đó, trên tay hắn là một cuốn sách thật dày.
Ban đầu cô không để tâm, nhưng khi nhìn kĩ mới nhận ra đó là quyển nhật kí mà cô viết từ hồi tiểu học, Hạ Mộc liền nhảy dựng lên.
“Anh làm cái gì vậy?”
Trương Bạch Hàn giật mình đứng nhanh dậy rồi quay mặt về phía cô cười tươi.
“Vợ anh cũng có nhật kí sao?”
Mèo nhỏ bắt đầu xù lông lao về phía hắn, nhưng lại không nhanh bằng Trương Bạch Hàn, hắn nhẹ nhàng né sang một bên.
Cô vội cướp lại quyển sổ nhưng hắn cao hơn cô rồi, lại còn đưa quyển sách lên cao thì ai mà với tới chứ!
Gò má Trần Hạ Mộc đã hơi đỏ, lỡ hắn đọc hết sạch rồi thì sao? Trong đó toàn mấy cái truyện xấu hổ thời trẻ con thôi mà huhu…
Cô cố gắng nhảy cao hơn, lúc đang bật nhảy thì bị Trương Bạch Hàn ôm ngang eo, hắn xốc cô lên, ấn cô vào tường.
“Chúng ta là vợ chồng ,em ngại gì chứ”
Trần Hạ Mộc dãy dụa mạnh nhất có thể, thầm nghĩ tại sao tên này có thể khoẻ đến như vậy?
Còn chưa định hình đã thấy hắn cười dịu dàng nhanh chóng hôn vào mặt cô mấy cái.
“Em đanh đá thật đấy”
Hai gò má đỏ ửng của cô lại càng đỏ hơn, đấm đấm vào ngực hắn rồi lại cố thoát ra ngoài, Trương Bạch Hàn dường như vẫn không muốn tha cho cô.
“Không muốn lấy lại nhật kí sao?”
Cô gắt lên.
“Anh có trả đâu”
“Nào, hôn anh một cái, anh sẽ trả em”
“Nằm mơ đi”
Hắn nham hiểm mấp máy môi.
“Ngày x tháng xx năm xxxx, tôi đang nguỵ trang thành phù thuỷ để....”
Trần Hạ Mộc vội vàng ngắt lời Trương Bạch Hàn.
“Dừng lại!”
Cô cam chịu nói tiếp.
“Tôi hôn là được chứ gì”
Tên chồng trước mặt vui vẻ thả cô ra, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi.
Trần Hạ Mộc định hôn nhanh vào má hắn một cái rồi cướp sách bỏ chạy, ai ngờ hắn còn nhanh hơn, cô chưa cả phản ứng đã bị hắn giữ chặt đầu.
Trương Bạch Hàn phủ môi cô, dáng vẻ yêu chiều đến cực độ.
Đây không phải lần đầu hắn hôn cô, nhưng lại là lần đầu cô tỉnh táo.
Trần Hạ Mộc lúc này phát hiện, hắn có một thói quen là mỗi khi hôn đều phải nghịch eo của cô.
...
Mèo nhỏ nào đó khuôn mặt cau có bước xuống nhà, phía sau là Trương Bạch Hàn mỉm cười đầy thoả mãn.
Hắn đã cố nhẹ nhàng lắm rồi nhưng môi cô vẫn hơi sưng đỏ, đúng như dự đoán vừa bước xuống nhà mẹ cô đã hỏi.
“Môi con làm sao vậy?”
Diệc Văn Trì cũng hướng ánh mắt về cô, Trương Bạch Hàn lướt qua, khó chịu khi thấy sự nhớ nhung đầy kìm nén trong đôi mắt anh.
“Con bị chó cắn”
“Chó cắn cả lên cổ à?” Lưu Hoạ Thi cười đầy ẩn ý.
“Chó cắn khắp người!”
Cả phòng khách im bặt, còn khuôn mặt cô thì đỏ ửng, ánh mắt Trương Bạch Hàn lại sáng rực.
Trần Hạ Mộc thẹn quá hoá giận, hậm hực đến tủ lạnh uống nước, lúc quay ra liền bắt gặp Diệc Văn Trì, mặt cô liền sáng lên, có chút bất ngờ.
“Anh về sớm vậy sao?”
Anh chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút xa lạ, chỉ là sau bao năm xa cách trở về liền phát hiện cô gái anh luôn yêu thương lại trở thành vợ của người khác.
Lưu Hoạ Thi vốn là người tâm lí trong mọi việc, thế nhưng việc người ta thích con mình thì lại chẳng rõ.
“Văn Trì, Hạ Mộc, hai đứa đi chợ mua đồ giúp mẹ”
Không khí đột nhiên yên ắng!
Trần Hạ Mộc nhìn sang Trương Bạch Hàn, thấy mặt hắn đã đen như đít nồi thì buồn cười.
Về phần Văn Trì anh chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội một mình nói chuyện với cô thì đã là mãn nguyện rồi.
Lưu Hoạ Thi gằn giọng!
“Hai đứa còn đứng đó làm gì”
Anh em chơi với nhau từ bé, gặp nhau lại cứ ngại ngùng thế làm gì?
Bà chống nạnh làm tiếp việc của mình, gọi Trương Bạch Hàn đến phụ ngặt rau mà lại quên nhìn khuôn mặt đen sì của con rể.