Ông Xã Là Chiến Thần
Đây chỉ là một phỏng đoán thôi Nhưng suy nghĩ một chút, Lâm Ngọc Linh vẫn ngứa tay làm.
Đầu tiên cô bí mật lẻn vào vệ tỉnh tư nhân của bốn, năm quốc gia khác nhau, sau khi xem xét bản đồ kĩ lưỡng, lợi dụng đặc tính của “Máu nhện độc cản”, phân tích kết cấu của mỗi một con đường, cùng mỗi một sơn động có thể chui vào, cuối cùng ngay cả dòng suối trong núi cũng không bỏ qua.
Chỗ có thể giấu người, chỗ có thể lợi dụng, cho dù là một thân cây cô cũng xem xét cặn kế.
Bản đồ hoàn thành được một nửa, hướng dẫn mới làm được một phần mười, mà lúc này đã là rạng sáng “Làm không xong Cô cản môi nhìn số liệu trong máy vi tính, vẻ mặt có chút như đưa đám.
“Cái gì làm không xong?”
Tiêu Thành Đạt mãi không đến quấy rầy cô, đúng lúc lại đến muốn gọi cô đi ngủ Lâm Ngọc Linh ngước mắt, thấy là sư phụ nhà mình, bèn nói ý tướng cho Tiêu Thành Đạt nghe. Anh ta nghe xong, sát lại gần cô, cẩn thận phân tích tính khả thi của phần mềm này, cuối cùng vuốt cằm nói “Không tệ, ý tưởng cùng kết cấu cũng không có vấn đề gì. Nhưng với tốc độ triển khai hiện tại của cô, e là không kịp”
“Cho nên anh có thể giúp tôi không?”
‘Vốn dĩ, chuyện sống chết của Chu Hoàng Anh thì đâu có liên quan gì đến anh ta?
Anh ta hận con người đó không sớm cưỡi hạc chầu trời đi, tránh đừng có gieo tai họa cho học trò nhà mình nữa.
Chẳng qua là.
Nhìn dáng vẻ phiên não của Lâm Ngọc Linh, anh ta không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Được, kết nối đi”
“Được!
Máy tính của hai người kết nổi, cùng chia sẻ dữ liệu.
Sau khi phân chia công việc, cùng bắt tay vào làm.
Trong suốt quá trình, hết lần này đến lần khác Lâm Ngọc Linh không thể không bội phục “siêu năng lực” của sư phụ nhà mình. Tốc độ của anh nhanh gấp đôi cô. Hơn nữa, phân tích số liệu cũng tốt hơn cô. Thậm chí lúc viết chương trình còn cân nhắc đến yếu tố thời tiết. Những cái này, nếu là một mình cô làm, sợ rằng năm hết tết đến cũng không hiểu nổi Rạng sáng năm giờ.
Hướng dẫn chỉ đường đã xong được chín phần mười, bản đồ ngoại tuyến cũng dân dần hoàn thiện Lâm Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm.
“Cô có nghĩ sẽ dùng phần mềm này trên thiết bị nào không?”
“Cái này đầu căng thẳng.
“Cô cảm thấy ‘Máu nhện độc cần’ như thế nào?”
Tiêu Thành Đạt mắt không chớp nhìn chằm chădm màn ảnh: “Nếu như là dùng cách dùng đồng hồ đeo tay lúc đầu thì không đến một giờ là có thể nhờ người đưa đến quân khu. Có điều, màn ảnh quá nhỏ.”
“Điện thoại di động không được sao?”
“Vấn đề năng lượng, không được”
Lâm Ngọc Linh cản môi nhức đầu suy nghĩ, bỗng nhiên trong mắt chợt lóe tia sáng: “Sư phụ, tôi có phương pháp nhanh hơn! Tai nghe bluetooth! Dùng chương trình tái nhập giọng nói, lới vừa thở phào một hơi lại bắt dùng trí tuệ nhân tạo để phát ra âm thanh!”
“Tới đi”
Mười hai giờ rưỡi.
Hết thảy đều giải quyết xong.
Lâm Ngọc Linh mệt lả nằm ở trên sàn nhà “Sư phụ à, sư phụ tốt của tôi ơi, sao anh lại lợi hại như vậy?”
Tiêu Thành Đạt dừng tay gói hàng, liếc mắt nhìn cô một cái: “Bởi vì cô quá yếu”
“Này, khen tôi một câu đi… Tôi vì an toàn Tổ quốc phí hết tâm tư rồi, não cũng sắp cứng đờ rồi”
Là vì an toàn Tổ quốc.
Hay là của Chu Hoàng Anh?
Cái vấn đề này, Tiêu Thành Đạt không có hỏi.
Sau khí sửa sang lại gần mười tai nghe nhỏ, đưa cho DK chuyển đến quân khu.
Không đế tên.
Quân khu thủ đô.
“Thủ trưởng, đây là gói đồ được chuyển đến cho anh. Tôi không có phát hiện chất nổ gì”
Hội nghị mới vừa kết thúc, quân nhân phụ trách hậu cần cầm một cái túi, cẩn thận đưa đến bên cạnh Chu Hoàng Anh Anh gật đầu, nhận lấy cái hộp, phía trên không có gì cả. Trọng lượng không nặng cũng không nhẹ, anh xé bỏ bao bì bên ngoài Nhiều tai nghe như vậy?
Anh cầm lên nhìn tường tận trong chốc lát, đeo vào bên lỗ tai, ấn nút bắt đầu.
Càng nghe sắc mặt càng thận trọng nghiêm tức.
Trong đôi mắt lướt qua một nụ cười thản nhiên.
“Đi xuống đi”
Quân nhân hậu cần nhìn nụ cười của Chu Hoàng Anh mà sửng sốt. Cho đến lúc anh mở miệng đuổi người, mới giống như đứng trên đống lửa, vội vàng chạy đi. Kì quái, trong tai nghe đó là gì? Sao Thủ trưởng lại cười xán lạn đến vậy?