Ông Xã Là Chiến Thần
Nếu như nói cho Chu Hoàng Anh.
Thẩm Minh nhất định sẽ cần trả. Hơn nữa nếu anh ta dám nói cho cô thân phận của mình, khẳng định chắc chắn không sợ cô nói cho Chu Hoàng Anh. Hoặc là, Chu Hoàng Anh cũng biết đến sự †ôn tại của người tên Leo này.
Đúng rồi, lúc trước đi ra ngoài du ngoạn, bọn họ còn từng chụp ảnh.
Nói như vậy.
Bọn họ nhất định đã giao thủ, thì cũng chẳng khác nào biết sự tồn tại của người này.
Cho nên, cho dù cô nói cho Chu Hoàng Anh, Leo là Thẩm Minh, hơn nữa có thể là em trai của anh. Với phong cách làm việc của Chu Hoàng Anh, trừ việc vội vàng tìm cho bắng được Leo mà truy hồi ra, cơ bản sẽ không làm những chuyện khác.
Ngọc Linh?”
“Tiêu Thành Đạt đưa tay, quơ quơ ở trước mặt ©ô.
‘Vẫn nhìn chäm chảm vào đống lửa đến xuất thần, nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía anh ta: “Sư phụ, sao thế?”
“Rốt cuộc, là bạn bè gì?”
“Là một người bạn vô cùng phức tạp. Trước kia là không đánh thì không quen biết với anh ta.
Sau đó hai người cũng quen biết, sau này cũng có nói chuyện qua lại.”
Lâm Ngọc Linh nghĩ đến An Mạch, vẽ ra người bạn này: “Sau đó còn cùng nhau đi ra ngoài chơi game.”
Quả nhiên, Tiêu Thành Đạt rất nhanh liền đoán được: “An Mạch?”
“Không phải. Có điều cũng không khác mấy.
Là một người bạn của anh ta. Tên là Cỏ Non cái gì đấy, tôi không biết tên thật của anh ta.”
Trong lời nói của Lâm Ngọc Linh là nửa thật nửa giả. Dưới tình huống không có chứng cớ, lời nói này đúng là khiến cho người khác không cách nào tìm được sơ hở. Muốn bắt được một điểm lật tẩy là cơ bản không thể nào. Dấu sao mỗi một điểm đối ứng đều là một điểm của người khác Trừ khi có thể phán đoán ra chuẩn xác, điểm nào trong lời này chính là sai lầm. Nếu không, nhưng câu cô vừa mới nói đó vĩnh viễn không thể tìm ra thật giả.
Tiêu Thành Đạt biết một điểm này, cũng biết Lâm Ngọc Linh là đang dùng loại phương pháp này, giấu giếm cái gì với anh ta Cô không muốn nói.
Anh ta cũng không ép cô.
Chẳng qua là đưa tay xoa xoa ở trên đỉnh đầu cô: “Lâm Ngọc Linh, cô phải biết một chuyện”
“ừm “Cô và tôi đều có thế có bí mật. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không hại cô” Tiêu Thành Đạt dứt lời, rời đi khỏi bên cạnh cô.
Lâm Ngọc Linh nhìn ngọn lửa thiêu đốt, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Chuyện của Thẩm Minh khiến cô hết sức chú ý.
Cũng như vậy, an nguy của Chu Hoàng Anh cũng luôn quanh quẩn ở trong đầu cô. Cô không biết mình là thể nào. Sau khi nghe được lời kia của Tạ Ô, cô rõ ràng là rất tức anh đi ra ngoài làm việc cũng không nói cho mình một tiếng. Nhưng là bây giờ… Cô lại thật rất muốn hỏi Chu Hoàn Anh một chút, anh bốn bề đều là địch như thế, rốt cuộc có mệt hay không?
Anh muốn mình ở nhà, là thật sợ mình bị thương sao?
Ưu tư trong lòng càng ngày càng phức tạp.
Thật giống như thức ăn trên khay nướng vậy, như nung như nấu.
Cùng lúc đó.
Thủ đô.
“Em nói anh rốt cuộc có bị điên hay không?
Đang êm đẹp tự dưng lại muốn đi đào tầng hầm.
Còn muốn em tới canh chừng, túc trực”
Bên ngoài biệt thự của Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh nói lải nhải mãi bên tai anh. Người đàn ông kia dường như là nghe tai này lọt tai kia. Trân Tuấn Anh nói một thôi một hồi, anh vẫn không hề phản ứng gì, chuyên tâm nhìn độ tiến triển Bị lơ đi một hồi, Trần Tuấn Anh cũng tức gịân cất cao giọng nói: “Có thể tôn trọng em một chút hay không? Dầu gì em cũng cùng anh vào Nam ra Bắc, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Anh coi thường em như vậy lương tâm không thấy áy náy à?”
“Lâm Ngọc Linh có từng nói em ấy muốn một nơi như vậy”
Được rồi.
Lâm Ngọc Linh lại là Lâm Ngọc Linh.
Trừ Lâm Ngọc Linh thì vẫn là Lâm Ngọc Linh.
Thủ trưởng Chu gần đây trúng một loại gọi là độc của Lâm Ngọc Linh. Nói mười câu cũng phải dính đến Lâm Ngọc Linh. Lúc họp, không có việc gì cũng nhắc đến những chuyện Lâm Ngọc Linh đã từng làm. Nếu không nữa thì chính là trọng tâm cuộc sống chỉ vây quanh ba chữ “Lâm Ngọc Linh” nọ.
“Anh có mệt hay không? Có đáng giá hay không? Hả? Cô ấy cũng không biết ở đâu, em trai cô cũng chạy được rồi! Bên phản trinh sát kia, đuổi kịp chỉ đội đặc cảnh của chúng ta rồi!”
Chu Hoàng Anh lật xem bán vẽ phối cảnh trên mặt bằng, ngón tay ngừng một lát.
Quay đầu, mặt không cảm giác nhìn anh ta một cái Mang ý cảnh cáo rất mạnh.