Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 747




“Mặt của anh không có quan hệ gì với anh cả.”

Lâm Ngọc Linh dứt lời, đứng dậy phủi mông một cái: “Tôi đi trước, sư phụ bọn họ có thể đang nóng lòng chờ”

“Chờ một chút, chuyện của cô, tôi đều biết toàn bộ, bao gồm cả chuyện An Mạch, cũng bao gồm thân thế vốn dĩ của cô. Cô có muốn biết hay không?”

Thân thế vốn dĩ?

“Tôi, mẹ, ba còn có em trai, chính là thân thế vốn dĩ của tôi. Anh muốn bịa ra cái gì để đổi lấy việc tôi giúp anh tiếp cận Chu Hoàng Anh để thực hiện kế hoạch của mình thì tốt nhất miễn đi. Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh ta.”

Giọng nói của Lâm Ngọc Linh không có chút gợn sóng nào, vô cùng tỉnh táo: “Hôm nay tôi chưa từng gặp anh”

Leo thấp giọng cười.

Anh ta vốn có lòng tốt Có vài người lại cứ muốn từ chối tiếp nhận.

Có cơ thể xinh đẹp mà không biết lợi dụng. Rõ ràng là quỷ câu hồn mà lại giả tuyệt tình rời đi.

Các em gái bây giờ trêu người không dùng cách xưa nữa à? Nói đi là đi, còn nói gì mà chưa từng gặp Tuyệt tình.

Leo đứng lên, ba bước đã đuổi kịp cô, dễ như trở bàn tay cầm cổ tay cô.

Lâm Ngọc Linh né người tránh ra khỏi: “Không tệ, có tiến bộ đó.” Leo cười một lần nữa bắt lấy cô. Lần này, vẫn là không ra đến ba chiêu đã khống chế được cô.

“Lần trước anh giữ lại thực lực?”

“Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Đây là biện pháp tốt nhất không phải sao? Nai con, một ngày nào đó cô sẽ muốn biết, đến lúc đó có thể tới tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi, còn có địa chỉ của tôi. Ngoài ra, Tiêu Thành Đạt cùng Chu Hoàng Anh đều không phải là người tốt lành gì”

“Anh thì phải à?”

“Tôi cũng không phải, cho nên tôi biết, bọn họ không phải.



Leo buông lỏng tay cô: “Hôm nay chúng ta chưa từng gặp. Chờ thời cơ đến, tôi sẽ đi tìm cô”

Lâm Ngọc Linh lúc rời đi sắc trời đã có chút hơi tối đi rồi.

Cô dựa vào trí nhớ tìm đường về.

Đi vòng trở về khu lửa trại của Tạ Ô. Nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại lời nói của Leo.

Thủ hạ của ông Chu.

Thân thế của cô.

Tất cả mọi chuyện bao gồm cả chuyện của An Mạch Leo.

Thẩm Minh, Nếu như anh ta là người nhà họ Chu, không phải nên là họ Chu hay sao? Tại sao lại gọi là Thẩm Minh? Lâm Ngọc Linh không cách nào hiểu nổi.

“Học trò nhỏ cô quay lại rồi à? Mau tới đây ăn chút gì đi. Đồ nướng đó, mùi vị không tệ!” Giọng nói của Lục Vương làm cô giật mình thoát khỏi trầm tư.

“Biết rồi”

Cô đáp ứng sau đó cùng tập trung lại với bọn họ.

Cánh gà cùng với bắp nướng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, chất trên cái giá cạnh đống lửa.

Cô tiện tay lấy một miếng, bởi vì để gần lửa nên vẫn còn nóng. Cô cắn một miếng cánh gá, dầu theo khóe miệng chảy nhiễu xuống một ít.

“Lau đi này: Tiêu Thành Đạt đưa tới một tờ khăn giấy.

“Cảm ơn sư phụ”

“Mùi vị như thế nào?”



“Ngon lắm, là anh nướng hay sao?”

Người đàn ông gật đầu “Sư phụ tôi thật đúng là lợi hại.” Lúc cô cười lên, vẫn sẽ nheo mắt lại thành hình trăng lưỡi liễm, đáng yêu, lại ngây thơ.

Lỗ mũi của Tiêu Thành Đạt hơi chun lại. Một mùi rượu cồn thoang thoảng xộc vào trong lỗ mũi của anh ta.

Lâm Ngọc Linh nhìn anh ta nhíu mày lại, dường như là đang suy nghĩ gì. Lại nhớ đến chuyện trước đây cô gặp Chu Hoàng Anh bị anh †a ngửi ra được liền lập tức giải thích: “Tôi mới vừa nãy đi về phía Tây, gặp một nhóm đi cảm trại. Anh nói xem có trùng hợp hay không, là bạn của tôi đó.”

“Bạn bè gì?”

“Anh ta là một người bạn rất thần bí”

Vốn là.

Cô muốn nói chuyện của Leo cho sư phụ nghe.

Nhưng không biết sao, trong nháy mắt lời ra khỏi miệng đó cô lại dừng lại.

Đồng thời, nghĩ tới một cái tên. Thẩm Khả Tâm.

Người quản gia cũ này hay là từng được ai đó nhắc tới, thiếu chút nữa đã bị cô quên mất. Từng chút từng chút chuyện cũ ùa lại trong đầu, Lâm Ngọc Linh góp nhặt ít một, thành một bức màn của chân tướng.

Có địch ý với Chu Hoàng Anh.

Cậu chủ nhỏ.

Thẩm Minh và Thẩm Khả Tâm.

Uy hiếp của ông Chu và lời của quản gia Còn hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc kia nữa. Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, cô…

Có nên nói cho Chu Hoàng Anh hay không?