Một cô gái cành vàng lá ngọc của cha mẹ, mang vẻ mặt yêu kiều dễ thương được vô vàn người yêu thích, thế nhưng trước mặt Trương Bạch Hàn cũng chỉ là một người dưới mức tầm thường!
Hắn hận ba hắn, hận tất cả những gì liên quan đến ông ta, đừng nói là con gái ruột Trương Nhu Nhi của ông ta, đến cả ngôi nhà này chỉ cần có bất cứ thứ gì đó liên quan đến Trương Cương hắn đều thẳng tay phá huỷ!
Nhu Nhi mơ hồ cảm thấy hụt hẫng khi hắn nói vậy, nhưng tâm trí quyết không bỏ cuộc, cô đứng trước mặt Trương Bạch Hàn và Trần Hạ Mộc.
“Tại sao em không phải là em gái của anh? Em với anh được sinh ra cùng một dòng máu của ba mà”
Trương Bạch Hàn gằn giọng!
“Ai nói tôi và cô sinh ra cùng một dòng máu?”
“Để tôi nói cho cô biết, mẹ tôi để cho tôi giữ họ Trương là vì bà tôn trọng ông nội tôi, còn Trương Bạch Hàn tôi thì chỉ do một mình mẹ tôi sinh ra!”
Cô từng được nghe qua về việc quá khứ của ba và anh trai, nhưng Nhu Nhi từng nghĩ mình nhất định sẽ thuyết phục được Trương Bạch Hàn, còn hắn bây giờ lại quá cứng cỏi.
Hạ Mộc thấy lửa giận của hắn bốc lên qua từng hơi thở, cô đặt tay lên đùi Trương Bạch Hàn làm hắn giật bắn mình, vội vàng quay sang cô.
“Em sao vậy? Buồn ngủ sao?”
Ánh mắt Trương Bạch Hàn lập tức không còn u ám khi nhìn cô, giọng nói lại vô cùng dịu dàng ấm áp, cảm nhận được sự thay đổi ấy Hạ Mộc mủi lòng vô cùng.
Nhu Nhi cảm thấy rất ghen tỵ với người phụ nữ ngồi cạnh anh trai mình .
Trần Hạ Mộc trố mắt nhìn hắn.
“Ngốc à, nhờ phước của anh tôi ngủ cả buổi chiều rồi, tôi cũng đâu phải heo mà ngủ nhiều vậy”
Hắn cười dịu dàng nhìn lon Coca chưa cả mở, liền cau mày.
“Em không uống nước sao, mọi hôm cứ đến giờ này là đòi uống thêm mấy lon nữa mà”
Cô cảm thấy thật bất lực, rốt cuộc là hắn ngốc hay cô quá ý tứ, người lớn đang nói chuyện ân oán quá khứ, trẻ nhỏ lại ngồi cạnh bật Coca tu ừng ựng sao?
Hạ Mộc cười gượng gạo rồi muốn đi lên phòng nhưng bị hắn giữ lại.
“Ở lại ăn cơm mới được lên phòng”
Cô lại bất lực ngồi xuống, cúi đầu xin lỗi Trương Cương.
Ông chỉ cười, hồi nãy bị xem như không khí, không ngờ cô bé này vẫn còn để ý đến ông, định nói gì đó thì Trương Cương bị hắn cắt lời.
“Ông còn chưa về sao?”
Khuôn mặt ông thoáng buồn, nở một nụ cười gượng gạo.
“Nếu hôm nay con không muốn gặp ta, vậy ta đưa em gái về trước”
Nói rồi liền kéo Nhu Nhi ra ngoài.
Phải đến khoảng năm phút sau rồi, nhưng không khí vẫn thật yên tĩnh, Hạ Mộc quay sang thấy hắn vẫn đang ngồi thất thần thì mủi lòng, cô cầm Coca rồi hồn nhiên đưa cho Trương Bạch Hàn.
Buồn cười là hắn vẫn chưa nhận ra, liền nhanh nhẹn cầm lon nước bật nắp rồi lại đưa cho cô.
Trần Hạ Mộc bất lực.
“Tôi là đưa cho anh uống, anh còn đưa lại cho tôi làm gì?”
Hắn ngơ ngác quay sang, miệng cười cười.
“Em cho anh sao?”
Cô chán nản để lon nước lên bàn rồi đi vào phòng bếp, thấy Hạ Nhi đang bẽn lẽn ngó ngàng đằng sau cửa thì bật cười.
Hạ Nhi là do Dụ Liên thuê, sau này do Trần Hạ Mộc bị Trương Bạch Hàn “bắt” về thì liền trở thành chân sai vặt cho cô, cô bé này làm việc rất chăm chỉ, lương tháng có thấp hay cao đều không phàn nàn, có lần cô hỏi tại sao thì cô bé trả lời.
