Ông Xã Là Lão Đại Showbiz

Chương 12: Ngắm trăng




Ánh trăng đêm nay rất sáng, ánh sáng mờ ảo của nó tràn nên chiếc giường lớn giữa phòng.

Trần Hạ Mộc cuộn mình, trằn trọc xoay trái lại xoay phải, cuối cùng vẫn là không thể ngủ được.

Còn đang định bật dậy thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô mới nhẹ nhàng bước xuống giường.

Qua ánh sáng lờ mờ của mặt trăng cô thấy Dụ Liên đang mỉm cười.

Mẹ chồng cô luôn như vậy, dù là hoàn cảnh gì bà đều bình tĩnh, đối với cô bà luôn hiền hậu, nở một nụ cười dịu dàng.

Hạ Mộc có chút muộn phiền, cô không biết trước đây bà từng trải qua chuyện gì, và cả Trương Bạch Hàn, hắn rốt cuộc từng cực khổ đến mức nào?

Nhưng có một điều cô hiểu rõ rằng, sau chuyện xảy ra ngày hôm nay họ sẽ càng trở nên thân thiết hơn.

“Có chuyện gì vậy mẹ” Cô khẽ hỏi.

Dụ Liên ngừng cười, mày hơi cau lại, nói với cô bằng giọng điệu rất lo lắng.

“Con mau đi xem Bạch Hàn thế nào đi, nó đến giờ vẫn chưa ngủ, chỉ biết ngồi uống rượu”

Tiếng gió vi vu bên ngoài cửa sổ nghe an tĩnh đến lạ, Hạ Mộc gật đầu rồi dặn bà về phòng ngủ sớm, mình thì đi sang phòng Trương Bạch Hàn.

Nghe có hơi vô lí, nhưng đây là lần thứ hai cô bước chân vào phòng hắn, lần trước là do mẹ chồng nhờ cô gọi hắn xuống ăn cơm.

Căn bản cũng là vì cô ngại thôi.

Cánh cửa phòng hé ra liền bắt gặp khung cảnh tối tăm không chút ánh sáng, có lẽ Trương Bạch Hàn đã kéo hết rèm cửa vào rồi, cô đành lần mò bước vào trong.

Phải nói một câu, phòng hắn rất rộng, Trần Hạ Mộc tiến sâu thêm một chút thì thấy chút ánh sáng hắt ra từ cửa nhỏ, cô híp mắt tiến lên liền thấy bóng lưng Trương Bạch Hàn lấp ló trên ban công, nghĩ đến những gì Hạ Nhi kể lúc nãy cô mỉm cười, tim đập có chút nhanh.

Trương Bạch Hàn im lặng cầm ly rượu trên tay, một tay hắn để trong túi quần, dáng người cao lớn thẳng tắp còn ánh mắt hướng về phía vườn hoa hồng sau nhà.

Hôm nay quả thực hắn phải nể phục bản thân mình, khả năng kiềm chế này chưa bao giờ tốt đến vậy.

Bản thân Trương Bạch Hàn vĩnh viễn biết mình sẽ không tha thứ cho ông ta, nhưng điều khiến hắn phải muộn phiền thì có ai hiểu được?

Trương Cương là loại người như nào hắn không hề rõ, nhưng tiền lực của ông ta thế nào hắn căn bản không bỏ sót một chút.

Lần này ông ta trở về còn dắt theo một đứa con gái, chắc chắn sẽ lấy chút ân huệ ngày xưa đòi để con gái ở đây, mượn cơ hội và con gái bồi đắp tình cảm, cuối cùng thu phục Trương Bạch Hàn.

Hắn thở mạnh, lại đưa ly rượu lên miệng, chỉ tiếc chưa được giọt rượu nào vào miệng đã bị một cô nhóc lùn tịt cướp mất.

Trương Bạch Hàn sững sờ quay sang thấy cô lắc lắc ly rượu trên tay, nhăn mặt trông đáng yêu vô cùng.

