Ông Xã Là Chiến Thần
“Thật không nghĩ tới, cô thật sự vẫn đến tìm tôi, biểu hiện không tệ.”
“Nơi này là chỗ nào?” Vũ Hồng Hoàng liếm liếm môi khô khốc.
“Bệnh viện quân khu”“
Hồi lâu ‘Vũ Hồng Hoàng mới nhận thức được, người nấy giờ nói chuyện với cô là Mạc Vinh Thành. Cô quay đầu, nhìn mặt của anh ta, có chút kinh ngạc, cũng có chút bất ngờ. Không nghĩ tới người đầu tiên khi mình mở mắt ra thấy được sẽ là anh ta.
Càng không nghĩ tới anh ta sẽ ở đây đến khi cô tỉnh “Bị ngốc rồi à?” Mạc Vinh Thành nhìn bộ dáng này của cô thì thấy bưồn cười: “Vết thương của cô đã không còn gì đáng ngại rồi. Nhưng có điều phải tĩnh dưỡng”
“Tôi không có thời gian tĩnh dưỡng. Người của tôi còn ở khu vực biên giới. Tôi muốn đến chỗ anh Tìm viện binh… “
Nhắc tới cái này Vũ Hồng Hoàng lập tức phản ứng, giấy giụa muốn xuống giường.
Người phụ nữ này điên rồi?
Anh ta không biết làm sao.
Tiến về trước, ấn cô xuống giường: “Cô yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, nhưng trước hết phải nắm yên đã”
Có Mạc Vinh Thành bảo đảm, Vũ Hồng Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Cũng không lộn xôn nữa, chẳng qua là rất cố chấp nhìn anh ta. Mạc Vinh Thành nắm lên cánh tay trái của cô lật hướng ra phía ngoài, lộ ra cổ tay cô. Phía trên có một dấu chữ thập nho nhỏ, bên cạnh có xăm một câu tiếng Anh.
Trước, đã có không ít người xăm mình như vậy chết trận biên giới.
Cái gọi là hòa bình thịnh thế, đều là dùng máu thịt những người này để đổi lấy.
“Quả nhiên là cô” Mạc Vinh Thành vuốt ve cổ †ay cô, thở dài.
Đầu ngón tay của anh ta, rất nóng.
‘Vũ Hồng Hoàng rụt tay lại: “Anh có thể giúp tôi hay không?”
“Nói thẳng tình huống cụ thể cùng vị trí đi, tôi phái người đi đón”
“Cám ơn anh!” Vũ Hồng Hoàng nghe xong liền vội vàng kể tình hình của mình cho Mạc Vinh Thành.
Tiểu đội của các cô gọi tắt là ST.
Là tiểu đội tự vệ vùng biên giới tự nguyện.
Trong tiểu đội, người nào cũng có. Bao gồm cả bác sĩ, cảnh sát, viên chức, còn có cả quân nhân. Đến từ quốc gia khác nhau, không có cùng màu da, có người tại chức, có người nghỉ hưu giải ngũ, nhưng với chuyện trấn áp tội phạm, ai nấy đều rất nhiệt tình Mấy ngày trước.
Thân là đội trưởng một phân đội, Vũ Hồng Hoàng nhận được tin tức, ở biên giới Myanmar có một nhóm người, đã vượt biên trái phép vào trong nước.
Cô liền dẫn người đi bắt.
Nhưng không ngờ tới, bị đối phương đánh được, cô bị thương rất nghiêm trọng, dựa vào một đường đánh du kích mới miễn cưỡng chạy được vào trong núi, liên lạc được với chiến hữu ở quân khu Hồ Chí Minh, đến được quân khu.
“Nói cách khác đội các cô chỉ còn có sáu người cỏn sống?” Mạc Vinh Thành sau khi nghe xong, nghiêm túc mở miệng.
“Đúng”
“Tối ngày hôm qua, cấp trên đã phát ra mệnh lệnh, điều Chu Hoàng Anh đến chỗ biên giới Myanmar, là cùng một nhóm?”
‘Vũ Hồng Hoàng sau khi suy nghĩ một chút gật đầu: “Phải. Chúng tôi cũng không phát hiện những đội khác”
“Tôi sẽ liên lạc với Chu Hoàng Anh.”
“Phiền anh “Đây là tôi đã đồng ý với cô.”
Dứt lời.
Mạc Vinh Thành liền đi đến một bên gọi điện thoại Đến đây trái tim căng như dây đàn của Vũ Hồng Hoàng mới hoàn toàn thả lỏng, không còn căng thẳng nữa. Dường như cô có chút mệt nhọc, ngáp thêm một cái rồi ngã ra ngủ. Lúc Mạc Vinh Thành nói chuyện điện thoại xong quay trở lại, thấy cô đã ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đắp chăn lại cho cô, rời khỏi phòng bệnh.
Chuyện bảo vệ nước nhà, giao cho phụ nữ làm Mấy người đàn ông bọn họ thật đúng là rất thất bại.
Thủ đô.
Trong tầng hầm nhà Tiêu Thành Đạt.
Lâm Ngọc Linh không ngừng điều khiển chương trình trên máy vi tính, xâm nhập vào một cái vệ tỉnh, dò theo đến chỗ biên giới, mở rộng tầm mắt.
Núi xen với núi, rừng cây cùng rừng rậm bạt ngàn, thậm chí còn một cánh đồng hoa anh túc lớn Cô cho tới bây giờ cũng không biết, hóa ra địa thế ở biên giới lại hung hiểm như “Mỗi một lần, người hy sinh nhiều nhất là người đến biên giới thi hành nhiệm vụ”
‘Vào một buổi chiều Chu Hoàng Anh từng ôm lấy cô, thấp giọng kể lể.
“Tại sao?”
“Bởi vì đối với địa hình kiểu đó chúng ta không quá quen thuộc, không có tín hiệu dò đường trực tiếp, rất dễ dàng mất phương hướng và khó sống sót hơn so với những người thường xuyên hoạt động ở khu vực biên giới kia.”
Nếu như.
Cô có thể phát minh một phần mềm.
Để bọn họ không dễ mất phương hướng, thông thuộc địa hình ở khu vực biên giới, có phải là có thể giảm tỉ số thương vong hay không?