“Em rất quý lão phu nhân”
Vì vậy Hạ Mộc đặc biệt có ấn tượng với cô bé, thậm trí còn có chút yêu thích.
Hạ Nhi thấy cô liền nhào vào ôm, khóc nức nở khiến cô giật mình.
“Em sao vậy?”
Cô bé vẫn còn mếu máo, tay lau nước mắt rồi nhìn Trần Hạ Mộc.
“Cảm ơn phu nhân”
“Sao vậy? Em cảm ơn cái gì?”
Hạ Nhi nấc cụt vài cái, lau sạch mặt rồi kéo cô ngồi xuống bàn ăn, còn mình thì đứng bên cạnh mãi đến khi Hạ Mộc cho phép mới dám ngồi, cô bé nhìn cô bằng ánh mắt thơ ngây đọng nước.
“Từ ngày phu nhân về Trương gia, chủ tịch thay đổi rất nhiều, cô không biết đó thôi, trước đây... chủ tịch rất ít nói, suốt ngày lao đầu vào công việc, khoảng thời gian trước còn hay nổi giận đập phá đồ đạc”
Cô bé dừng một lúc, thở một hơi dài lại nói tiếp:
“Lúc đó chúng tôi đều sợ đắc tội với chủ tịch nên không dám đến gần, làm việc cũng phải cẩn thận không dám xảy ra sai sót, phu nhân cũng biết chủ tịch rất nghiêm khắc mà”
Trần Hạ Mộc gật gù, điểm này cô tán thành.
Hạ Nhi cầm tay cô rồi lại nói:
“Chỉ có thư kí Mạc là không sợ đắc tội anh ấy, bởi vì bọn họ chơi với nhau từ lâu rồi. Em còn biết chủ tịch... rất hận ba anh ấy, trước đây mỗi khi phẫn nộ đều là vì ông ta, Trương Cương”
“Thế rồi đến khi cô về đây sống chủ tịch thay đổi hẳn, anh ấy không còn nghiêm khắc như trước, có lần quản gia không may làm đổ bình hoa anh ấy cũng chẳng mảy may trách móc. Sau đó chủ tịch ở nhà nhiều hơn, không còn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, lão phu nhân cũng bớt cô đơn, quan trọng là chủ tịch không còn hay nổi giận như trước, thậm trí còn hoàn toàn kiểm soát được, nếu là chủ tịch của chúng tôi trước đây có lẽ hồi nãy anh ấy đã đánh Trương Cương luôn rồi”
Trần Hạ Mộc im lặng.
“Còn nhiều điều nhỏ lắm, vô cùng nhỏ, phu nhân chưa nhận ra thôi, ví dụ như chủ tịch rất gét nước có ga, đặc biệt là Coca, vậy mà lần trước còn tranh uống với cô, chủ yếu muốn làm cô vui thôi, có lẽ dần dần chủ tịch không còn ghét thứ nước đó nữa rồi”
Hạ Nhi mỉm cười hướng mắt ra phòng khách, cô cũng thẫn thờ nhìn theo.
Trương Bạch Hàn đang im lặng cầm lon nước trên tay, thi thoảng uống một hơi dài giống như uống thứ nước mà hắn vô cùng yêu thích.
“Chủ tịch cũng rất ghét hoa hồng, vì cái đó có liên quan đến ba anh ấy, nhưng phu nhân về đây lại trồng hẳn một vườn hoa hồng, vậy mà anh ấy không hề tức giận, em để ý mấy ngày đầu anh ấy còn tức vặt, bẻ gãy mấy cây, nhưng mấy hôm sau nữa chủ tịch bình tĩnh đi qua chúng, có đôi lúc còn nhìn vườn hoa hồng mà mỉm cười”
Sau đó Hạ Nhi kể một tràng những câu chuyện về quá khứ của Trương Bạch Hàn, những câu nói của cô bé cứ thế cầm tay nhau nhảy thẳng vào đầu cô, khiến trí óc cô mơ hồ, trái tim đập loạn xạ.
Trước đây cô chưa từng nghĩ mình có thể thay đổi bất kì ai.
Càng không thể biết hắn vì cô lại thay đổi đến vậy.
Cuối câu chuyện Hạ Nhi nói một câu khiến mãi về sau cô vẫn còn nhớ.
“Chủ tịch anh ấy... vô cùng yêu thương chị, một ngày nào đó chị nhất định sẽ thấy được, tình yêu đôi khi rất mơ hồ, nó ở trong tim, trong trí óc, nhưng chị không hề biết”
“Em hi vọng phu nhân sớm nhận ra tình cảm của mình để sau này không phải hối tiếc”