“Anh uống nhiều vậy, sao hả, tương tư em gái à?”

Hắn mỉm cười nghĩ đến cảnh cô kiễng chân cướp ly rượu của mình thì mọi muộn phiền liền tan biến.

“Không phải, là tương tư bà xã!”

Hạ Mộc đỏ mặt đấm vào ngực hắn, cái đồ chỉ biết trêu ghẹo là giỏi!

Thực ra so với người khác cô không hề thấp bé, nhưng so với Trương Bạch Hàn thì hắn hơn là cái chắc rồi, hơn nữa vừa rồi hắn lại đứng trên bậc thềm cao như vậy.

Hạ Mộc đặt ly rượu sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng quay sang rồi đứng cạnh hắn, cô đặt tay trên lan can nhìn lên mặt trăng.

Làn gió mát buổi đêm thổi đến mang theo cảm giác khoan khoái, cô thở hắt ra rồi nhắm mắt.

Hôm nay vợ hắn có nhã hứng ngắm trăng cùng hắn, đương nhiên Trương Bạch Hàn rất bất ngờ, định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô.

“Người đó từng là ba anh sao?”

Trương Bạch Hàn khẽ “ừ” rồi quay sang nhìn cô, góc nghiêng cực phẩm này thật hút hồn người khác.

Một lúc im lặng, Trần Hạ Mộc xoay người về phía hắn.

“Ông ta từng vứt bỏ anh?”

Có lẽ hắn vẫn chưa biết vợ hắn định làm gì, chỉ ậm ờ gật đầu.

Khuôn mặt cô thì hơi khó coi, có chút tức giận, lại có chút xót xa, sau một hồi chuỗi những câu hỏi ngớ ngẩn đáng yêu đối với Trương Bạch Hàn lại vang lên.

“Sao anh lại đồng ý cưới tôi, với tính cách của anh nếu anh không thích thì cũng đâu ai có thể ép”

Trương Bạch Hàn cau mày nhìn cô.

“Em bị ngốc sao? Không thích em cưới em về làm gì”

Thấy người nào đó vẫn ngơ ngác mở to mắt Trương Bạch Hàn chán nản quay đi, lại không chịu được quay lại nói lớn.

“Anh thích em, anh thích em, được chưa? Vừa lòng em chưa?”

Cô bật cười, cong môi lên.

“Chưa được đấy, anh định làm gì?”

Trương Bạch Hàn gật gù, coi như em giỏi!

Nói rồi liền nhấc bổng cô lên, phút chốc đi vào rồi ném Hạ Mộc lên giường.

“Đi ngủ!”

Cô gái nhỏ kia ngang ngạnh quá trời, bị hắn giữ chặt vẫn giãy giụa không thôi, cứ gào lên đòi về phòng, Trương Bạch Hàn bất lực ôm cô vào lòng.

“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, ngủ với anh một tối thôi được không?”

Trần Hạ Mộc phút chốc im lặng.

Hắn lại thế rồi, lại dịu dàng cưng chiều khiến tim cô nhũn ra, trong giây phút mơ hồ cô gật đầu.

Hôm đó Trương Bạch Hàn lần đầu tiên được ngủ cùng vợ, dù không được làm gì đó nhưng hắn đã vui đến mức đi ngủ cũng cười, lúc này Trương Cương là ai hắn cũng không còn quan tâm nữa

...

1 giờ 25 phút.

Trần Hạ Mộc mở mắt, khẽ quay sang nhìn hắn.

Trong ánh sáng không rõ lắm, sườn mặt góc cạnh của Trương Bạch Hàn hiện lên rất nam tính, cô nhổm người dậy khẽ chọc vào má hắn.

“Ngủ say như vậy à”

Cô vươn người tiến đến gần hắn, với lấy chăn ở cạnh rồi đắp lên cho Trương Bạch Hàn, ngắm hắn một lúc cô mỉm cười.

Làm sao đây, sắp thích đồ ngốc Trương Bạch Hàn mất rồi.